"Quan hệ qua lại?!"Vẻ mặt của Y Tuyết chính là khó có thể hình dung, Tích Bộ cảm thấy việc mình quan hệ qua lại với Hổ Phách đã gây đả kích lớn cho Y Tuyết, thậm chí nó còn hơn so với việc anh muốn chấm dứt với cô, càng khiến cô khó mà chấp nhận được.
"Quan hệ qua lại?!" Y Tuyết cảm thấy đầu mình càng lúc càng rối, cả người kiềm chế không được, giống như tường đồng vách sắt cô dựa vào bấy lâu nay đồng loạt sụp đổ trong nháy mắt. Mất đi chỗ dựa, cô cũng lung lay sắp đổ, "Chuyện xảy ra vào lúc nào... Tại sao tôi không biết?"
"... Em không sao chứ? Y Tuyết." Tích Bộ mặt nhăn mày nhó. Tuy rằng đang nói chuyện chia tay, nhưng tâm trạng của Y Tuyết không tốt. Rốt cuộc cô và Hổ Phách có quan hệ gì? Mỗi khi đề cập tới đối phương, thái độ của hai cô gái này đều trở nên kỳ lạ.
"Tại sao?" Tựa như đang hỏi Tích Bộ, tựa như đang hỏi bản thân mình, "Tại sao em không biết hai người có quan hệ qua lại với nhau?!" Y Tuyết đột nhiên hét lớn, kinh động tới mấy người khách ngồi bàn xung quanh. Bọn họ nhìn cô chăm chú, ngay cả người phục vụ cũng liếc qua bên này để xem động tĩnh, dường như còn muốn bước tới.
"Em thất lễ rồi, Y Tuyết." Tích Bộ đưa mắt nhìn, ánh mắt ngạo nghễ khiến đám người ngồi xung quanh không dám dòm qua nữa, đồng thời cũng ngăn cản người phục vụ lại gần, "Em có biết không? Lúc em bày tỏ với anh, anh nhớ mình từng nói với em rằng anh đã có bạn gái." Nói xong, anh cầm ly hồng trà lên rồi uống một ngụm, "Em còn nhớ là em trả lời ra sao không?"
Dĩ nhiên còn nhớ. Y Tuyết cố gắng hết sức để khiến bản thân bình tĩnh lại, mọi thứ đã vượt quá những gì cô biết. Tích Bộ càng nói ra tình hình thực tế, cô càng tỉnh táo lại hơn.
"Em thích anh, cho dù anh có bạn gái hay không cũng chẳng sao cả. Em không ngại anh chung thủy với bạn gái, anh có thể không ngừng từ chối em, nhưng anh tuyệt đối không có cách ngăn cản em bày tỏ với anh."
Đó là câu nói mà Y Tuyết đắc ý nhất, nhưng mà cũng bắt đầu từ câu nói đó, thái độ phiền chán của Tích Bộ đối với cô dần dần chuyển biến. Tuy rằng vẫn cự tuyệt lời tỏ tình của cô như cũ, thái độ của anh lại không ác liệt, cho nên cô mới kiên trì đợi đến ngày anh chấp nhận tình cảm của cô.
"Khi đó, bạn gái của anh chính là Lục Xuyên Hổ Phách. Bọn anh đã quan hệ qua lại với nhau hai năm rồi." Tích Bộ rốt cuộc cũng nói ra điều Y Tuyết muốn biết.
"Hai năm?! Rõ ràng là..." Y Tuyết cảm thấy bản thân mình muốn điên rồi, chuyện đó và tình tiết câu chuyện cô biết có sự chênh lệch quá lớn. Lục Xuyên Hổ Phách quả là đã có quan hệ qua lại với Tích Bộ, vậy còn những người khác thì sao? Đến từ Đại học Lập Hải, chung lớp với Bất Nhị Chu Trợ, lại có quan hệ với Tích Bộ, có phải mấy vương tử này đều đã sớm bị cô ta mê hoặc rồi hay không?
"Thật ngại quá. Tích Bộ, hôm nay em không thoải mái, đành về trước vậy. Dịp khác, chúng ta sẽ nói sau." Cô muốn bình tĩnh lại một chút. Không sao cả Y Tuyết à, trừ bỏ việc thích Tích Bộ, mày không cần phải chú ý tới những vương tử khác, bọn họ có quan hệ với loại con gái nào cũng chẳng liên quan tới mày, ngay cả Tích Bộ trong bộ đồng nhân Mary Sue này cũng bị bóp méo bóp méo, vốn dĩ anh ấy chẳng phải là vương tử tennis kiêu ngạo Tích Bộ Cảnh Ngô mà mày yêu thích.
Y Tuyết Mộng Anh đứng dậy, bản thân cô còn muốn chạy, nhưng Tích Bộ đã mở miệng, cản cô lại.
"Không cần phải tìm dịp khác, Y Tuyết." Tích Bộ đứng dậy, cầm lấy chiếc mũ quả dưa và áo khoác treo trên giá, "Giống như trước kia em nói vậy, thích ai đó là chuyện của một người, quan hệ với ai là chuyện của hai người, chỉ cần một người rời đi, quan hệ giữa hai người sẽ không còn tồn tại. Anh thật sự xin lỗi, nhưng chuyện chia tay này, anh chỉ có thể nói để cả hai chúng ta cùng quyết định, hơn nữa sẽ không thay đổi. Do đó, quan hệ yêu đương giữa chúng ta dừng lại tại đây, một lần cuối cùng, có cần anh đưa em về không? Trông em có vẻ không được khỏe."
Tích Bộ đưa tay đỡ lấy thân thể đang đứng không vững của Y Tuyết, nào ngờ cô lại ngang ngược, hất tay anh ra.
"Không cần nữa." Y Tuyết quyết không để sự tự tôn của mình bị chà đạp bởi con người đã bị ai đó bóp méo này. Cô cố gắng đứng thẳng lưng, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo.
Tích Bộ có hơi phiền lòng, lại là dáng vẻ cao cao tại thượng, làm như mình nắm hết mọi thứ trong tay rồi nhìn xuống người ta! Đối với rất nhiều người, Y Tuyết luôn lơ đãng mà tỏ thái độ này. Tuy rằng người bên cạnh Tích Bộ tuổi không lớn, nhưng không phải ai cũng là kẻ giỏi nhịn, cho nên bọn họ đều chẳng thích Y Tuyết chút nào.
Băng Đế thờ phụng Cường Giả Vi Tôn*, đứng ở địa vị cao, đương nhiên có tư cách nhìn xuống người khác, ngay cả bản thân Tích Bộ Cảnh Ngô cũng là một kẻ như vậy. Nhưng nếu như bạn không có năng lực đứng ở nơi cao mà lại còn muốn nhìn xuống người ta, dĩ nhiên bạn sẽ bị chán ghét, nhưng bạn lại cứ làm bộ như mình hiểu người ta hết vậy.
*Kẻ mạnh làm vua
Dáng vẻ ấy, trên một phương diện nào đó lại rất quen.
Đội tennis bên phía Hướng Nhật rất không thích Y Tuyết, phần lớn đều nhẫn nhịn hoặc đích thân Hướng Nhật đứng ra hòa giải, cho nên quan hệ giữa cô với đội tennis mới không tới mức nát bét, hầu hết là vì họ ngại cô có thân phận bạn gái của Tích Bộ.
"Tích Bộ, anh nói rất đúng, không cần phải tìm dịp khác, tôi đồng ý đề nghị chia tay của anh. Anh không cần phải quan tâm tới một người qua đường chẳng liên quan tới mình, tốt nhất anh hãy đi xem xem Lục Xuyên Hổ Phách mà anh thích là loại người nào đi!" Y Tuyết suy nghĩ rất ác độc, đứa con gái lên giường cùng nhiều người con trai tới mức không đếm được như vậy, tôi sẽ không thèm cứu anh nữa, bởi vì anh vốn dĩ không phải người tôi thích – Tích Bộ Cảnh Ngô!
"Cứ như vậy đi. Hẹn gặp lại, anh Tích Bộ." Y Tuyết cũng không thèm quay đầu lại, cứ thế mà bỏ đi.
Tích Bộ gọi người phục vụ tới tính tiền. Người phục vụ nhìn anh rời đi, cảm thấy hối tiếc vô cùng, xem ra nhà hàng sắp mất người khách quen này rồi.
Ngoài miệng nói không cần, nhưng những gì từ trước tới nay luôn tin tưởng đột nhiên thay đổi, Y Tuyết Mộng Anh cũng không thể quên sạch như đã nói ngoài miệng. Đêm đã khuya, người đi đường mỗi lúc một thưa thớt, cô đi một bước lại ngừng một bước. Nếu đám người đó cứ nhất định bị Mary Sue câu đi, hoàn toàn không cần cô cứu vớt, vậy cô sống lại ở thế giới này có ý nghĩa gì chứ?
Y Tuyết tựa người vào một gốc cây khô ven đường rồi ngồi xổm xuống, nơi lồng ngực vô cùng khó chịu.
"Có cần giúp gì không? Tiểu thư đáng yêu." Giọng nói lỗ mãng vang lên bên tai. Tưởng rằng có tên côn đồ xuất hiện, Y Tuyết định bụng dạy cho hắn một trận. Cô học Taekwondo, Judo, kiếm đạo lâu như vậy, bản thân chưa từng phát huy tác dụng của nó đâu.
Nhưng ngồi lâu như vậy, hơn nữa vừa mới nhận được cú sốc, lúc đứng dậy, Y Tuyết cảm thấy thân người mình run rẩy một chút. Một bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy cô, ngón tay thon dài, khớp xương nổi rõ, là một đôi tay rất đẹp. Cô nhìn lại, ánh mắt tiếp xúc với con ngươi màu vàng trong vắt, sâu thăm thẳm, khuôn mặt anh tuấn của đối phương nở nụ cười bất cần. Anh ta chính là nhân vật chính trong hoàng tử Tennis – Việt Tiền Long Mã.
Đợi một chút! Y Tuyết Mộng Anh mở to hai mắt. Không, không phải Việt Tiền Long Mã, mà là người anh có thực lực lớn lại thần bí – Việt Tiền Long Nhã!
Trong truyện hoàn toàn không có nhân vật này!
Đúng rồi! Bản đồng nhân Mary Sue này, Việt Tiền Long Nhã mới xuất hiện để thực hiện nhiệm vụ trong truyện, chính thức đạt được kết quả trong bản truyện "Hoàng tử tennis" mới, thể hiện sức mạnh to lớn của mình.
Trong thế giới này, không phải chỉ có mấy vương tử thuộc về Lục Xuyên Hổ Phách đâu, thật ra còn có mấy người mạnh hơn tồn tại, nhân vật trong "Hoàng tử tennis" mới toàn là người có thực lực siêu cấp lớn mạnh đó nha.
Cô dường như đã tìm ra ý nghĩa tồn tại của mình trong truyện. Bởi vì Mary Sue bị Tích Bộ Cảnh Ngô vứt bỏ, vương tử mà Mary Sue gặp gỡ về sau đều vô cùng mạnh mẽ, thực lực, nhờ có bọn họ trợ giúp và ý chí của bản thân, sự tồn tại của Mary Sue ngày một thêm chói mắt, khiến người bỏ lỡ mình năm xưa phải hối hận!
Cuối cùng sẽ trở thành Nữ vương rạng rỡ nhất trong thế giới này!
"Cảm ơn anh." Y Tuyết nở nụ cười hoàn mỹ nhất, nhìn Việt Tiền Long Nhã với ánh mắt chân thành. Dường như trông thấy sự kinh ngạc trong mắt anh, cô cười càng rạng rỡ hơn, "Tôi là Y Tuyết Mộng Anh, có thể cho tôi biết tên của anh không?"
"Tôi là Việt Tiền Long Nhã, tiểu thư xinh đẹp ạ." Long Nhã càng cười tươi hơn. Quả là có ý tứ, xem ra đồng ý giúp đơc Hổ Phách cũng không nhàm chán lắm.
HẾT Quyển 1