Độc Gia Chuyên Sủng

Quý Thần Quang lợi dụng cơ hội cùng chơi đùa với Nhục Đoàn mà âm thầm quan sát hoàn cảnh bốn phía một lần, trong lòng càng thêm khẩn trường và sợ hãi: Bọn họ đang ở trong một rừng cây? Tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, rậm rạp tất cả đều là cây! Mình nên làm cái gì bây giờ?…… Trong lòng vui sướng bởi vì vừa được ra khỏi phòng nháy mắt biến mất. Quý Thần Quang cảm giác được trong lòng bàn tay mình đều xuất hiện mồ hôi lạnh……

Trong lòng sinh ra một loại mê mang cùng hỗn loạn không nói nên lời! Ở trong lòng đã tưởng tượng ra một kế hoạch chạy trốn rất tốt đẹp, lúc này mới phát hiện ra rằng việc thực hiện nó là cỡ nào gian nan……

“Ngao ô” Cún con cảm giác được cảm xúc của Quý Thần Quang đột nhiên trầm xuống, càng thêm ra sức cọ vào người cậu, miệng còn anh anh kêu to!

Quý Thần Quang lấy lại tinh thần, bình ổn tâm thần của mình, tuyệt đối không thể để cho cảm xúc của mình dao động mà lộ ra dấu vết. Chính mình nhất định có thể thành công chạy trốn, anh hai còn đang chờ cậu! Anh hai, Thần Thần sẽ thành công!

Trong lòng nghĩ đến anh hai, tâm tình mê mang vừa rồi của Quý Thần Quang nháy mắt biến mất! Sau khi cảm xúc khôi phục bình thường, Quý Thần Quang vươn tay nhẹ vuốt bộ lông của cún con, nâng đầu lên nhìn về phía Tề Vận: “Nhục Đoàn đói bụng!” Mắt to sáng ngời nhìn Tề Vận.

“Vừa mới cho nó ăn mấy khúc lạp xườn!” Tề Vận đứng lên ngồi xuống sô pha.

“Vậy nó kêu cái gì a? Còn kêu đáng thương hề hề như vậy, khẳng định là anh không cho nó ăn no!” Ôm Nhục Đoàn, Quý Thần Quang đứng lên ngồi xuống sô pha đơn ở bên cạnh, khẩu khí thẳng thừng.

“Ngao ô” Cún con rất phối hợp kêu một tiếng, đôi mắt ngập nước nhìn về phía Tề Vận. Chủ nhân ngại nó béo, không cho nó ăn no……

Tề Vận trực tiếp chán nản, giơ tay vẫy cún con: “Nhục Đoàn, lại đây!”

“Ngao ô” Cún con rúc vào trong lòng Quý Thần Quang, trực tiếp đem PP (mông) hướng về phía Tề Vận.

“Chậc chậc sách, Tề Vận, anh cũng quá keo kiệt đi, Nhục Đoàn một ngày có thể ăn mấy khúc lạp xườn của anh a, anh cư nhiên còn không cho nó ăn no!” Quý Thần Quang ngẩng đầu khinh bỉ nhìn Tề Vận, ánh mắt cũng là không dấu vết nhìn cửa sổ phía sau Tề Vận, đó là nơi duy nhất không có cây, đại khái chính là đường ra! Trong lòng Quý Thần Quang hơi dâng lên vui sướng, khẽ hạ mi mắt, đem cao hứng nơi đáy mắt toàn bộ giấu đi!

“Nếu ăn nữa nó sẽ béo đến ngay cả đường cũng không đi được!” Tề Vận đối với con chó nhỏ này cũng thực bất đắc dĩ. Có năng lực ăn lại lười không muốn vận động……

“Anh làm chủ nhân như vậy là không đúng, sau khi Nhục Đoàn ăn cơm xong, anh nên mang nó ra ngoài đi dạo, cho nó vận động nhiều hơn thì nó sẽ không béo!” Quý Thần Quang phi thường đúng lý hợp tình, vươn tay sờ sờ lưng của nó: “Nhục Đoàn, mày thật là đáng thương khi gặp phải một người chủ nhân vô trách nhiệm như vậy!”

“Cậu cho là ai cũng có mệnh đại thiếu gia như cậu sao? Mỗi ngày không có việc gì làm liền ôm con chó chạy nhảy, ăn ngủ, ngủ ăn! Còn có người giặt quần áo nấu cơm cho cậu, ngay cả hoa quả cũng có người bóc vỏ cho cậu. Tôi còn muốn hỏi là tay cậu dài ra dùng để làm gì?!” Tề Vận ánh mắt châm chọc nhìn Quý Thần Quang từ trên xuống dưới. Không thể đánh vậy gã có thể mắng đi! Thằng nhóc Quý Thần Quang này cho ai cũng có mệnh tốt như nó sao? Nó bị thiểu năng, lại cố tình có mệnh tốt gặp được anh hai phục tùng, đem nó sủng đến nỗi ngang ngược lại ngu ngốc!

“Tay của tôi?” Quý Thần Quang vươn tay ra nhìn nhìn, rồi sau đó miệng cười tươi rói: “Tay của tôi chỉ dùng để ăn cơm!” Ánh mắt sáng trong nhìn Tề Vận, loại ngữ khí này làm cho người ta có cảm giác như đó là thanh âm thực ngây thơ lại phi thường đơn thuần! Giống như điều cậu nói là điều đương nhiên, làm cho người ta không tin không được!

“Ngu ngốc!” Tề Vận cúi đầu, nhợt nhạt mắng một câu,

Quý Thần Quang tuy rằng nghe thấy được nhưng cậu làm bộ như không nghe thấy, thực tự nhiên thu hồi tay, vuốt bộ lông của Nhục Đoàn ở trong lòng. Nhẹ hạ mắt, bên trong lóe lên quang mang giảo hoạt. Cậu vừa mới thấy được, một người đàn ông trung niên đang xách theo vài gói to đi từ phía nam nơi duy nhất không có cây cối kia chầm chậm tiêu sái tiến vào. Xem ra, phía đông khẳng định chính là đường ra, tuyệt đối không sai được!

Nhưng vấn đề hiện tại là cậu nên làm thế nào để tránh đi Tề Vận cùng tầm mắt người đàn ông lạ phía sau kia đi ra khỏi phòng này. Hơn nữa tựa hồ như ở phòng bếp cũng có hai người, cậu vừa mới nghe được tiếng nói chuyện. Nói cách khác, cậu phải tránh đi tầm mắt của bốn người, còn có cho dù ra khỏi phòng này rồi thì cậu nên đi thế nào nữa? Nơi này là đâu? Cậu cũng không rõ ràng……

Anh hai, anh ở đâu? Anh hai, Thần Thần nhớ anh! Trong lòng nhẹ nhàng nhớ kỹ tên anh hai, tâm trạng sợ hãi khiếp đảm của Quý Thần Quang đột nhiên trở nên phá lệ kiên cường cùng dũng cảm: Cậu nhất định phải ra khỏi nơi này, cậu muốn đi tìm anh hai! Anh hai, anh hai, anh hai……

……

“Kỳ, tư liệu Mạc Dương gửi đến chưa?” Quý Tiêu Dương từ trong tài liệu ngẩng đầu lên nhìn về phía Nam Cung Kỳ bên cạnh.

“Rồi, vừa mới gửi đến! Tôi lập tức đưa cho cậu!” Nam Cung Kỳ đứng lên, từ trong một đống lớn tư liệu lấy ra một bản tài liệu màu xanh, đưa tới trước mặt Quý Tiêu Dương: “Đây là tư liệu Mạc Dương vừa mới gửi tới.”

“Ân, Kỳ, chuyện thành phố Y tiến hành thế nào rồi?” Quý Tiêu Dương một bên lật xem tư liệu, một bên không chút để ý hỏi.

“Buổi sáng ngày mai sẽ bắt đầu đấu thầu, chúng ra có 99% chắc chắn thắng!” Nam Cung Kỳ đẩy mắt kính gọng bạc của mình, không nhanh không chậm nói.

“Thế lực Thất Giác là một thế lực mới, thời gian thành lập chín năm!” Quý Tiêu Dương đem tư liệu đặt trước mặt Nam Cung Kỳ: “Bất quá, cái người gọi là Thất gia kia cũng dị thường thần bí, tựa hồ như chưa từng có người nào gặp được diện mạo thật của gã, gã đều vẫn mang theo một chiếc mặt nạ thuần trắng xuất hiện trước mặt thuộc hạ.”

Nam Cung Kỳ bắt tay vào lật xem tư liệu, thường thường lại đẩy mắt kính gọng bạc của mình. Nam Cung Cửu đứng ở một bên, trong đôi mắt đen bóng dần hiện ra suy nghĩ sâu xa: Kỳ chỉ có khi nào cảm thấy cực kỳ phiền toái mới có thể luôn đẩy mắt kính như vậy, xem ra Thất Giác này tựa hồ rất khó chơi. Bất quá, Thất Giác? Giống như có điểm quen thuộc? Trong lòng Nam Cung Cửu thản nhiên nghĩ, dường như là ở thời điểm chấp hành một nhiệm vụ, hắn từng trao đổi cùng một người ở Thất Giác, chỉ là có chút nghĩ không ra, việc xảy ra lâu lắm rồi, trí nhớ có chút mơ hồ.

“Tiêu Dương, tư liệu về Thất Giác này thực thiếu, hơn nữa đều là những phần không có chút gì thần bí cả!” Qua ba phút sau, Nam Cung Kỳ đặt tư liệu trên mặt bàn, ánh mắt nhìn về phía Quý Tiêu Dương, thanh âm có chút rối rắm.

Tâm vừa mới đột nhiên sinh ra một tia rung động! Hắn nhớ Thần Thần, dường như hắn cảm giác được Thần Thần cũng đang nhớ hắn! Thần Thần, em có khỏe không? Thần Thần, nhất định phải hảo hảo tự bảo vệ bản thân, anh hai rất nhanh sẽ tìm được em, Thần Thần phải kiên cường dũng cảm!

“Tiêu Dương, cậu đừng lo lắng, Thần Quang sẽ không sao đâu.” Nhìn Quý Tiêu Dương đột nhiên thất thần, trong đôi mắt lạnh lùng thoáng hiện sự ôn nhu, Nam Cung Kỳ liền biết Tiêu Dương đang nghĩ đến Thần Quang.

“Nếu Thần Thần thật sự xảy ra chuyện gì hoặc là bị thương, Thất Giác, tôi sẽ làm cho nó vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này!” Thanh âm Quý Tiêu Dương thực bình tĩnh, đôi mắt đen như mực u ám thâm trầm làm cho người ta sinh ra sự khiếp đảm từ đáy lòng.

“Ân, đó là khẳng định!” Nam Cung Kỳ ôn hòa trong nháy mắt lần đầu tiên hiện ra một loại quang mang tên là ngoan lệ, làm cho trong hơi thở nho nhã của anh hơn một chút tàn nhẫn!

Nghĩ đến tươi cười ngây thơ của Thần Quang, nếu nó biến mất khỏi thế giới này…… Nam Cung Kỳ nghĩ không chỉ có Tiêu Dương sẽ lâm vào điên cuồng, tất cả mọi thứ đều sụp đổ mà bọn họ cũng như vậy.

Quý Thần Quang là đứa nhỏ do mấy anh em bọn họ cùng nhau nhìn nó lớn lên, tính tình đơn giản lại hôn nhiên, ở trong thế giới của em ấy tất cả mọi thứ đều mang theo mặt tốt đẹp cho hết tươi cười của em ấy mới có thể ấm áp, cuốn hút lòng người như vậy!

Có đôi khi, Nam Cung Kỳ cũng sẽ nghĩ, có phải hay không bọn họ bảo hộ Thần Quang quá độ, không cho em ấy tiếp xúc đến bên ngoài hắc ám cùng dơ bẩn, như vậy có thể hay không làm cho trong sinh mệnh của em ấy có chỗ thiếu hụt? Kỳ thật, bọn họ đều biết, Thần Quang cũng không phải là không thông minh mà là em ấy trời sinh không thích hợp với cuộc sống đô thị hiện đại, em ấy chỉ có sinh hoạt dưới một bầu trời thuần khiết tự nhiên mới có thể sống tốt được. Suy nghĩ của em ấy quá mức đơn giản, quá mức lộ liễu, nếu cứng rắn ép em ấy phải đi thích ứng với hoàn cảnh sinh tồn lục đục với nhau kia thì em ấy sẽ héo rũ, sẽ hỏng mất……

Những lời này là Tiêu Dương nói với anh, vì anh từng hỏi Tiêu Dương: Như vậy đối với Thần Quang có được không?

Sau Nam Cung Kỳ ngẫm lại, Thần Quang, em ấy chính là một đạo ánh sáng () sáng ngời lúc thiên địa sơ khai, chiếu vào nội tâm của con người, làm thể xác cùng tinh thần mỏi mệt của con người trở nên ấm áp.

[(): Thần Quang có nghĩa là ánh sáng, cụ thể là ánh sáng lúc mặt trời mọc]

“Chuyện của Lưu Lâm cũng là do Thất Giác?” Im lặng hồi lâu, Quý Tiêu Dương đột nhiên hỏi.

“Theo đủ loại điều tra của Mạc Dương đã tra ra tư liệu, 70% là do Thất Giác!” Nam Cung Kỳ lấy lại tinh thần, thu lại suy nghĩ thất thần của mình.

“Tiêu Dương, mở cửa!” Đúng lúc này, cửa phòng bị đập kịch liệt, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng gọi. Là thanh âm của Linh Thiên Nhiễm!

Quý Tiêu Dương nao nao, rồi sau đó đứng lên đi mở cửa.

“Thiên Nhiễm, Mạc Dương!” Có hơi chút giật mình, hai người này như thế nào đến đây?

“Tiêu Dương, cậu rất không có suy nghĩ, xảy ra chuyện lớn như vậy cư nhiên không nói cho tôi biết! May là tôi nhìn thấy Mạc Dương gửi tư liệu cho các cậu!” Linh Thiên Nhiễm ngồi xuống sô pha bên cạnh lớn tiếng nói với Quý Tiêu Dương.

“Thương thế của cậu tốt chưa?” Quý Tiêu Dương đáp phi sở vấn () nói.

[(): hỏi một đằng trả lời một nẻo, giống như “ông nói gà bà nói vịt”]

“Khách…… Cũng khá tốt rồi!” Linh Thiên Nhiễm có chút mất tự nhiên nói. “Tiêu Dương, việc của Thần Quang đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?” Linh Thiên Nhiễm nhanh chóng nói sang chuyện khác.

“Tôi hiện tại cũng không biết rõ lắm, chính là đoán có thể là do người của Thất Giác làm!” Quý Tiêu Dương một lần nữa ngồi xuống ghế da.

“Thất Giác là cái gì vậy?” Linh Thiên Nhiễm nghe cái tên xa lạ, mày rậm hơi nhíu lại.

“Tư liệu đây.” Nam Cung Kỳ cầm tư liệu trên bàn đưa tới trước mặt Linh Thiên Nhiễm, ánh mắt nhẹ dừng ở trên người Mạc Dương hiện lên một tia ý vị thâm trường(). Theo như anh biết, thương thế của Linh thiên Nhiễm dường như là do Mạc Dương không khống chế được muốn bá vương nghạnh thượng cung() nên kết quả là hai người gà bay chó sủa() đến tận đây.

[(): ý tứ sâu xa, thú vị (): cưỡng bức (): náo loạn]

“Mẹ kiếp, mắc gì lại thần bí như vậy!” Linh Thiên Nhiễm xem xong tư liệu trực tiếp thô bạo mắng. “Tiêu Dương, vậy hiện tại nên làm cái gì bây giờ?”

“Tĩnh xem()!” Quý Tiêu Dương bình tĩnh nói một câu.

[(): yên tĩnh chờ xem]

Không biết vì cái gì, sau khi nghe xong hai chữ này của Quý Tiêu Dương, sự lo lắng của mọi người đều cảm thấy an tâm hơn.

Mạc Dương nhẹ nhàng đảo qua liếc Quý Tiêu Dươn một cái, quả nhiên thế lực trong tay người kia thật đúng là không đơn giản……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui