Độc Gia Chuyên Sủng

“Thần Quang, không xong rồi, có một đoàn người đang chạy về phía phòng bệnh của chúng ta!” Ngô Hâm gắt gao đóng chặt cửa phòng lại, rồi sau đó nhìn về hướng Quý Thần Quang, trên mặt lóe lên thần sắc hoảng hốt, lo lắng nói. Đoàn người kia thoạt nhìn sát khí thật mạnh, người người đều là những nhân vật ngoan (ngoan độc, tàn nhẫn), trong khoảng thời gian ngắn cậu ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ……

Nghe Ngô Hâm nói, Quý Thần Quang liền nghĩ tới những người đã bắt cóc cậu…… Không được, cậu tuyệt đối không thể lại rơi vào tay những người đó! “Ngô Hâm, đỡ tôi một chút, mở cửa sổ ra!” Ánh mắt Quý Thần Quang nhanh như chớp ở trong phòng dạo một vòng. Nhanh chóng lớn tiếng nói! Chết tiệt, cố tình hai chân cậu lại bị thương, căn bản là không thể đi được!

Ngô Hâm sửng sốt nửa giây, lập tức chạy tới trước giường Quý Thần Quang ôm lấy cậu! Chạy tới trước cửa sổ, mở cánh cửa sổ thủy tinh ra rồi sau đó không chần chờ nhảy xuống! Thời điểm nhảy xuống, Ngô Hâm tận lực bảo vệ những nơi bị thương của Quý Thần Quang, bởi vậy khi Ngô Hâm rơi xuống chân liền bị thương. Đau đớn thấu đến tận tâm theo gót chân truyền đến! Ngô Hâm không có dừng lại, ôm Quý Thần Quang chạy tới cửa lớn của bệnh viện. Vừa rồi đã gọi điện thoại cho Quý Tiêu Dương, hy vọng là anh ấy đã tới đây! Bằng không……

“Chờ một chút, Ngô Hâm, đừng đi đến cửa bệnh viện, tìm một nơi ẩn nấp, chúng ta trước tiên trốn đi đã!” Quý Thần Quang có cảm giác, chạy tới cửa bệnh viện chính là chui đầu vào lưới! Bọn họ khẳng định sẽ để lại người canh chừng ở nơi đó……

“Chạy đi đâu đây?” Ngô Hâm cúi đầu nhìn Quý Thần Quang trong lòng. Cậu ta hiện tại rất hoang mang lo sợ…… Lần đầu tiên đụng phải chuyện này, còn chưa hoàn toàn phản ứng lại được. Ôm Quý Thần Quang chạy trốn cũng là bởi vì trong lòng có một chấp niệm, cậu ta không thể để Thần Quang bị người khác bắt được…… Nhìn một thân thương tích của Thần Quang là biết, nếu bị bắt đi khẳng định cậu ấy sẽ bị thương tổn nghiêm trọng hơn. Đây là điều tuyệt đối không thể cho phép!

“Bên trái!” Ánh mắt Quý Thần Quang nhanh như chớp dạo quanh một vòng, vươn tay hướng về phía bên trái chỉ chỉ! Trong lòng cậu hiện tại rất bồn chồn, rất bất an…… Anh ơi, anh nhanh đến đi a…… Thần Thần sắp kiên trì không được rồi……

Nghe Quý Thần Quang nói, Ngô Hâm chạy thật nhanh theo hướng cậu chỉ, cà nhắc cà nhắc chạy về phía bên trái……

Ngay tại lúc Ngô Hâm ôm Quý Thần Quang trốn vào sau tường bên trái, những người thế tới rào rạt kia cũng vọt vào trong phòng bệnh, khi nhìn thấy căn phòng trống rỗng, biểu tình nhất thời căng chặt “Nhanh chóng tìm!” Người nói là một người nam tử đầu to, bàn tay to vung lên, phi thường lãnh liệt nói một câu.

Lúc này đây Thất gia đã lệnh cho bọn họ, nếu không tìm thấy người, bọn họ cũng không cần sống nữa!

“Đầu, bọn họ nhảy ra ngoài cửa sổ!” Một người đàn ông mở cửa sổ ra, phát hiện khi Ngô Hâm bọn họ nhảy xuống đã tạo nên dấu vết trên mặt cỏ, gã nhanh chóng nói với người đàn ông đầu to.

Nghe được người đàn ông kia nói, đầu to kia vung tay lên “Đi. Đuổi theo!” Nói xong liền dẫn đầu nhảy ra khỏi cửa sổ!

Đoàn người vội vội vàng vàng vọt vào phòng bệnh lại vội vội vàng vàng nhảy ra ngoài cửa sổ mà đi. Lúc bọn họ đi rồi, không đến nửa phút sau, đoàn người Quý Tiêu Dương cũng nhanh chóng chạy vào phòng bệnh, nhìn phòng bệnh loạn thất bát tao, Quý Tiêu Dương biến sắc “Hỏng rồi, bọn họ cư nhiên đi trước chúng ta một bước!”

“Tiêu Dương, cậu đừng vội. Bọn họ cũng không có tìm được Thần Thần, cậu xem, đây là cửa sổ vừa mới được mở ra, ở trên đó rõ ràng có dấu chân vội vàng. Hơn nữa nếu bọn họ tìm thấy Thần Thần rồi cũng sẽ không làm phòng bệnh loạn lên thế này! Nghĩ mà xem, hẳn là Ngô Hâm sớm phát hiện ra nên đã mang theo Thần Thần chạy đi rồi!” Nam Cung Kỳ đẩy kính mắt gọng bạc của mình, có trật tự phân tích.

Anh biết hiện tại cảm xúc của Tiêu Dương thực không ổn định, căn bản là không thể nghĩ gì cả, cho nên cho dù anh có lo lắng như thế nào anh cũng muốn giữ vững lý trí của mình. Anh không thể theo Tiêu Dương mất đi khống chế như thế được. Bằng không, Thần Thần liền thật sự nguy hiểm……

“Phân công nhau làm việc!” Sau khi Quý Tiêu Dương nghe Nam Cung Kỳ phân tích, lý trí cũng thanh tỉnh một chút, thanh âm khàn khàn lạnh lùng phân phó. Rồi sau đó dẫn đầu nhảy ra ngoài cửa sổ, ở trên cỏ sửng sốt ngây ngốc nửa giây, Quý Tiêu Dương mới chạy về phía bên trái……

Không biết vì cái gì, trong đầu Quý Tiêu Dương đột nhiên dần hiện lên một đoạn đối thoại. Thời điểm kia, Thần Thần đã mười hai tuổi. Hắn hỏi: Thần Thần, em vì cái gì luôn thích nắm tay trái của anh hai?

Thần Thần nghe xong ngẩng đầu, đôi mắt to tròn sáng bóng lóe lên ánh sáng động lòng người, đôi lông mi thật dài khẽ chớp, tựa hồ là đang lo lắng nên trả lời như thế nào. Qua gần nửa phút, Thần Thần mới trả lời vấn đề của hắn. Thanh âm của em ấy nói phi thường vang dội thanh thúy. Em ấy noi: Bởi vì bên trái là vị trí của trái tim, cho nên Thần Thần thích bên trái nhất!

Đoạn cảnh tường này ở trong đầu chợt lóe lên, Quý Tiêu Dương liền không chút do dự chọn bên trái! Trong tay nắm ngọc ấm, trong lòng Quý Tiêu Dương hơi hơi khẩn trương. Thần Thần, em nhất định phải lựa chọn bên trái……

“Thần Quang, hiện tại nên đi nơi nào đây?” Nhìn đường phía trước đã bị chặn lại, Ngô Hâm đầu đầy mồ hôi hỏi Quý Thần Quang, cậu ta cảm giác được chân mình sắp kiên trì không được nữa rồi…… Làm sao bây giờ?…… Cậu ta không thể bỏ lại Thần Quang…… Cậu ta phải kiên trì cùng Thần Quang đợi Quý Tiêu Dương xuất hiện!

“Nhanh chóng quay lại, đi về phía bên trái!” Quý Thần Quang chỉ chỉ một cái cửa ra ở đằng sau cách đó không xa, ngữ khí phi thường nhanh!

“Được!” Ngô Hâm cắn răng, cố nén lại đau đớn để kiên trì! Cậu ta nhất định phải bảo hộ đến khi Quý Tiêu Dương xuất hiện mới có thể thả lỏng. Cậu ta không thể để cho Thần Thần rơi vào trong tay những kẻ kia…… Không thể! Dựa vào một cái tín niệm như vậy, bước chân Ngô Hâm lại nhanh hơn vài phần!

Ngay tại lúc Ngô Hâm cùng Quý Thần Quang vừa mới quẹo vào hành lang dài bên trái, từ cửa ra phía cuối xuất hiện một đoàn người vội vội vàng vàng chạy về phía bên này……

Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu còn có Mạc Dương cùng Linh Thiên Nhiễm bốn người vẫn đều gắt gao đi theo phía sau Quý Tiêu Dương. Phía sau mấy người Nam Cung Kỳ, người của Mười Hai Tinh yên lặng đi theo! Bọn họ lo lắng cho boss…… Về phần Huyết Minh cùng với nhân viên cao tầng đều tách ra làm việc!

Bước chân Quý Tiêu Dương càng chạy càng nhanh, cuối cùng biến thành chạy như điên. Hắn có một loại cảm giác, hắn đang cùng Thần Thần càng ngày càng gần……

Ngay tại lúc Quý Tiêu Dương vừa đứng ở cửa hành lang dài liền cùng người của Thất Giác chạm mặt nhau…… Không khí nháy mắt giảm xuống âm độ……

“Giết!” Quý Tiêu Dương lạnh lùng nhìn những người đối diện. Thanh âm băng hàn phun ra một chữ. Rồi sau đó liền tiếp tục chạy về phía trước……

“Còn muốn chạy? Bước qua xác tao đi!” Lão đại của Thất Giác nguyên bản muốn ngăn lại đường đi của Quý Tiêu Dương, lại bị một người trong Mười Hai Tinh chặn lại.

“Muốn lưu boss lại, còn phải nhìn xem tao có đồng ý hay không!” Tinh thất cuồng ngạo nói một câu, rồi sau đón hắt mắt phóng đến chỗ lão đại của Thất Giác! Người của Mười Hai Tinh chặn tất cả người của Thất Giác lại. Đoàn người Quý Tiêu Dương tiếp tục đi tới!

“Thần Quang, lại là một cánh cửa khác!” Lúc này Ngô Hâm đã muốn thở hồng hộc, trêm mặt mồ hôi lạnh càng ngày càng nhiều, tay ôm Quý Thần Quang nhẹ nhàng run rẩy. Chân cậu ta đã muốn đau đến chết lặng rồi…… Sắp kiên trì không được nữa. Quý Tiêu Dương, rốt cục anh đang ở đâu……

Quý Thần Quang rõ ràng cảm giác được sự dị thường của Ngô Hâm “Ngô Hâm, không phải cậu bị thương đấy chứ?” Dùng tay áo bệnh nhân của mình lau mồ hôi trên trán Nhô Hâm, trong mắt Quý Thần Quang tràn đầy lo lắng!

“Không, Thần Quang, nói mau, hướng bên kia. Bọn họ đuỏi theo liền thảm!” Ngô Hâm khẽ căn môi, rống lên với Quý Thần Quang! Không thể lại lãng phí thời gian nữa. Cậu ta nhất định phải kiên trì đến lúc Quý Tiêu Dương đến…… Thần Quang, để cho tôi bảo vệ cậu một lần! Là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng! Tôi cũng thực hy vọng mình có thể làm một cái gì đó cho cậu……

“Chạy, tao xem chúng mày còn có thể chạy đi đâu!” Từ phía sau người của Thất Giác theo một hướng khác đuổi đến, nhanh chóng vây Ngô Hâm cùng Quý Thần Quang lại!

Này…… Chết tiệt, nếu mình không trì hoãn nửa phút, bọn họ sẽ không thể đuổi tới đây được, chẳng lẽ hết thảy đều thất bại trong gang tấc…… Sẽ không, sẽ không. Thần Quang, cậu phải hảo hảo bảo hộ Thần Quang! Ngô Hâm gắt gao ôm chặt Quý Thần Quang. Ánh mắt nhìn mấy người cách bọn họ càng ngày càng gần…… Làm sao bây giờ. Những người này nhìn một người lại một người càng thêm mạnh. Cậu ta căn bản không đánh lại được……

“Thần, Thần Quang……” Ngô Hâm há mồm, có chút can thiệp hô!

“Ngô Hâm, cậu……” Quý Thần Quang còn chưa nói xong đã bị Ngô Hâm đánh gãy “Thần Quang, không có việc gì. Tôi nhất định có thể kiên trì đến khi anh hai cậu tới cứu cậu! Thần Quang, cậu phải tin tưởng anh hai cậu!”

“Đúng vậy, tôi tin tưởng anh hai tôi!” Trong thanh âm Quý Thần Quang lộ ra nồng đậm vui sướng cùng nhẹ nhõm! Bởi vì cậu nhìn thấy anh hai của cậu đang từ chỗ hành lang dài rất xa thẳng hướng đến đây……

Ngô Hâm thực rõ ràng cảm giác được trong giọng nói của Quý Thần Quang lộ ra sự hưng phấn cùng vui sướng, liền ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của cậu. Quý Tiêu Dương như bình thường là một vương giả, mang theo khí tràng mãnh liệt làm cho người ta hít thở không thông, vội vàng chạy tới……

Cậu rốt cục cũng kiên trì được! Trong nháy mắt nhìn thấy Quý Tiêu Dương, Ngô Hâm nở nụ cười…… Tín niệm trong lòng chống đỡ thân thể biến mất, Ngô Hâm cảm giác được hai tay của mình nháy mắt mất hết sức lực, cả người bị mỏi mệt như rời núi lấp biển bao phủ, thân thể cậu trong nháy mắt ngã xuống, nghe thấy Thần Quang kêu một tiếng giòn tan “Anh hai!” Ngô Hâm nghĩ khi nào thì Thần Quang cũng gọi cậu ta như vậy một lần. Cậu ta cũng muốn, hảo muốn, nghe được Thần Quang gọi cậu ta Ngô Hâm ngọt ngào như vậy…… Ý thức càng ngày càng mơ hồ, sau đó Ngô Hâm cảm giác được sức nặng trong lòng mình không còn nữa, cả người nhát mắt ngã xuống đất…… Nhưng không có đau đớn như trong tưởng tượng, tựa hồ như được một cái ôm ấp ấm áp ôm lấy……

“Anh hai!” Quý Thần Quang ôm chặt lấy cổ Quý Tiêu Dương. Cậu rốt cục có thể ôm lấy anh hai…… Hơi thở quen thuộc, ôm ấp quen thuộc, ấm áp quen thuộc…… Tinh thần vẫn luôn buộc chặt của Quý Thần Quang nháy mắt được thả lỏng. Người ngất ngay ở trong lòng Quý Tiêu Dương!

“Thần Thần, em nghỉ ngơi cho thật tốt đi! Hết thảy đều giao cho anh hai!” Cúi đầu hôn nhẹ lên hai má Quý Thần Quang. Trong nháy mắt ngẩng đầu, ôn nhu trong mắt Quý Tiêu Dương biến mất, thay bằng lạnh lùng cùng tàn nhẫn “Một người cũng không lưu!” Lạnh lùng nói năm chữ!

Trái tim rốt cục một lần nữa cũng trở về trong ngực! Thần Thần, anh hai rốt cục cũng tìm thấy em!

Thất Giác, đến thời điểm tính sổ rồi……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui