Độc Gia Chuyên Sủng

“A, Thiên Nhiễm, cậu đi đâu vậy?” Khúc An cầm trong tay một đống đồ, vừa muốn đi vào phòng học lại bị Linh Thiên Nhiễm đang đi ra ngoài huých một cái.

“WC” Linh Thiên Nhiễm quay mặt sang một bên, vội vàng nói một câu. Đi qua Khúc An ra khỏi phòng học.

Khúc An nhẹ cau mày nhìn thoáng qua bóng dáng Linh Thiên Nhiễm. Thiên Nhiễm làm sao vậy? Cậu ấy giống như đang tức giận, ai chọc cậu ấy? Suy nghĩ vài giây vẫn không nghĩ ra nguyên nhân, Khúc An liền đem chuyện này ném ra sau đầu, đem đồ trong tay vào trong phòng học.

“Nào, mỗi người một lon Vương Lão Cát (1). Hôm nay trời nóng, uống nó vừa vặn có thể giải khát.” Đưa cho Quý Tiêu Dương cùng Nam Cung Kỳ mỗi người một lon.

“Thần Thần, đây là của em!” Khúc An cầm socola, ngồi xổm xuống trước mặt Quý Thần Quang.

Quý Thần Quang cúi đầu ăn socola trong tay mình, cũng không thèm nhìn Khúc An.

“Tiêu Dương, em trai nhà cậu còn nhỏ tuổi mà rất khó tính a!” Đợi một lúc, thấy Quý Thần Quang vẫn như trước không thèm để ý hắn, Khúc An đứng lên ngồi xuống ghế bên cạnh, nói với Quý Tiêu Dương.

“Thần Thần không để ngươi kêu!” Miệng Quý Thần Quang đầy socola, mồm miệng không rõ nói. Thần Thần là để anh hai gọi.

Khúc An xem như đã hiểu, cái đứa nhỏ này thực cố chấp “Được rồi, anh sẽ gọi em là Thần Quang, được chưa?”

Quý Thần Quang ngẩng đầu nhìn Quý Tiêu Dương, đôi mắt to tròn vụt sáng, bên trong mang theo ý dò hỏi.

Đứa nhỏ này cực kì ỷ lại Tiêu Dương. Khúc An trong lòng thản nhiên kết luận.

“Thần Thần thích là được rồi!” Quý Tiêu Dương đem lon Vương Lão Cát của mình đưa tới bên miệng Quý Thần Quang.

Quý Thần Quang uống một ngụm Vương Lão Cát, chuyển ánh mắt về phía Khúc An “Được!” Trả lời một tiếng giòn tan.

Nam Cung Kỳ lẳng lặng ở một bên uống nước, ánh mắt đảo qua Quý Tiêu Dương. Đáy mắt lóe quang mang khó hiểu. Anh nhớ rõ Tiêu Dương có tính khiết phích (2). Cậu ấy đã dùng qua cái gì là người khác không được động vào. Thiên Nhiễm có một lần không cẩn thận uống một ngụm nước của cậu ấy, Tiêu Dương liền lập tức vứt luôn cả bình nước. Nhưng là hiện tại….. Sự tình có điểm khác……

“Thần Quang, thực ngoan!” Khúc An sớm đã muốn nhéo hai má mập mạp của Quý Thần Quang, này chính là cơ hội, phi thường nhanh chóng vươn tay đến trước mặt Quý Thần Quang chuẩn bị nắn bóp.

“Xấu xa!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Thần Quang nhăn lại như bánh bao, ánh mắt lóe lên sự tức giận, lắc đầu giãy dụa trước bàn tay của Khúc An.

“Không xấu, Thần Quang ngoan, cho anh nựng một chút đi, mềm mềm, thật là thoải mái!” Khúc An nắm đến hai má mềm mềm nộn nộn kia, trên mặt cười sáng lạn.

Quý Tiêu Dương nhìn ánh mắt đã phiếm hơi nước Quý Thần Quang, nhanh chóng đẩy tay của Khúc An ra “Thần Thần không thích!” Thản nhiên nói một câu.

“Xấu xa!” Quý Thần Quang đối Khúc An làm động tác nhổ nước bọt. Đôi mắt to tròn hiện lên một tầng hơi nước mỏng, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, hai má trông như hai cái bánh bao nhỏ. Làm xong động tác này, Quý Thần Quang nhanh chóng vùi đầu vào trong lòng anh hai.

“Ha ha…….” Khúc An lập tức nở nụ cười “Tiêu Dương, đùa em trai của cậu thật vui!” Ánh mắt xấu xa, vươn tay đẩy đẩy chân Quý Thần Quang để xem cậu có phản ứng gì.

Hai tay Quý Thần Quang gắt gao ôm cổ anh hai, đem luôn cả chân của mình rút vào trong lòng anh hai.

“Được rồi. Khúc An, đừng trêu Thần Thần!” Quý Tiêu Dương nói. Đem tay Khúc An đẩy ra.

Nam Cung Kỳ nhìn thoáng qua Quý Tiêu Dương “Cậu chuẩn bị để Thần Quang học ở cấp tiểu học ở trường chúng ta?”

“Ân.” Quý Tiêu Dương nhìn Quý Thần Quang. Đôi mắt to tròn của Thần Thần đang phát sáng nhìn hắn. Khóe miệng bất giác liền xuất hiện một nụ cười ôn nhu.

“Cậu không sợ……” Đáy mắt Nam Cung Kỳ lóe lên sự lo lắng nhìn Quý Tiêu Dương, muốn nói lại thôi.

Quý Tiêu Dương sửng sốt một chút rồi mới nhớ tới trường học của bọn họ là trường quý tộc. Những đứa nhỏ ở khối tiểu học đều là bảo bối ở trong nhà, từ nhỏ đã có bản tính kiêu ngạo, nếu đưa Thần Thần đến đó học, khẳng định Thần Thần sẽ bị khi dễ. Nghĩ đến đây, ánh mắt Quý Tiêu Dương liền liếc Khúc An một cái, kỳ thật nếu Thần Thần không phải em trai hắn, với tính tình của Khúc An, chỉ sợ đã lấy việc khi dễ Thần Thần trở thành niềm vui rồi…….

Vòng tay ôm Quý Thần Quang không tự giác chặt thêm vài phần. Thần Thần của hắn rất đơn thuần, không thể đưa tới khối tiểu học được. Nhưng là Thần Thần rất muốn được đọc sách, muốn được cùng với hắn bên nhau mỗi ngày. Hắn không muốn làm cho Thần Thần thất vọng…….

“Này, cậu không phải có một đứa em họ đang học ở khối tiểu học sao? Cậu gọi cho nó nói một câu, bảo nó để ý Thần Quang một chút!” Thanh âm Khúc An có điểm không chắc nhìn Nam Cung Kỳ.

“Cậu nói Nam Cung Cửu?” Nói đến cái tên này, Nam Cung Kỳ liền nhíu chặt mày “Cái đứa nhỏ kia rất nghịch ngợm!”

“Không sao đâu, tớ đã gặp nó rồi, em họ cậu có điểm giống như là rất sợ cậu!” Khúc An uống hết lon Vương Lão Cát, đem cái lon ném một đường thực duyên dáng vào sọt rác.

“Này, có thể đem em họ cậu gọi tới đây không?” Quý Tiêu Dương suy nghĩ một chút, cảm giác có thể dùng biện pháp này. Hắn trừ bỏ giờ lên lớp không thể ở bên cạnh Thần Thần ra thì các thời gian khác đều sẽ đi tìm Thần Thần.

Biểu tình trên mặt Nam Cung Kỳ có điểm rối rắm, nhưng vẫn lấy điên ra gọi cho Nam Cung Cửu. Không đến một phút đồng hồ liền tắt máy “Nó lập tức đến đây!” Thản nhiên nói một câu.

Đáy mắt Khúc An chợt lóe sự xấu xa, đứng lên đi đến ngồi xuống bên người Nam Cung Kỳ, đầu tiến sát đến mặt anh “Này, em họ cậu đã làm chuyện gì mà sao trên mặt cậu lại xuất hiện sự rối rắm thế này!”

“Đợi lát nữa cậu sẽ biết!” Nam Cung Kỳ thản nhiên nói một câu rồi tiếp tục uống Vương Lão Cát.

“Chuyện gì?” Nam Cung Kỳ vừa nói dứt lời, Khúc An chợt nghe thấy phía sau vang lên một thanh âm lạnh lùng cứng rắn, còn mang theo một chút non nớt bên trong. Khúc An xoay người nhìn bé trai phía sau, cuối cùng cũng biết vì sao Nam Cung Kỳ rối rắm như vậy…….

Bé trai trước mắt này không lớn, ước chừng năm sáu tuổi, khuôn mặt thanh tú, về sau khẳng định sẽ là một tiểu tử đẹp trai. Nhưng làm cho người ta không nói nên lời chính là khí chất lạnh băng trên người nó……..

Đây là lần đầu tiên Khúc An gặp một bé trai mà trên người lại mang cái loại khí chất này cùng với hơi thở của sát thủ lạnh băng cứng rắn. Đứa nhỏ vẫn như vậy lạnh lùng, không nói lời nào, mặt không chút biểu tình. Ánh mát vẫn thản nhiên nhìn phía trước, căn bản là không có đem bất luận kẻ nào ở nơi này để vào trong mắt. Cái bộ dáng này đúng là làm cho Khúc An tức giận đến nghiến răng nghiến lợi……

Quý Tiêu Dương nhìn thoáng qua Nam Cung Cửu, nhưng thật ra lại rất vừa lòng “Tôi nghĩ muốn nhờ cậu một chút việc!”

“Nói!” Nam Cung Cửu khẽ hé môi, lạnh lùng phun ra một chữ.

“Giúp tôi chiếu cố Thần Thần. Tôi lo lắng em ấy một mình học ở khối tiểu học! Hoàn cảnh ở đó có điểm hỗn độn!”

Tầm mắt Nam Cung Cửu khẽ chuyển, dừng ở trên người Quý Thần Quang. Đôi mắt đứa nhỏ kia mở to tò mò, ngơ ngác nhìn cậu. Thấy ánh mắt cậu nhìn về phía mình thì lại nhanh chóng rúc vào lòng Quý Tiêu Dương.

“Được!” Thu hồi tầm mắt, Nam Cung Cửu lạnh lùng đáp một tiếng.

“Anh hai!” Đôi mắt to tròn của Quý Thần Quang mang chút sợ hãi.

“Không sao đâu, Thần Thần ngoan!” Quý Tiêu Dương vươn tay sờ sờ hai má Quý Thần Quang. Rồi sau đó cầm lấy túi sách của Thần Thần, ôm cậu đứng lên đi tới trước mặt Nam Cung Cửu “Đi thôi!”

“Đợi đã, cùng đi đi!” Khúc An mang theo tâm tư muốn đi xem náo nhiệt đuổi theo Quý Tiêu Dương.

Nam Cung Cửu ở trước khi xoay người rời đi, ánh mắt nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ đang ngồi trên ghế “Anh không đi?”

Nam Cung Kỳ thật không ngờ em họ anh lại chủ động cùng anh nói chuyện. Sửng sốt nửa giây rồi mới lắc đầu “Sắp vào tiết rồi!”

Nam Cung Cửu nghe xong liền nhanh chóng rời khỏi phòng học. Nam Cung Kỳ nhìn theo bóng dáng em họ, có chút ngẩn người……

Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang đi làm hết toàn bộ thủ tục xong liền đi tới khối tiểu học. Năm nhất lớp ba. Cùng lớp với Nam Cung Cửu.

“Thần Thần, đây là chỗ ngồi của em! Về sau em sẽ ngồi ở đây, phải chú ý nghe giảng. Biết không?” Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang đặt lên ghế.

Quý Thần Quang mở to mắt tò mò nhìn bốn phía. Có thật nhiều bạn học……

“Cửu, Thần Thần xin nhờ cậu chiếu cố một chút!” Nhìn Thần Thần giống như không có gì không thể thích ứng. Quý Tiêu Dương mới yên tâm ngẩng đầu nhìn Nam Cung Cửu ngồi bên cạnh. Cậu ta là bạn cùng bàn với Thần Thần.

“Được!” Nam Cung Cửu nhìn Quý Tiêu Dương, chống lại ánh mắt của Quý Tiêu Dương, lạnh lùng lên tiếng.

Tuy rằng chỉ nói có một chữ nhưng Quý Tiêu Dương biết người này có thể hảo hảo chiếu cố Thần Thần của hắn.

Khúc An dựa vào bên cạnh bàn lẳng lặng nhìn. Người ở lớp này hình như rất sợ Nam Cung Cửu. Tuổi còn nhỏ như vậy đã có loại khí chất lạnh băng này chính là dọa cho người ta sợ mà. Phải tìm thời gian hỏi một chút xem có phải đứa nhỏ này trước kia đã từng gặp chuyện gì hay không…….

“Thần Thần, ngoan ngoãn ở đây đọc sách, không được chạy loạn, có chuyện gì thì tìm bạn ngồi bên cạnh này, hết tiết anh hai sẽ đến gặp em. Khi nào hết giờ thì phải ngoan ngoãn ngồi đây chờ anh hai!”

“Vâng!” Quý Thần Quang thu hồi tầm mắt. Đôi mắt to tròn lóe sáng, trả lời một tiếng giòn tan.

“Thần Thần, thực ngoan!” Vươn tay xoa đầu Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương đứng thẳng dậy chuẩn bị về lại khối trung học cơ sở.

“Anh hai, hôn nhẹ!” Quý Thần Quang nháy nháy mắt nhìn Quý Tiêu Dương. Nhưng không chờ anh hai hôn nhẹ…… cái miệng nhỏ nhắn lập tức chu lên, khuôn mặt nho nhỏ hiện lên sự mất hứng…….

“Thần Thần ngoan, anh hai phải về lớp. Nhớ kỹ những lời anh hai dặn!” Cúi đầu hôn lên mặt Quý Thần Quang một cái.

“Hảo!” Được anh hai hôn nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Thần Quang lập tức tươi như hoa……

“Đi thôi, An!” Nói với Khúc An một tiếng. Quý Tiêu Dương xoay người rời khỏi khối tiểu học.

Giáo viên chờ Quý Tiêu Dương cùng Khúc An ra khỏi phòng học rồi mới tiếng vào phòng bắt đầu dạy.

Chú thích:

(1) “Vương lão cát” là một loại nước uống bồi bổ cơ thể có từ khá lâu của Trung Quốc

(2) bệnh sạch sẽ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui