Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân

Độc giả: Ngày xưa có một công chúa Tinh Linh từ trên trời rơi xuống
.
Thân thể xuất hiện một cảm giác ghê tởm như vừa bị phân giải vừa bị xóa bỏ, khi Đỗ Trạch mở mắt ra, thế giới đã đổi khác. Trước mắt không còn là di tích Chu Nho kim loại xám bạc kia nữa, chỗ cậu đang đứng lúc này là một thạch thất trống trải, ánh sáng rực rỡ của ma pháp trận khổng lồ trên mặt đất chỉ vừa mới tán đi.
.
Tiểu đội đánh thuê mới vừa tìm được đường sống trong chỗ chết đang cực kỳ chật vật, Eric ném mặt dây chuyền đã vỡ nát trong tay xuống đất, dùng tay lau máu dính trên trán, giải thích: “Đây là phân bộ của thần điện Quang Minh.”
.
Đỗ Trạch nháy mắt cảm thấy mình như rơi vào hang ổ của kẻ địch, cậu tuy đã sớm đoán trước túc địch không thể nào vừa ra trận đã bị nhân vật chính giải quyết, chắc chắn y phải có vật hộ mệnh. Nhưng túc địch à, bản thân anh chạy trốn là được rồi, tại sao còn dẫn theo một quần chúng đứng xem chứ? Mục tiêu của các người là nhân vật chính, còn tiểu sinh chẳng qua là bị lạc đạn đúng không, hả? WTF! Lần sau tiểu sinh nhất định phải trang bị một đồ bảo hộ đầu gối bằng hợp kim!
.
“Hắc! Eric, ta mang theo người mà ngươi muốn nè!” Giọng Enoch tràn đầy tự hào: “Không thứ gì mà gia không trộm được.”
.
Đỗ Trạch ngơ ngác. Eric đang dùng thuật trị thương cao cấp cho Bart nghe thấy thế liền cười với Enoch “Cảm ơn”, tầm mắt của y đảo qua Đỗ Trạch, sau đó chuyên tâm chữa trị cho Bart. Mier lo lắng đứng cạnh nhìn, Tinh Linh sau khi cất cung tên vào thì nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, không biết có phải vì lúc nãy chiến đấu quá mức kịch liệt hay không mà trên chiếc nhẫn bây giờ đầy vết rạn, vừa nhìn đã biết hư tổn không ít.
.
Đỗ Trạch mặt không đổi sắc nhìn Enoch quay vòng quanh người mình, tên đạo tặc nọ bày ra một sự tò mò mãnh liệt đối với cậu.
.
“Ngươi tên là gì? Ta tên Enoch.”
.
Chào em trai, tiểu sinh là tiền bối của cậu.
.
“Trên tay ngươi là sách gì vậy? Mang cái này theo để làm gì? Là máy móc Chu Nho làm ra sao?”
.
Đây là quyển sách mà khi xem vào tiết tháo sẽ chết hết, cậu không hiểu nỗi đau buồn của tôi đâu.
.
“Ngươi có quan hệ gì với Chu Nho đó? Nói thật, lần đầu tiên ta biết Chu Nho là sinh vật đáng sợ đến vậy, tính tình của hắn còn khủng bố hơn tên người lùn mà ta biết.”
.
Nhân vật chính nghẹn khuất đợi em trai của mình trong bốn năm có thể không nóng nảy á, lúc các người xông vào nhân vật chính đã sắp bạo phát rồi. Cảm ơn các người đã thay tiểu sinh lãnh trận bạo hành gia đình này.
.
“Tại sao ngươi không nói gì?”
.
Tiểu sinh đang cảm kích các người từ trong nội tâm.
.
“Eric,” Đạo tặc kêu một tiếng: “Người này là người thật hả? Không phải là con rối đấy chứ? Một câu cũng không nói, biểu tình gì cũng chẳng có!”
.
Eric ho nhẹ một tiếng, ánh sáng trong tay tối đi, sắc mặt của Bart đã tốt hơn nhiều, Mier cẩn thận cầm tay của tráng hán, vẻ mặt kỳ quặc nửa muốn khóc nửa muốn cười trông rất đáng yêu. Eric đứng lên, tay phải vẫn mềm nhũn buông thõng, nhưng thanh niên tóc vàng mắt xanh lại không hề để ý tới nó. Y đi tới trước mặt Đỗ Trạch, nhẹ giọng nói: “Ta thật sự xin lỗi vì đã dùng phương pháp như vậy mời ngươi đến đây.”
.
Eric nhìn Đỗ Trạch, trong mắt mang theo sự thành kính và ôn hòa. “Ta vì ngươi…”
.
“Eric! Nín thở!” Vẻ mặt của Enoch đột nhiên thay đổi, gã liều mạng kêu lên: “Có mùi của hoa mê thất!”
.
Nhưng đã quá muộn, ngoại trừ Enoch nhận ra, những người khác đều ngã xuống. Đỗ Trạch chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn đến nỗi không thể đứng vững cũng không thể nắm được cái gì, giống như bùn nhão chảy trên đất, toàn thân không còn chút sức lực nào. Tuy không trúng thuốc mê, nhưng Enoch nhảy nhót không được bao lâu đã bị một dao của Tinh Linh chém ngã xuống đất. Eric chật vật ngẩng đầu, nhìn về phía Tinh Linh đã gây ra tất cả mọi chuyện, trên mặt hiện lên vẻ đau thương và bất ngờ.
.
“Simon… Tại… Sao?”
.
Tinh Linh được gọi là Simon cất đi đóa hoa nhỏ màu xanh tím, hắn né ánh mắt của Eric, đi tới bên người Đỗ Trạch. Thanh niên tóc đen không có sức chống cự bị Tinh Linh khiêng lên, quyển sách trên tay theo đà rớt xuống. Trước khi rời đi, Simon trả lời câu hỏi của Eric.
.
“Vì Tinh Linh tộc.”
.
***
.
Về lần thứ hai bị bắt, dọc theo đường đi Đỗ Trạch chỉ có hai chữ để hình dung: ha ha.
.
Dựa vào rừng cây càng lúc càng tươi tốt, Tinh Linh chắc hẳn muốn đưa cậu tới khu rừng Tinh Linh. Từ sau kỷ nguyên thứ hai, Tinh Linh tộc đã bế quan tại khu rừng Tinh Linh. Để ngăn sự quấy nhiễu của những chủng tộc khác, Tinh Linh tộc đã tạo nên một ma trận sâu trong rừng Tinh Linh, chỉ những nhân tài biết lối đi mới có thể vào được nơi cư trú của Tinh Linh tộc, nếu không sẽ lòng vòng mãi trong khu rừng. Có vẻ như sợ Đỗ Trạch nhớ được lối vào, Simon đánh ngất Đỗ Trạch. Nhưng vì có khả năng hoàn tác, độc giả khổ bức cứ liên tục tỉnh rồi bị đánh ngất. Sau đó, cả hai người đều trở nên mệt mỏi. Đỗ Trạch không nói gì mà chỉ nhìn trời, theo thái độ của Tinh Linh, cậu nhất định là con tin cực kỳ không phối hợp nhất.
.
Sau khi tỉnh lại từ lần hôn mê cuối cùng, Đỗ Trạch phát hiện cậu cuối cùng cũng đến chốn mộng ảo trong truyền thuyết – vương quốc Tinh Linh.
.
Dù ở trong truyện huyền huyễn nào, Tinh Linh bao giờ cũng là chủng tộc mê người nhất hoặc không thì cũng nằm trong số đó. Trong một truyền thuyết, Tinh Linh sinh ra nhờ cây sinh mệnh, họ có được gương mặt xinh đẹp mộng ảo và khí chất thần bí, không chỉ am hiểu thơ ca, nghệ thuật mà còn hòa hợp với thiên nhiên, chỗ ở của họ có thể xem là tiên cảnh nhân gian. Chủng tộc này không những xinh đẹp mà đồng thời còn có được thực lực cường đại, mỗi một Tinh Linh đều là cung thủ bẩm sinh, có thể giao lưu với thực vật. Bạch kỳ mã chính là một trong những đặc sản của Tinh Linh tộc. Có thể nói, truyện huyền huyễn mà không có Tinh Linh thì không còn cái hay nữa.
.
Bởi vậy, trong YY văn, nếu nhân vật chính tới được chỗ của Tinh Linh tộc, hắn sẽ thu hoạch được cả một sọt em gái xinh đẹp và em trai giỏi ca múa có sức mạnh vô biên. Là một trong số YY văn,《Hỗn huyết》tất nhiên cũng không ngoại lệ… Không ngoại lệ… Ngoại lệ… Ngoại…
.
Có đáng tin không?
.
Nhóm độc giả: Ha ha.
.
Tình tiết Tinh Linh tộc của《Hỗn huyết》được triển khai khi nhân vật chính rời khỏi vùng đất thất lạc: nhân vật chính thông qua con đường truyền tống của Kim Tự Tháp rời khỏi vùng đất thất lạc. Trị may mắn đã giúp nhân vật chính đột phá những chướng ngại trùng điệp do Tinh Linh tộc bày ra ngàn vạn năm nay, khiến hắn rớt xuống cây sinh mệnh của Tinh Linh tộc, hấp thu nhựa cây quý giá của nó và thức tỉnh huyết mạch Tinh Linh. Đến đó thì nội dung truyện vẫn thoải mái vẫn bình thường, kế tiếp Nhất Diệp Tri Khâu bắt đầu tâm thần mất trí nói cho độc giả cái gì gọi là hãm hại nhân vật chính một cách chuyên nghiệp ba mươi năm không, lay, chuyển!
.
Nữ hoàng Tinh Linh dẫn dắt Tinh Linh tới chỗ cây sinh mệnh, nhìn thấy báu vật của họ bị một Tinh Linh không biết mọc ra từ đâu hấp thụ không còn chút gì. Nữ hoàng Tinh Linh vừa chuẩn bị cuồng hóa thì thủ hạ của nàng đã phát hiện một việc: nhân vật chính có thể hấp thụ “vẩn đục”. Hóa ra Tinh Linh tộc hiện đang lâm vào một nguy cơ, cây sinh mệnh không biết tại sao lại bị “vẩn đục” ô nhiễm, khiến cho mỗi Tinh Linh sinh ra đều trở thành Tinh Linh hắc ám. Chúng Tinh Linh đã tìm rất nhiều phương pháp nhưng vẫn không thể loại bỏ “vẩn đục”.
.
Xem đến đây, nội tâm của nhóm độc giả đều kêu vang một tiếng: cái tiết tấu lừa đảo chết tiệt này…
.
Trước con mắt tuyệt vọng của chúng độc giả, tác giả vô cùng vui vẻ viết tiếp: Tinh Linh tộc bắt nhân vật chính lại, nhốt hắn dưới cây sinh mệnh, ép buộc hắn hấp thu “vẩn đục”. Nhân vật chính bị giam suốt một năm, cuối cùng nhờ hợp tác với cây sinh mệnh mới được phóng xuất. Sau đó trước ánh mắt không thể tin nổi của nữ hoàng Tinh Linh, nhân vật chính đã mở cây sinh mệnh, thả “vẩn đục” ra, khiến toàn bộ Tinh Linh tộc bị… ô nhiễm.
.
Tác giả biểu thị, nhân vật chính vui tay vui mắt thu hoạch em trai và em gái xinh đẹp có sức mạnh.
.
Độc giả biểu thị, tác giả tôi muốn cùng anh nói chuyện nhân sinh.
.
Vừa nghĩ tới tình tiết hung tàn đó, Đỗ Trạch nhất thời cảm thấy cả người đều không ổn, nhất là khi nhìn những dây leo quấn riết tay chân, nghĩ tới cảnh Tu trong sách cũng bị trói như vậy dưới cây sinh mệnh, cảm giác trong lòng cậu càng kỳ lạ hơn.
.
Lúc này, độc giả khổ bức đang ngồi trong một cây đại thụ, Simon ném cậu vào đây xong liền biến mất không còn tăm hơi, vì thế mãi đến giờ cậu vẫn không rõ vì sao Tinh Linh lại muốn bắt cậu, hơn nữa tên ngốc còn phát hiện một hiện thực cực kỳ kinh khủng là…
.
Tiểu Đồng ơi, mày đang ở đâu hở tiểu Đồng!
.
Đỗ Trạch dùng hết sức mới miễn cưỡng nhớ ra lần cuối cậu nhìn thấy quyển đồng nhân hình như là ở chỗ tiểu đội đánh thuê, sau đó cậu bất tỉnh, bởi vậy cuốn đồng nhân hiện giờ có lẽ, đại khái đang ở chỗ túc địch…?
.
Tiểu Đồng mày mau trở lại đi! Mày và anh ta không có kết quả đâu!!! (Nhĩ Khang đưa tay ra)
.
Tên ngốc cảm thấy cuộc đời của mình thật là u ám, cậu đã không thể tưởng tượng ra biểu hiện của nhân vật chính khi nhìn thấy cuốn đồng nhân là thế nào. Nhưng hiện thực tàn khốc là ở chỗ đó, cậu còn phải đi tìm túc địch để đòi lại cuốn đồng nhân, bởi vì cậu có cảm giác nếu mình không lấy cuốn đồng nhân lại, một việc đáng sợ hơn sẽ xảy ra.
.
Ví như, nhân vật chính nhìn thấy quyển đồng nhân trên tay túc địch: “Quyển sách trên tay ngươi nhìn quen quá.”
.
Túc địch mỉm cười trong sáng: “Muốn xem không?”
.
“Người này… giống ta?”
.
“Ta cũng thấy một người khác giống ta.”
.
“…” X2
.
—— Má ơi thiệt đáng sợ, thiệt đáng sợ, thiệt đáng sợ! Thế giới sau cái chuyện, chuyện, chuyện này cậu không muốn biết đâu!
.
Tên ngốc nào đó mất một ngày để chấp nhận hiện thực tàn khốc, mà Simon hình như đã quên mất cậu nên vẫn không xuất hiện. Phạm vi hoạt động của Đỗ Trạch không thể vượt quá ba thước, nếu vượt qua khoảng cách nói trên thì dây leo trên người sẽ lập tức trói chặt cậu kéo trở về. Đỗ Trạch chỉ có thể cẩn thận chú ý phạm vi, cố gắng xem xét cảnh vật bên ngoài.
.
Không thể không nói nơi cư trú của Tinh Linh tộc hoàn toàn xứng đáng với từ tiên cảnh. Cách đó không xa là một hồ nước rất lớn lung linh dập dờn, có vài con bạch kỳ mã trắng tinh đang nhàn nhã ăn cỏ trên bờ, một số Tinh Linh thì đang giúp chúng chải lông, tất cả đều là tuấn nam mỹ nữ, khung cảnh ấy giống như một bức tranh tuyệt trần trong thế giới cổ tích. Giữa hồ có một cây đại thụ che lấp cả mặt trời, khiến người ta chỉ nhìn một cái đã cảm thấy một sự rung động và sùng kính phát ra từ tận đáy lòng. Đây là cây sinh mệnh quan trọng nhất đối với Tinh Linh tộc.
.
Đỗ Trạch nhìn cây sinh mệnh, cành lá của nó tuy rất tươi tốt nhưng lại hoàn toàn không có sức sống. Nó chỉ có ⅓ lá là màu xanh, còn lại đều mang một màu đen nhờ nhờ, cành cây nếu đó nói là màu nâu không bằng đổi lại thành màu đen đi. Gió thổi qua khiến cành lá rung rinh, nhưng không hề có chim chóc bay ra, lặng ngắt như tờ.
.
Tình trạng của cây sinh mệnh đã nghiêm trọng đến mức này rồi ư?
.
Trong《Hỗn huyết》, vì sự xuất hiện của nhân vật chính mà sựô nhiễm của cây sinh mệnh mới được ngăn chặn. Còn bây giờ, do cậu đã quấy rầy trình tự của câu chuyện nên Tu không xuất hiện ở Tinh Linh tộc, và dĩ nhiên cũng không có người nào ngăn cản được cây sinh mệnh bị “vẩn đục” ô nhiễm. Nhìn thấy cây sinh mệnh như vậy, Đỗ Trạch có thể cảm thấy toàn bộ Tinh Linh tộc đang sắp phát điên. Tên ngốc nào đó không chịu thừa nhận mình đang vui sướng khi người ta gặp họa. Đỗ Trạch vẫn luôn không có cảm tình với Tinh Linh tộc. Dám can đảm coi manh chủ của tôi là máy hút bụi, các người muốn chết, muốn chết, muốn chết mà!
.
Đột nhiên một cái tên hiện lên trong óc Đỗ Trạch, độc giả đần độn yên lặng thu lại lời nguyền rủa Tinh Linh tộc: thật ra Tinh Linh tộc vẫn có đồ tốt…
.
Nhân vật chính bị giam một năm ở Tinh Linh tộc, trong khoảng thời gian đó, hắn gặp được một người có ảnh hưởng rất lớn tới hắn – công chúa Tinh Linh tộc. Lúc ấy công chúa Tinh Linh đang tới chỗ cây sinh mệnh, và rồi bất cẩn té thẳng xuống người nhân vật chính…
.
“——!”
.
“Ầm!”
.
Vô số lá cây rơi xuống, Đỗ Trạch há to miệng nhưng không thể nào kêu lên được, người vừa nện xuống người cậu cũng chặn luôn cả ***g ngực cậu. Tuy đối phương hoảng hốt lập tức đứng phắt dậy, nhưng Đỗ Trạch vẫn phải mất một lúc lâu mới hồi thần. Cậu ấn ***g ngực của mình nhìn sang nữ Tinh Linh xinh đẹp đối diện, toàn bộ đại não như bị đóng băng.
.
Ngày xưa có một công chúa Tinh Linh từ trên trời giáng xuống, tên của nàng là Ariel.
.
******
.
******
.
Tu không biết mình đã bị nhốt ở trong này bao lâu, dây leo biến thành màu đen vẫn quấn quanh người hắn, không ngừng vận chuyển “vẩn đục”.
.
Phẫn nộ ư, bi thương ư, căm hận ư… muốn bùng nổ ư?
.
Tu ngẩng đầu lên, cành lá rậm rạp của cây sinh mệnh che đi ánh mặt trời, hắn ở đây chỉ là một “đạo cụ”.
.
Đột nhiên một tia vàng xuất hiện trong tầm mắt Tu. Tu hơi mở to mắt, hắn vươn tay như muốn bắt được “ánh mặt trời” đó.
.
“——!”
.
“Ầm!”
.
Vô số lá cây rơi xuống, Tu cúi đầu, nhìn nữ Tinh Linh xinh đẹp trong lòng. Nàng có một mái tóc nâu mềm mại, vẻ mặt hơi hoảng hốt, đôi mắt màu vàng kim xinh đẹp vô cùng.
.
Đó là màu của ánh mặt trời.
.
— Trích《Hỗn huyết》
.
——————————————-
Tác giả có điều muốn nói:
.
Tác giả: Ngày xưa có một công chúa Tinh Linh từ trên trời rơi xuống.
.
Nhân vật chính: (bắt được)
.
Độc giả: (bị áp)
.
Tác giả (mỉm cười): Công thụ rõ ràng.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui