Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân

Tác giả: Mau mau cởi lòng với nhau.
.
Đoàn xe khổng lồ chạy tốc hành giữa biển mây sáng ngời, thiên mã đạp vó lên mây trắng mà tựa như dẫm trên nền đất, mỗi khi lao vút qua nơi đâu lại làm nổi gió thổi đám bông mềm mại trắng như tuyết nơi ấy gợn lên từng tầng cuộn sóng nối nhau. Khung cảnh triều dâng sóng dậy tráng lệ vô cùng, Đỗ Trạch bị cuốn hút không rời mắt, đến cả tình hình gió tanh mưa máu trong buồng xe cũng mang vứt ra xó nào.
.
Bỗng, một phút mất trọng lực đột nhiên ào tới, là bởi thiên mã kéo cỗ xe đột ngột lao xuống biển mây. Một màn sương trắng dày đặc lướt qua, Đỗ Trạch chỉ vừa cảm thấy trước mắt mình thoáng tối lại, cỗ xe đã xuyên qua tầng mây, hiện ra quang cảnh Đại lục Hỗn Độn bị phân tách thành nhiều khối— những đường sáng giao thoa chia Đại lục Hỗn Độn thành từng khối khu vực, vì khoảng cách quá xa nên không rõ “đường sáng” đó là thứ gì. Không biết có phải do đã quen với độ sáng bên trên tầng mây hay không, Đỗ Trạch cảm thấy Đại lục Hỗn Độn mang một màu u ám, sự tương phản trong tích tắc này như từ một vị thần, ngã xuống đám mây rồi thế là biến thành người trần mắt thịt, khiến người ta cảm thấy hoang mang.
.
Ngay sau đó đoàn xe giảm tốc, Đỗ Trạch nhìn chăm chăm vào một chấm đen ở bên dưới dần được phóng to ra, dần gần hơn, để rồi cuối cùng hiện ra trước mặt cậu là một cung điện rộng mấy ngàn mét vuông. Trước cung điện là một khoảng sân rộng lớn, một mảng sân được dọn sạch sẽ, vừa đủ để cỗ xe tiếp đất.
.
Ba người vừa bước xuống xe ngựa, binh lính chờ trước cửa cung điện từ trước đồng loạt thổi kèn hiệu, pháp sư dùng ma thuật phóng một tràng pháo hoa, nhiệt liệt chào đón họ.
.
“Hoan nghênh Tổng Đốc đại nhân và Tuần Kiểm Quan đại nhân quá bộ đến Tầng Trời Thứ Tám.” Một viên quan đứng trước đội ngũ nghênh khách chỉ huy mọi người cúi đầu quỳ gối trước những cỗ xe. “Các Ngài hạ cố đến thăm nơi đây quả thật là điều vinh quang vô cùng.”
.
Khóe mắt Đỗ Trạch liếc qua vị Tổng Đốc “Ta tồn tại là để tỏa sáng”, ờm, công nhận thật là “vinh quang” quá. (chỗ này Đỗ Trạch chơi chữ, vinh quang nghĩa đen là sáng chói lóa ấy =))). Cậu nhịn không được cho đội ngũ đón khách đang quỳ tăm tắp trước Tổng Đốc một lời khen: thiệt là nhanh mợ nó trí!
.
Đối với lời tâng bốc bùi tai của viên quan chỉ huy, Tổng Đốc ngạo kiều chỉ hừ khẽ một tiếng, vênh váo tự đắc đi giữa đoàn người vây quanh, tiến về phía cung điện. Tu đã thả lão John ra, vậy nên tình hình hiện tại, đối mặt ba người họ, Eric trông lại càng cô độc lẻ loi hơn. Thấy Eric nhìn sang, Chu Nho xòe bàn tay nhỏ nhắn, một tia sáng xám tro tinh vi vọt ra rồi xuyên qua trán Eric. Tu nhìn Eric vẫn chưa mất sợi lông nào, hắn nói “Thật đáng tiếc”, thế nhưng trong đôi mắt màu hổ phách chẳng hề có chút thương tiếc, mà lại đầy láu lỉnh tinh nghịch như một đứa trẻ.
.
Bạn đoán không sai đâu, nếu nơi này không cấm vũ lực, chắc chắn ngay vừa rồi Tu đã giết chết Eric.
.
“Sao hai ngươi cứ rề rà thế hả?”
.
Tổng Đốc đã đến cửa cung điện, quay lại quát họ, Tu liếc xéo Eric một cái, sau đó kéo Đỗ Trạch đến chỗ đoàn người đang đứng, John đuổi theo, để lại Eric cứng người tại chỗ. Y bất động đứng đó một lúc, rồi im lặng cất bước.
.
Quan viên chỉ huy hết mực cung kính, niềm nở nhiệt tình. Theo như lời giới thiệu, gã là Quan Chấp Chính của Tầng Trời Thứ Tám. Tầng Trời Thứ Tám là tên một khu vực, Đại lục Hỗn Độn của phó bản Thiên tộc có vẻ như được chia thành nhiều khu vực, mỗi khu vực đều lấy số làm tên riêng. Đỗ Trạch phát hiện Nhất Diệp Tri Khâu lại làm người ta giận sôi máu vì hành vi lười biếng của mình, nguyên bản đây là sự phân cấp của Thiên Giới trong《Thần khúc》của Dante. Căn cứ theo giả thiết, Thiên Giới được chia thành chín tầng trời, tầng quan trọng nhất nằm ở tận cùng. Tầng Trời Thứ Chín là khu vực gần với thần nhất. Ứng với trong《Hỗn huyết》, tầng trời quan trọng nhất phó bản Thiên tộc hẳn là khu vực nằm sát với rìa Đại lục Hỗn Độn, phải chăng đó cũng sẽ làđịa điểm đụng độ boss Thần Quang Minh? Thật ra Đỗ Trạch đang rất là hoang mang, nhiệm vụ chủ tuyến của phó bản Thiên tộc đến giờ vẫn chưa rõ, cậu vốn tưởng đây là một nhiệm vụ hộ tống, thế nhưng tình trạng công kích bị vô hiệu hóa đã triệt để phủ định phỏng đoán của cậu, chẳng biết Thần Tháp rốt cuộc muốn kẻ leo tháp phải làm gì.
.
Lúc này, bọn họ đang được Quan Chấp Chính thịnh tình tiếp đãi, là quan viên cao cấp nhất Tầng Trời Thứ Tám, vậy mà Quan Chấp Chính lại tự mình tiếp đón họ. Kiểu tiếp đãi hồ hởi của đám người kia, thay vì gọi là nhiệt tình, chẳng bằng coi đó là nịnh bợ. Sau khi dẫn mọi người thăm thú cung điện, Quan Chấp Chính bố trí cho họ một chỗ nghỉ ngơi thật xa hoa. Vật-tỏa-sáng-nào-đó hiển nhiên là được hưởng gian phòng tốt nhất rồi, đến Tu và Eric, việc phân phòng lại xuất hiện chút vấn đề nho nhỏ.
.
“Ta và hắn ở chung một phòng?”
.
Ngữ điệu của Tu không cao cũng chẳng thấp, đều đều như nhịp gõ phách vặn hỏi lại một lần nữa xác nhận việc hắn và Eric bị phân chung một phòng. Nhưng âm điệu không cảm xúc này khiến cho Quan Chấp Chính đứng đối diện chấn kinh, mồ hôi lạnh đổ đầy đầu.
.
“Tuần Kiểm Quan đại nhân, ngài có gì chưa hài lòng với sự sắp xếp này ư?”
.
Trên thực tế, Quan Chấp Chính sắp xếp cho Tu và Eric một phòng đặc biệt lớn, nó được chia thành một phòng nghỉ chung và hai gian phòng ngủ. Tuy hai gian phòng nằm kề sát, nhưng vẫn được một cánh cửa ngăn cách thành hai không gian riêng tư. Dù là vậy, có vẻ manh chủ cũng rất khó có thể chịu được túc địch chỉ cách hắn vỏn vẹn một bức tường.
.
“Chướng mắt.”
.
Trên thực tế, Quan Chấp Chính sắp xếp cho Tu và Eric một phòng đặc biệt lớn, nó được chia thành một phòng nghỉ chung và hai gian phòng ngủ. Tuy hai gian phòng nằm kề sát, nhưng vẫn được một cánh cửa ngăn cách thành hai không gian riêng tư. Dù là vậy, có vẻ manh chủ cũng rất khó có thể chịu được túc địch chỉ cách hắn vỏn vẹn một bức tường.
.
“Xin thứ lỗi, những phòng khác không xứng với thân phận của ngài.”
.
“Không sao cả, bình thường là được rồi.”
.
Quan Chấp Chính nhìn chăm chú vào lông vũ trắng trên người Eric, kiên quyết lắc đầu. “Việc này không hợp với quy định, ngài có địa vị cao quý, phải được hưởng gian phòng xứng với thân phận của ngài.”
.
Gã khom lưng với Eric và Tu: “Xin hai vị Tuần Kiểm Quan đại nhân nghỉ ngơi tại nơi này cho thật tốt.”
.
Sau đó, cho dù Tu hay Eric nói gì đi chăng nữa, Quan Chấp Chính cũng vẫn duy trì động tác gập lưng 90 độ, máy móc lặp lại câu nói kia. Thái độ Thần Tháp rất rõ ràng, muốn Tu và Eric ở chung một không gian. Độc giả ngốc nghếch lặng lẽ đẩy mắt kính, trên mặt kính xẹt qua một tia phản quang, ding (tiếng chuông).
.
Tiểu sinh đã nhìn thấu anh rồi, tác giả.
.
Đây là xu hướng tiểu thuyết rất thông thường, trước trận quyết chiến cuối cùng, bên cạnh nhân vật chính có thể không có em gái, cũng không có em trai nhưng nhất thiết sẽ hội ngộ cùng túc địch. Sau đó, trong khung cảnh gió lạnh lá cây xào xạc, họ bắt đầu trận quyết đấu sống còn định mệnh. Qua một phen tỉ thí, túc địch quân sẽ phát huy hết tất cả sức lực còn sót lại để rồi sức tàn lực kiệt ngã xuống, hoàn thành sứ mệnh trao kinh nghiệm cho nhân vật chính, đáng thương muốn rơi lệ xót xa. Thông thường trước khi quyết đấu, với vốn kinh nghiệm hắt cẩu huyết trong mình, tác giả sẽ sắp xếp một tình tiết để nhân vật chính và túc địch tâm sự với nhau giữa trời gió lạnh. Sau một hồi đàm đạo, hai người sẽ hiểu thêm sâu sắc về nhau, nảy sinh đồng cảm. Nhưng họ vẫn không thể không chĩa kiếm vào nhau. Tình tiết “Nếu không phải do số phận, chúng ta chắc chắn sẽ là tình nhân (?)” này so với chỉ đơn thuần đánh nhau được độc giả hoan nghênh nhiều hơn, đặc biệt là tập đoàn thục nữ nào đó, thông thường các cô sẽ suy diễn từ tâm sự thành tâm tình.
.
Để phục vụ đông đảo quần chúng độc giả, Nhất Diệp Tri Khâu chắc chắn sẽ nghĩ ra một tình tiết tương tự. Bạn xem, chỉ vì để manh chủ và Eric cùng tâm sự (tâm tình), không chỉ thiết lập cấm vũ lực trong phó bản Thiên tộc, hơn nữa còn cưỡng chế Tu và Eric play xe đôi và play phòng đôi, Đỗ Trạch tin chắc rằng lộ trình kế tiếp còn nhiều play đôi nữa đang chờ manh chủ và thánh tử. Ý đồ tà ác trắng trợn của Nhất Diệp Tri Khâu khiến tên ngốc nào đó thật không thể nhìn tiếp nổi nữa, tay tác giả đó chỉ thiếu điều phất cờ cổ động hò reo bên cạnh manh chủ và Eric: đã bày binh bố trận đến mức này rồi, hai người còn không mau cởi lòng với nhau đi!
.
Tác giả, anh lại nghịch ngợm nữa rồi.
.
Vẻ mặt Tu rõ khó chịu, khuôn mặt bánh bao phúng phính nhăn nhăn làm người ta rất muốn chọt chọt. Eric thì ngược lại, không tỏ thái độ phản đối gì, y chỉ nhìn Đỗ Trạch và Tu có vẻ đang suy ngẫm chuyện gì đó. Giữa lúc giằng co, một người hầu gõ cửa.
.
“Đại nhân, ngọ yến đã chuẩn bị xong.”
.
Quan Chấp Chính đã thoát khỏi lốt NPC*, ân cần nói với họ: “Kẻ hèn này đã mở yến hội hoan nghênh chư vị, hy vọng hai vị đại nhân có thể đến góp mặt.”
.
* NPC: non player character, là những nhân vật được thiết kế trong game, có nhiệm vụ lập lại những lời nói đã lập trình sẵn với người chơi
.
Đỗ Trạch vốn tưởng đó chỉ là một bữa tiệc nhỏ, không ngờ Quan Chấp Chính lại phô trương đến vậy. Ngọ yến được tổ chức trong một hoa viên rộng gấp bốn lần sân bóng đá, trên bàn tiệc bày đủ loại sơn hào hải muôn màu muôn sắc, thoạt trông hấp dẫn, có vẻ rất ngon miệng. Mỗi một thứ được bày biện trong yến hội đều rất sang trọng, trang phục người tham dự, đài phun rượu bắn lên không trung những dòng bọt biển trắng xóa, nơi nơi tràn ngập mùi xa xỉ.
.
Đỗ Trạch chỉ lướt mắt một vòng đã trông thấy Tổng Đốc, bị một đám người vây quanh vậy mà vẫn không thể lấp đi sự chói mắt của gã. Dòng người lượn lờ qua lại xung quanh Tu và Eric đều dành cho hai người họ ánh mắt sùng kính đầy nóng bỏng, chẳng mấy chốc sau đã có người tiên phong tiến lại chào hỏi họ, ngôn từ đầy ý ca tụng. Đó chỉ mới là khởi đầu, như thể những mảnh sắt bị hút lại bởi lực từ nam châm, đám người bắt đầu ồ ạt tụ tập kéo nhau về phía họ. Chỉ một loáng sau Eric đã bị vây kín như nêm cối. Phía bên Tu cũng có không ít người muốn tiếp cận, nhưng sau khi John tao nhã phá thủng nền đất, tạo ra một cái hố sâu mười thước, không còn ai dám manh động lại gần Tu chuốc họa vào thân.
.
Nhờ vậy hai người được tận hưởng một bữa cơm trưa khá yên tĩnh. Lão John đến bàn tiệc lấy thức ăn cho họ. Đỗ Trạch trợn mắt há hốc mồm nhìn cỗ máy đó cầm trên tay hai cái đĩa, trên cánh tay đỡ bốn cái đĩa, vai nâng hai cái đĩa và đội trên đỉnh đầu thêm một cái đĩa nữa, vậy mà vẫn tươi cười đi như bay về phía họ. Khả năng tiêu hóa của Đỗ Trạch và Tu không theo nổi tốc độ cung cấp của John, tên ngốc nào đó gian nan xử lý hết mười cái đĩa, bỏ mình.
.
“Uống chút gì đó tiêu thực không?” Tu đề nghị.
.
Tốc độ John lấy đồ uống cũng khó đỡ hệt như khi lấy thức ăn, không chỉ mang về quá chừng nhiều, mà còn đa dạng chủng loại. Đỗ Trạch nhìn những chiếc ly đế cao đủ sắc màu trước mắt, phân vân chọn lựa đến hoa cả mắt. Bất chợt, Tu vươn tay nâng một chiếc ly sóng sánh chất lỏng xanh trắng đến trước mặt Đỗ Trạch.
.
“Ta nhớ em rất thích hương vị này.”
.
Đỗ Trạch theo bản năng đón lấy, cậu ngửi thấy hương quả thơm mát, cảm giác rất quen, dường như có một kí ức nào đó bị lãng quên.
.
“Đây là rượu quả.” John cười ha ha tiến hành phổ cập kiến thức: “Cách làm rất đơn giản, hương vị thơm mát tự nhiên, khi uống vào tạo cảm giác ấm áp, nên rất được lính đánh thuê ưa chuộng.”
.
Đỗ Trạch sực nhớ ra cậu đã uống thử loại rượu này khi nào, lúc ấy phải leo lên núi tuyết, rượu Edie đưa cũng có hương vị này. Đỗ Trạch nhấp một ngụm, hương quả quen thuộc nở rộ trên đầu lưỡi, ấm áp trượt xuống cổ họng, cậu kiềm không được uống thêm một chút rồi lại một chút nữa.
.
Chỉ trong vài hớp, chiếc ly đã thấy đáy. Đỗ Trạch vừa buông xuống ly rượu sạch trơn thì ngay lập tức một ly rượu quả mới xuất hiện.
.
“Ở đây còn nhiều lắm.” Tu suy nghĩ gì đó rồi nói.
.
Đỗ Trạch chăm chú nhìn khóe miệng nhếch lên một đường cong cong Tu, trực giác mách bảo có một sự nguy hiểm không rõ tên. Tên ngốc nào đó cẩn thận dò hỏi: “Anh không uống sao?”
.
“Ta uống.” Tu đưa ly rượu cho Đỗ Trạch, tự mình cũng cầm lấy một ly. Thấy thế, John vội muốn khuyên ngăn: “Tiểu chủ nhân, uống rượu sẽ làm ý thức…”
.
Không đợi lão John nói hết câu, Tu làm một hơi cạn sạch ly rượu. Ly chưa kịp buông thì người đã gục xuống rồi.
.
“Leng keng.”
.
Ly rượu rơi xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy, Đỗ Trạch luống cuống ôm lấy Tu nghiêng nghiêng ngả ngả, manh chủ nhũn người tựa vào người cậu, mắt nhắm nghiền chứng minh đã mất đi ý thức. Hàng mi cong dài của Chu Nho theo từng nhịp hô hấp mà rung rung, mái tóc sẫm màu trượt xuống mặt. Khuôn mặt trắng ngần bị cơn say phủ lên một màu đỏ hây hây, rất là dụ dỗ người ta phạm tội.
.
“Chậc chậc, tôi biết ngay là sẽ thế này mà.” John bất đắc dĩ lắc đầu, dùng ngữ điệu như bậc phụ huynh bất lực trước đứa con cưng mà cười nói: “Các tiểu chủ nhân trước giờ không chịu được men rượu.”
.
Đỗ Trạch ngây người ôm lấy Tu chuếnh choáng, thế giới quan bị chấn động dữ dội.
.
Mợ nó thật phi khoa học! Trong bất kì tiểu thuyết huyền huyễn nào, người lùn luôn được giả định là sâu rượu, slogan lúc nào cũng là “Anh với tôi uống rượu, không say không về”.《Hỗn huyết》cũng từng nhắc tới người lùn phát huy tinh thần ‘ăn rượu, uống rượu, ngủ rượu’ cực kì mạnh mẽ, nhưng thân là Chu Nho – tổ tiên của người lùn, một ly đã gục là thế quái nào?!
.
John hiểu được nghi vấn của Đỗ Trạch, giải thích: “Rượu làm tê liệt thần kinh, khi chế tạo máy móc, Chu Nho cần sự chính xác cao độ, vì vậy các tiểu chủ nhân không bao giờ động đến rượu.”
.
… Cái này thật chẳng khác nào thiên phú của chủng tộc. Đỗ Trạch nhìn Tu đang tựa vào khuỷu tay mình, manh chủ chắc chắn không phải tạng người không biết uống rượu, không ngờ rằng lại bị thể chất ‘đụng rượu là ngã’ của Chu Nho tộc đánh bại.
.
Với thể trạng như bây giờ, hiển nhiên manh chủ không thể tiếp tục ở lại bữa tiệc được nữa, Quan Chấp Chính đội lốt NPC kinh động bị John đẩy đi nơi khác. Nhờ người hầu dẫn đường, Đỗ Trạch cõng Tu rời khỏi bữa tiệc. Không ngoài dự đoán, họ được dẫn về gian phòng đôi, Đỗ Trạch cõng Tu vào phòng ngủ bên trái. Cậu vừa đặt Chu Nho còn đang mê man lên chiếc giường lớn mềm mại thì chợt nghe thấy có tiếng ai đó gọi mình.
.
“Thần sử đại nhân.”
.
Tiếng Eric từ đằng sau truyền tới, Đỗ Trạch quay đầu lại thì thấy vị thánh tử tóc vàng mắt xanh đang đứng ở cửa, nở nụ cười tỏa nắng với cậu.
.
Khi người túc địch của tình nhân gay của bạn gọi bạn lại, bạn sẽ?
.
a, Không đếm xỉa đến.
.
b, Đáp lại.
.
Trong lúc Đỗ Trạch làm bộ lạnh lùng thanh cao mà thực ra nội tâm đang xoắn xuýt giữa hai sự lựa chọn, Eric chỉ nói một câu, đã khiến tên ngốc nào đó đành bất chấp hậu quả, chọn phương án b.
.
“Ngài bỏ quên cuốn sách này.” Trên tay Eric, quyển sách vàng tà ác lòe lòe tỏa sáng.
.
【Hệ thống: Bạn thân mến, thứ bạn làm rơi là cuốn đồng nhân, tiết tháo, hay là xà phòng ~ Xin hãy trả lời.】
.
Nội tâm tên ngốc nào đó bỗng chốc bị “TF” (The F*ck =))) rót đầy. Lúc ăn cơm trưa nay, cậu đã lót cuốn đồng nhân xuống dưới mông, một loạt sự việc xảy ra sau đó khiến cậu quên béng sự hiện diện của quyển sách yêu nghiệt kia!
.
Vì sao, cố tình, lại bị túc địch, nhặt được, hả…
.
Eric bước lại, đưa cuốn đồng nhân cho Đỗ Trạch. Có lẽ trong quá trình chuyển giao có nhìn thoáng qua hình ảnh ba chấm trên mặt bìa, Eric ngập ngừng đôi chút, không biết nghĩ tới điều gì mà cổ đỏ rực lên. Lúc Đỗ Trạch nhìn qua, thánh tử đại nhân luôn hướng thẳng mắt về trước nay lại lẩn trốn.
.
Đỗ Trạch… Đỗ Trạch không còn xét nét hình tượng bản thân mình trong lòng Eric ra sao nữa, cậu chẳng ngại ngần vứt tiết tháo đi: đàn ông biến thái đâu mà chả có!
.
Cuốn đồng nhân: trẻ nhỏ dễ dạy đó mà.
.
Thấy Đỗ Trạch bình tĩnh (sương mù mịt mùng) nhận lấy cuốn đồng nhân, Eric cũng nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường. Tuy làn da còn phơn phớt đỏ, nhưng y vẫn nhìn thẳng vào Đỗ Trạch, trong mắt tràn đầy kiên định, lộ rõ niềm vui sướng và vẻ sùng kính.
.
“Cuối cùng ta cũng có thể được nói chuyện với ngài.” Eric cười rất tươi, y lướt mắt thoáng qua người đã mất ý thức trên giường. “Nếu hắn tỉnh dậy, ta không tài nào có cơ hội nói chuyện với thần sử đại nhân.”
.
Đỗ Trạch j□j âm thầm tặng thánh tử 32 lời tán thưởng, dù biết cậu luôn mang theo bên mình một cuốn sách vàng quý (biến) phái (thái), vậy mà vẫn một mực xem cậu như Đấng Cứu Thế. Thật sự thì Đỗ Trạch cũng đã từng nghĩ sẽ thăm dò một chút tin tức từ Eric, ngày trước chính vị thánh tử này đã khiến cậu bị đưa tới Thần điện Quang Minh và chạm trán cùng Thần Quang Minh.
.
“Thần sử đại nhân, tại sao ngài lại ở cùng hắn?” Giọng Eric rất khẽ, như sợ mạo phạm Đỗ Trạch, lại như sợ sẽ đánh động Tu thức giấc.
.
“Tại sao lại không tiêu diệt kẻ dị đoan này?”
.
“Hắn không phải kẻ dị đoan!”
.
Có lẽ đây là lần đầu tiên từ trước đến nay Đỗ Trạch lớn tiếng phản bác người khác như vậy, chất giọng vẫn còn sót lại sự trong trẻo của thiếu niên như một gợn sóng khuếch tán trên mặt nước, có chút vang dội. Không chỉ Eric, ngay cả Đỗ Trạch cũng sững người.
.
“… Thần sử đại nhân, thần đã nói cho ta biết tất cả, hắn thật sự là kẻ dị đoan.” Giọng Eric trầm xuống. “Dù là chuyện hai Đại lục Chính, Phản diện tương thông, hay là chuyện Thần Giới và Đại lục sát nhập, Đại lục Hỗn Độn trở thành một đống hỗn loạn như hiện nay. Tất cả đều là tại sự hiện hữu của hắn.”
.
Đại lục Chính, Phản diện tương thông là kiệt tác của hắn —— được rồi, đúng là trong《Hỗn huyết》 có nói đó là kiệt tác của Tu. Nhưng đến cả chuyện Thần Giới vàĐại lục sát nhập là do Tu gây nên, Đỗ Trạch cảm thấy nó thật vô lý, tay Thần Quang Minh kia đổ hết tội lỗi lên người manh chủ đấy à?!
.
“Những việc đó cũng không quan trọng bằng hành động dị đoan đáng sợ nhất mà hắn sẽ thực hiện: hủy diệt Đại lục Hỗn Độn!” Eric trừng mắt nhìn thẳng vào Đỗ Trạch, quyết không bỏ qua bất kì xung động nhỏ nhặt nào của thanh niên tóc đen, “Thần sử đại nhân, điều này chắc hẳn ngài đã biết…”
.
Dĩ nhiên là cậu biết, bất kể là Nhất Diệp Tri Khâu ngoài tiểu thuyết, hay là Hành lang Không-Thời Gian trong tiểu thuyết, tất cả đều phơi bày kết cục hủy diệt đã định trước của hắn, thế nhưng —
.
“Vậy thì sao.”
.
“Thần sử… đại nhân… ?”
.
Eric ngỡ ngàng không thể tin nổi, dường như không ngờ rằng vị thần sử mà mình kính ngưỡng bấy lâu nay lại có thể thốt ra lời như vậy. Đỗ Trạch phớt lờ sự khiếp sợ của Eric, cậu lặng nhìn mái tóc vàng của Eric, đó là một sắc vàng rực rỡ không thể che mờ, luôn để lại ấn tượng tốt đẹp trong mắt người nhìn.
.
Cậu cũng biết một người có mái tóc như vậy, vô số lần bị phản bội, vô số lần bị bán đứng, để rồi sự tồn tại của hắn bị chối bỏ. Bất kể là giá trị tồn tại, hay sự lý do tồn tại của bản thân hắn, tất cả đều bị người khác chối bỏ.
.
【Ngươi chết đi, tất cả mọi người đều vui vẻ.】
.
Cho nên con người đáng thương đó không còn biết mình là ai, hắn sụp đổ, bắt đầu nảy sinh sự cô độc, tuyệt vọng. Bởi bản thân hắn không tồn tại, cũng không còn khát vọng sống, cho nên con người đó đã đem sự yêu thương đối với mọi người — kể cả bản thân — trở thành một khái niệm vô nghĩa.
.
【Nhưng ta thì lại không vui. Vậy nên…để khiến ta vui vẻ, tất cả mọi người đều chết hết cảđi, hửm?】
.
Đó là nhân vật chính của《Hỗn huyết》.
.
“Nếu hắn hủy diệt thế giới, tôi sẽ ngăn hắn ngay.” Đỗ Trạch nói.
.
Mắt Eric rực sáng, y còn chưa kịp vui mừng đã thấy thanh niên tóc đen phía đối diện lạnh lùng tiếp câu: “Các người chọn giết, tôi chọn cứu, chỉ vậy mà thôi.”
.
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh như băng của Đỗ Trạch chứa bất kì sự xao động nào. Trái tim Eric như bị ai đó siết lại, một mùi vị chua xót lan tràn chẳng rõ là tức giận hay xấu hổ.
.
— Phổ độ chúng sinh, cứu rỗi tội nhân; để thường dân tôn thờ ánh sáng, để kẻ sa ngã quay đầu về ánh sáng, chẳng phải đây là tôn chỉ của Thần điện Quang Minh hay sao?
.
Người kia thật biết cách châm biếm.
“Ta… tin rằng thần sẽ không bỏ rơi bất kỳ ai hướng về ánh sáng.” Eric cố biện bạch với Đỗ Trạch. Tay vô thức vươn về phía Đỗ Trạch, như muốn níu kéo chút gì đó. “Thế nhưng —” .
.
“Xoẹt ——!” .
.
Eric giật tay lại, theo bản năng liếc tới mấy ngón tay của mình. Không có vết cắt nào cả — mọi công kích tại nơi này sẽ bị vô hiệu hóa, tiếng xoẹt ngay tức thì kia đích xác là âm thanh không khí bị cắt xé.
.
“Chẳng phải ta đã nói rồi sao.”
.
Người nào đó suýt cắt đứt mấy ngón tay của Eric hé mở tròng mắt đỏ ngầu, đôi tai hình vây cá như chiếc quạt xòe ra.
.
“Không được chạm vào y, rác rưởi!”
.
***
.
Tác giả có lời muốn nói:
.
Tác giả: Mau mau cởi lòng với nhau.
.
Nhân vật chính (kéo độc giả đi): Ừ, cởi đồ với nhau.
.
Độc giả: … Có gì đó không đúng! QAQ
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui