Độc Giả, Ngươi Nằm Xuống!

Mình là người xấu.

Hóa ra, tất cả đều là do mình dựng nên…

Vì sao lại là tôi chứ?

Đau quá…

Nên biến mất nhất chính là mình.

Nếu như không có mình… Quang nhất định sẽ không khó xử như vậy.

Một thế giới không có mình, nhất định sẽ càng thêm tốt đẹp. Sở hữu đầy đủ bánh răng để hoạt động, nhất định sẽ là một thế giới như vậy.



Phía cửa phòng bỗng nhiên vang lên tiếng động. Đôi mắt khóc đến đỏ của thiếu niên mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một mảnh giấy được nhét qua khe cửa, trên mặt viết gì đó.

“Giúp cậu ấy khỏi hẳn, có thể làm được không?”

Vi Miểu tựa vào phía sau cửa, hướng khe cửa nhẹ giọng trả lời: “… Có thể.”

Ngoài cửa lặng yên không tiếng động. Một lát sau lại có thêm một mảnh giấy được nhét vào: “Tôi muốn đưa cậu ấy rời khỏi đây. Có thể làm được không?”

Vi Miểu nhìn mảnh giấy kia, yên lặng gật đầu. Sau đó nói: “Có thể.”

Mảnh giấy thứ ba: “Cám ơn. Hai ngày sau tôi sẽ giải thích tất cả với cậu ấy, sau đó sẽ cùng cậu ấy trở về.”

Vi Miểu vội vàng nói: “Vậy còn anh? Anh… không muốn cái gì sao? Không muốn có thể nói chuyện lần nữa sao?”

Trên trang giấy viết: “Không cần.”

Vi Miểu tựa vào cửa, nghe thấy trên hành lang một lần nữa truyền đến tiếng đóng cửa phòng. Nó đột nhiên cảm thấy cô đơn quá, giống như đã nằm dưới đáy biển sâu cả vạn năm vậy.

Hôm sau. Phòng ngôi sao.

Cố Ngang bị mùi thức ăn đánh thức, mông mông lung lung mở mắt ra, theo bản năng dụi dụi mắt. Chờ cậu phục hồi lại tinh thần mới phát hiện, a? Tay không đau nữa?

“…” Tề Yên Khách cười bưng lên một cái đĩa, bên trên là bánh mì trứng cùng salad, đơn giản mà hương thơm bốn phía.

Cố Ngang lăng lăng tiếp lấy, phát hiện hai cánh tay của mình đã có thể hoạt động tự nhiên rồi. Tề Yên Khách lại đưa tới một ly sữa, cười dịu dàng mà nhìn cậu.

Cố Ngang nhớ tới ước hẹn hai ngày kia, liền áp chế nghi hoặc trong lòng lại, hướng Tề Yên Khách nói tiếng cám ơn, sau đó lang thôn hổ yết (ngấu nghiến) mà ăn. Đến tận khi ăn xong rồi mới nhớ ra để hỏi: “… Anh đã ăn chưa?”

Tề Yên Khách gật gật đầu. Tiếp lấy cái đĩa không, chỉ chỉ bộ quần áo được gấp chỉnh tề bên giường.

“Muốn em thay?” Cố Ngang đứng dậy liền thấy, hóa ra đó là bộ quần áo cậu mặc vào ngày bị xuyên tới đây, là quần áo mặc từ nhà xuyên tới. Cậu nhất thời có chút sầu não, không rõ dụng ý của Tề Yên Khách.

Tề Yên Khách đi tới, xoa xoa tóc cậu, ý bảo cậu mặc vào. Cố Ngang nhìn y trong chốc lát, ngoan ngoãn thay.

“Rồi sao?” Cố Ngang ngẩng đầu, đối diện là đôi mắt mang ý cười. Chẳng biết tại sao, cậu cảm thấy nụ cười của y hôm nay đặc biệt ôn nhu, Cố Ngang nhìn có chút sững sờ, sau đó đã bị y kéo đứng lên.

Cả hai cùng rời khỏi phòng, Cố Ngang nhịn không được liếc nhìn căn phòng bộ não một cái. Nhưng Tề Yên Khách không có bất luận giải thích gì, cứ như vậy mà dắt tay cậu, đi tới chỗ ngọn đèn u ám ở tầng một.

Ngọn đèn kia đã không thể chiếu sáng được nhà bếp nữa. Cố Ngang liếc mắt một cái liền thấy trên tường có cái gì đó mơ hồ, nheo nheo mắt, đột nhiên khiếp sợ không thôi.

“Cửa?!”

Thậm chí cánh cửa trước mặt là một cánh cửa dày bằng gỗ, trên cửa khắc những hình vẽ rắc rối phức tạp, làm người xem hoa cả mắt, chỉ cảm thấy như một tấm mạng nhện thật lớn. Nhưng đây đúng thật là một cái cửa, núm cửa gỗ bóng loáng mượt mà, giống như thường xuyên có người dùng đến.

Vì sao tự nhiên lại xuất hiện một cánh cửa? Lúc mình ngủ đã xảy ra chuyện gì sao?

Cố Ngang vội vàng nói: “Tề Yên Khách…” Tề Yên Khách lại giơ lên một ngón tay, ý bảo cậu im lặng, Cố Ngang đành phải áp chế nghi hoặc.

Đã có cửa rồi, nói cách khác…

Hai người đứng trước cửa lớn, Tề Yên Khách nắm lấy tay Cố Ngang, sau đó chậm rãi đè xuống núm cửa.

Không thấy xuất hiện âm thanh kẽo kẹt như trong tưởng tượng, cũng không có con quái thú đáng sợ nào xông ra. Phía sau cánh cửa, là điều mà Cố Ngang tuyệt đối không thể ngờ đến  ——

Ánh mặt trời.

“A!” Ánh sáng đột ngột làm cậu không mở được mắt, cậu theo bản năng mà giơ tay lên che, lại nhịn không được mà từ kẽ tay nhìn cảnh tượng phía sau kia.

Không, phải nói là, cảnh tượng “bên ngoài” cánh cửa.

Đó là, thế giới bên ngoài.

Đó là ngã tư, có cửa hàng, có người đi đường, cách đó không xa còn có ngã tư có đèn xanh đèn đỏ. Người đến người đi ngựa xe như nước, căn bản không có người chú ý tới cánh cửa này cùng hai người phía sau.

Không thể tin được!

Có thể từ cánh cửa này mà rời đi sao? Có thể về nhà rồi sao? Cố Ngang không biết làm sao mà nhìn Tề Yên Khách, Tề Yên Khách chỉ cười cười, nắm chặt tay cậu, mang theo cậu bước ra bước đầu tiên.

Bên trong cánh cửa là sàn gỗ mang phong cách cổ xưa, ngoài cửa lại là mặt đường xi măng xám trắng.

Không khí trong lành đập vào mặt, ánh mặt trời chiếu sáng từ đầu đến chân. Cố Ngang lăng lăng mà đứng trên đường cái, quay đầu nhìn lại, phát hiện phía sau chỉ có đơn độc một cánh cửa, trừ cửa ra thì bên ngoài không có bất luận công trình kiến trúc nào.

Từ trong cửa vẫn có thể thấy phòng ăn âm u kia cùng với cái tủ lạnh, cánh cửa giống như nối liền hai thế giới với nhau, nhưng mọi người ở thế giới này lại dường như không thể nhìn thấy nó.

Đổi lại, hai người đang đứng giữa vỉa hè, chặn đường mọi người, bị người ta sôi nổi xem thường.

“… Ngang.” Bên tai vang lên tiếng gọi dịu dàng của người kia. Cố Ngang kinh ngạc mà nhìn y, đầu óc vẫn trống rỗng.

Tề Yên Khách lẳng lặng ngưng mắt nhìn cậu, miệng tạo khẩu hiệu: “Đưa anh tới nhà em.”

Nhà.

Thật sự có thể về nhà sao?

… Có thể về nhà… Bởi vì y đã nói thế, thì phải là thật sự… có thể về nhà.

Cố Ngang bỗng nhiên rất muốn khóc, đành phải nghiêng đầu đi dụi mắt. Cậu phát hiện người qua đường đều đang nhìn cậu, trong lòng có chút xấu hổ, đang định nói điều gì đó để thay đổi tâm trạng, người bên cạnh bỗng nhiên lắc lắc tay cậu, sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng mà nhìn cậu.

“Đưa, anh, về, nhà, đi.”

Miệng là đang nói: đưa anh về nhà đi.

Mà, Vi Miểu đâu?

Cố Ngang rất muốn quay lại tìm Vi Miểu, nhưng cậu nhớ tới đã đáp ứng Tề Yên Khách trong vòng hai ngày sẽ không hỏi việc của Vi Miểu, vì thế cậu chỉ có thể gật đầu nói: “Được.”

Mặc kệ vì sao lại thành ra thế này, Cố Ngang quyết định làm theo lời y. Cảm xúc trong lòng quá mức phức tạp, khiến cậu lười chẳng muốn xác định nữa.

Hai người đang ở ngã tư cách nhà Cố Ngang không xa, đi qua một con phố là tới, trên đường thậm chí còn đi qua nhà Vi Miểu. Cố Ngang nhịn không được nhìn về phía căn nhà kia, Tề Yên Khách lại tưởng đó là nhà Cố Ngang, định dừng lại thì lại bị Cố Ngang kéo đi.

Người thông minh như y, liếc mắt một cái liền nhìn ra Cố Ngang đang suy nghĩ gì. Nhưng lại cái gì cũng không đề cập tới, chỉ cười cười, tiếp tục nắm lấy tay Cố Ngang.

“Đến rồi …” Đứng trước một căn biệt thự nhỏ, Cố Ngang có chút ngại ngùng nói.

Tề Yên Khách không hiểu mà nhìn cậu.

“Mẹ em tái giá, cha dượng có tiền.” Cố Ngang tựa hồ không muốn nhiều lời, ngẩng đầu nhìn phòng mình, mặt lộ vẻ do dự.

Tề Yên Khách bỗng cười cười, đẩy cậu lên trước cửa. Cố Ngang vội vàng kéo y lại, sợ y đi mất. Tề Yên Khách đưa tay gảy gảy mũi cậu, miệng vừa làm khẩu hiệu vừa cười: “Anh không đi.”

“… A.” Cố Ngang quay mặt đi, đang muốn gõ cửa, bỗng nhiên cửa mở ra. Từ bên trong đi ra một người phụ nữ trung niên mập mạp, vừa thấy Cố Ngang liền cười chào hỏi cậu.

“Tiểu Cố đã về rồi!” Người phụ nữ trung niên nói xong, lại hướng bên trong hô lớn, “Chị Trương! Tiểu Cố đã về rồi!”

Cố Ngang có chút kinh hỉ, lại có chút không biết làm sao nói: “Mẹ cháu có nhà ạ?”

“Có! Trời ơi cứ đứng yên ở cửa thế làm gì, mau vào đi!” Người phụ nữ trung niên nhanh chóng tránh đường, nhìn thấy Tề Yên Khách bên cạnh Cố Ngang, liền tươi cười nói, “Mang bạn học đến chơi hả?”

“A… Vâng.” Cố Ngang xấu hổ đến đỏ cả mặt, may mà hai người không nắm tay. Cậu cúi đầu, hướng Tề Yên Khách giới thiệu, “Đây là dì Ngô, giúp việc của nhà em… Vào đi.”

Tề Yên Khách cười hướng dì Ngô gật gật đầu, đi theo Cố Ngang vào nhà.

Bên trong biệt thự bố trí rất tinh mỹ (tinh túy đẹp đẽ), dưới cầu thang là một người phụ nữ quyến rũ, thấy hai người, liền hòa ái cười nói: “Hôm nay tan học sớm vậy con?”

“… Mẹ.” Cố Ngang giương mắt thoáng nhìn đồng hồ để bàn, phát hiện bây giờ là bốn giờ rưỡi chiều.

“Còn đây là?” Mẹ Cố nhìn Tề Yên Khách.

“Đây là bạn học của con.” Cố Ngang kéo Tề Yên Khách, “Ừm, con dẫn cậu ấy lên phòng chơi!”

“Đi đi, để mẹ bảo di Ngô chuẩn bị chút hoa quả.” Mẹ Cố hòa hòa khí khí mà cười, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Tề Yên Khách hướng bà mỉm cười gật đầu, sau đó liền bị Cố Ngang tha đi.

Về đến phòng, Cố Ngang ngồi trên chiếc giường nhỏ của mình, mắt nhìn bố trí trong phòng, trên mặt vẫn là vẻ không dám tin. Tề Yên Khách ngồi trước bàn học, đầy hứng thú xem những quyển sách được xếp ngay ngắn trên kệ.

Cố Ngang cảm thấy có chút hoảng hốt, trầm mặc một lúc lâu, mở miệng hỏi: “Hai ngày này, em có thể ở nhà sao?”

Tề Yên Khách gật gật đầu.

“Vậy còn anh?” Cố Ngang thật cẩn thận mà nhìn y, “Anh sẽ đi đâu? Anh phải về nhà sao?”

Tề Yên Khách nâng cằm, lộ vẻ tự hỏi. Cố Ngang hơi có chút mất mát, cậu biết Tề Yên Khách cũng có nhà cũng có người thân, không thể cứ luôn ở bên cậu được. Tề Yên Khách nhìn vẻ mặt uể oải của cậu liền biết cậu đang nghĩ gì, trong lòng không khỏi tràn đầy yêu thương, không đành lòng tiếp tục đùa cậu nữa, miệng liền tạo khẩu hiệu: “Anh ở cùng em.”

“… Không về nhà xem thế nào sao?”

Tề Yên Khách lắc đầu. Cố Ngang liền không hỏi nữa, giang hai tay ngửa mặt nằm lên giường, làm biếng duỗi thắt lưng một cái. Đến lúc cậu cảm thấy mỹ mãn mà mở mắt ra, Tề Yên Khách đã viết một mảnh giấy đưa qua.

“Muốn đến nhà anh xem không?”

Cố Ngang trong lòng hoảng hốt, mặt đỏ bừng, rồi lại không khỏi chờ mong.

Tề Yên Khách cười cười, lại viết thêm: “Ngày mai anh đưa em về nhà. Hôm nay, thỉnh thu lưu anh trước.”

Nhìn dòng chữ xinh đẹp trên mảnh giấy, trong lòng Cố Ngang bỗng tràn ngập dịu dàng. Dù tận đáy lòng vẫn còn do dự, cậu cũng không muốn nghĩ đến nữa. Vì sao lại có thể trở về? Những người khác đâu? Đã xảy ra chuyện gì ở căn phòng đó? … Cậu đều tận lực quên đi tất cả.

Luôn cảm thấy, chỉ còn lại có hai ngày.

Thời gian của em và anh, chỉ còn lại có hai ngày. Muốn cùng anh vượt qua thật vui vẻ, không để cho nghi hoặc làm lãng phí khoảng thời gian quý báu này.

Bất luận sự thật có ra sao, em vẫn yêu anh.

Cậu vươn tay về phía Tề Yên Khách. Tề Yên Khách cười cười, nắm lấy tay cậu, nằm xuống bên cạnh cậu, cùng cậu gần gũi âu yếm.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu lên trên mặt, thật ấm áp. Cố Ngang nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, hô hấp của người bên cạnh có thể nghe thấy rõ ràng.

Nằm trong chốc lát, thân tâm (thể chất lẫn tinh thần) đều trầm tĩnh lại, nhưng một chút cũng không thấy buồn ngủ. Cố Ngang nghiêng đầu nhìn Tề Yên Khách, phát hiện y cũng đang nhìn cậu. Hai người nhìn nhau, không khỏi bật cười.

“Này, đây liệu có phải là mơ không?” Cố Ngang giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt, đôi môi y, “Có phải anh bảo hai ngày nữa sẽ nói cho em biết sự thật, sau đó em tỉnh lại, phát hiện sự thật chính là, tất cả đều là một giấc mơ?”

Tề Yên Khách không nói gì, chỉ tiến tới cắn cắn bờ môi của cậu. Khí lực không lớn, một chút cũng không đau mà chỉ thấy ngưa ngứa. Cố Ngang bị y cắn đến bật cười, trong lòng tràn đầy yêu thương, nhịn không được ôm cổ y nhắm mắt hôn lên.

Tề Yên Khách thoáng ngẩng dậy, cho Cố Ngang nằm ngửa, cúi đầu hôn cậu.

Ừm… Hình như em có hơi hiểu ra rồi.

Không phải là mơ. Nhiệt độ cơ thể của anh, trọng lượng của anh, tiếng hô hấp của anh, đều chân thật đến không thể phản bác.

Tuy rằng không phải là mơ, nhưng so với mơ lại càng thêm thần kỳ. Anh thế mà lại ở bên em, thế mà lại cùng em trải qua nhiều chuyện vui vẻ lẫn đáng sợ như vậy. Vậy mà cuối cùng, chúng ta thế mà lại vẫn còn ở bên nhau.

Sự thực… Nhất định rất tàn khốc. Cho nên anh mới muốn kéo dài tới hai ngày sau mới nói cho em biết.

Sự thực, nhất định tàn khốc đến mức em không thể tiếp nhận, nhất định tàn khốc đến mức sẽ khiến em hỏng mất, thậm chí chết đi… Cho nên anh muốn đi cùng với em hai ngày cuối cùng này.

Là ý này đúng không?

Em hiểu rồi. Cám ơn anh đã đối với em dịu dàng như thế.

“…?” Tề Yên Khách bỗng nhiên mở mắt ra, kinh ngạc sờ lên thái dương của mình. Ướt đẫm, là nước mắt của Cố Ngang.

“Thật xin lỗi, nhịn không được.” Cố Ngang xấu hổ cười cười, quay đầu lau nước mắt lên ga giường.

Tề Yên Khách ngưng mắt nhìn cậu, miệng thong thả tạo khẩu hiệu: “Không, phải, sợ. Anh, cùng, em.”

“Sợ rắm gì, sợ anh cường gian em chắc?” Cố Ngang cố ý cười ra tiếng, chống người dậy mà lần thứ hai hôn lên. Tề Yên Khách ôm lấy cậu, dịu dàng trìu mến đáp lại nụ hôn này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui