Độc Gia Sủng Hôn

Nhìn vẻ né tránh của cô, hắn đứng dậy, 'Anh chỉ qua nói với em, quần áo của em để thay vẫn còn ở gian phòng ngủ trước đây, em có muốn qua đó tắm không?'

Thấy hắn đã cách xa chiếc giường, Giang Tâm Đóa mới xem như thả lỏng một chút, 'Không cần đâu, em muốn ngủ.'

Cho dù tắm xong không có gì thay cô cũng không muốn lần nữa bước vào căn phòng kia chứ đừng nói gì là vào đó tắm rửa.

Nếu như hắn tốt bụng như vậy, vừa nãy mang quần áo của Bối Bối qua, sao lại không đem cả quần áo của cô sang đây chứ?

Rõ ràng là có ý đồ, cô mới không ngốc như vậy.

'Vậy em nghỉ ngơi đi.'

Lần này Phạm Trọng Nam không lại ép cô, hắn xoay người rời đi.

Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Giang Tâm Đóa vội nhảy xuống giường, xông đến bên cửa khóa trái lại, lúc nãy mới xem như an tâm đôi chút.

Tuy rằng không phải ở nơi xa lạ nhưng Giang Tâm Đóa vẫn không dám tắm quá lâu chứ đừng nói gì là ngâm bồn.

Bởi vì sợ hắn đột ngột xông vào, lúc tắm cô vẫn thắc thỏm không yên, quyết định tốc chiến tốc thắng, mãi đến khi quây chiếc khăn tắm quanh người bước ra thấy căn phòng trống trơn, vắng lặng cô mới dám thở phào một hơi.

Nhưng khi ngồi trên giường sấy tóc cô mới bắt đầu cảm thấy khó chịu bởi vì quần áo lót trên người đã thay ra, giờ vẫn còn đang ở máy sấy khô, chiếc khăn tắm trên người lại lỏng lẻo tưởng chừng có thể tuột ra bất cứ lúc nào khiến cô cảm thấy rất không tự nhiên, cho dù lúc này trong phòng chỉ có mỗi mình cô cũng vậy.

Nhưng cô lại không muốn cũng không dám đến phòng ngủ chính lấy quần áo, cứ nghĩ đến những hành vi cố ý của Phạm Trọng Nam, trong lòng cô thực sự rất giận.

Sấy khô tóc, đang định cất máy sấy rồi đi ngủ thì ngoài cửa lại truyền đến mấy tiếng gõ nhẹ.

Khuya như vậy rồi, còn ai đến gõ cửa làm gì?

Sợ là Phạm Trọng Nam, Giang Tâm Đóa căn bản là mặc kệ tiếng gõ cửa liên hồi bên ngoài, chui vào giường lấy chăn trùm kín đầu.

Tiếng gõ cửa vang lên một lúc lâu rồi ngừng lại, Giang Tâm Đóa thở phào một hơi, nhắm mắt lại định ngủ, nào ngờ tiếng chuông điện thoại nội tuyến đặt nơi đầu giường lại vang lên.

Người này sẽ không quá đáng như vậy chứ?!

Cô chộp lấy chiếc điện thoại đang reo không ngừng, giọng bực dọc mắng, 'Đáng ghét thật, có thể đừng phiền giấc ngủ của tôi được không?'

Đối phương nghe cô nói vậy rõ ràng là sửng sốt vô cùng, một lúc lâu sau mới cung kính đáp, 'Thực xin lỗi phu nhân, làm phiền cô. Tôi là quản gia Melina. Tiên sinh bảo tôi đưa quần áo đến cho cô, cô có thể mở cửa cho tôi được không?'

Quản gia Melina? Melina trước đây vẫn còn làm việc ở đây sao? Giang Tâm Đóa bởi vì thái độ thất thố của mình lúc nãy mà áy náy vô cùng.

Thật sự là quá mất mặt rồi!

'Xin lỗi, tôi ra ngay đây!'

Lúc mở cửa phòng, nhìn thấy gương mặt vừa quen vừa lạ của Melina, trên tay bà là xấp quần áo được gấp thật chỉnh tề, vẻ áy náy trên mặt Giang Tâm Đóa càng sâu.

'Melina, thực sự rất xin lỗi.'

'Phu nhân, không cần khách sáo. Là tôi khuya quá còn quấy nhiễu cô. Có cần tôi giúp cô mang quần áo vào trong không?' Trên mặt Melina vẫn là nụ cười chuyên nghiệp trước sau không đổi.

'Không cần đâu, tôi tự làm được rồi, cám ơn cô.' Giang Tâm Đóa đón lấy xấp quần áo trên tay Melina, mỉm cười.

'Là chuyện tôi nên làm thôi. Có cần gì cô cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.'

'Cám ơn cô.'

Lần nữa nói cám ơn xong Giang Tâm Đóa khóa cửa phòng lại rồi đi thay áo ngủ sau đó cho những quần áo khác vào tủ để quần áo.

Tối hôm đó, tâm tình của Giang Tâm Đóa phức tạp vô cùng, có ngạc nhiên, có chấn động, có vui sướng, có mừng rỡ, có khẩn trương, bất an, không biết diễn tả thế nào, lăn qua lộn lại thật lâu vẫn không ngủ được, mãi đến rạng sáng mới mơ mơ màng màng thiếp đi.

***

Khi cô thức dậy thì bên ngoài trời đã sáng rõ, nhìn thời gian thì đã sắp 11 giờ trưa.

Tiêu rồi! Tối qua không phải cô đã hứa sẽ đưa hai con ra ngoài chơi sao? Sao lại ngủ muộn thế này? Hai đứa nhỏ sao lại không qua gọi cô dậy chứ?

Vội vàng xuống giường đánh răng rửa mặt thay áo rồi lại vội xuống lầu nhưng lại không thấy bóng dáng hai đứa nhỏ đâu, cả không gian rộng mênh mông hoàn toàn im lặng như tờ.

Mọi người đi đâu cả rồi? Chắc không phải bởi vì cô dậy muộn cho nên đã đi chơi hết rồi chứ?

'Phu nhân, cô có cần dùng bữa sáng không?' Quản gia Melina dứng sau lưng cô cung kính hỏi.

'Melina, tôi muốn hỏi Tiểu Dật và Bối Bối đâu cả rồi?' Trước khi tìm thấy hai đứa nhỏ, cô làm gì có tâm tình ăn cái gì chứ, đương nhiên cũng không để ý đến cách xưng hô của Melina đối với mình.

'Cô muốn hỏi Andy tiểu thiếu gia sao?'

'Phải.'

'Tiểu thiếu gia đang ở thư phòng làm bài tập còn tiểu tiểu thư thì cùng tiên sinh ra nhà kính ở bên ngoài. Có cần tôi gọi tiên sinh về không?'

'Không cần đâu.' Vừa nghe Phạm Trọng Nam người cuồng công việc này không đi làm mà lại ở nhà cùng con gái, trong lòng Giang Tâm Đóa ngạc nhiên vô cùng nhưng giờ cô không muốn gặp hắn, càng ngạc nhiên hơn là không phải con trai nói xin nghỉ một ngày sao? Vậy sao lại bắt nó ở trong thư phòng làm bài tập một mình chứ? 'Tiểu Dật đang ở đâu? Tôi đi tìm nó.'

'Phu nhân...' Nghe Giang Tâm Đóa nói muốn đi tìm con trai, Melina có chút do dự, 'Tiểu thiếu gia đang học với thầy, dưới tình huống bình thường, trước khi giờ học kết thúc không ai được vào quấy nhiễu cậu ấu.'

Nhưng hôm nay phu nhân nói muốn đi...

'Học?' Đầu tiên nghe là con trai đang làm bài tập, trong lòng cô đã có chút nghi vấn rồi, giờ lại nghe nói đang học, trong lòng càng không tán đồng, 'Bà dẫn tôi đi tìm nó.'

Khi cửa phòng sách mở ra, cô giáo đang dạy tiếng Đức cho Phạm Dật Triển rất tức giận ném quyển sách trên tay xuống, nghiêm giọng quát Giang Tâm Đóa, 'Ra ngoài, xin đừng làm phiền tôi lên lớp.'

Người này sao lại dữ như vậy?

Giang Tâm Đóa mặc kệ cô ta, nhìn con trai đang nghiêm túc ngồi ở bàn học, đầu cũng không dám ngẩng lên, đau lòng vô cùng.

'Phiền cô ra ngoài một lát, tôi có chuyện muốn nói với con trai tôi.' Giang Tâm Đóa trả lời cô, hơn nữa trong giọng nói tràn đầy tức giận.

'Tôi mặc kệ cô là ai, ai cũng không có quyền đến làm phiền trong lúc tôi lên lớp, xin mời ra ngoài.' Cô giáo tóc vàng mắt xanh kia rõ ràng không để người mẹ này của Phạm Dật Triển vào mắt.

Vốn đang ngoan ngoãn ngồi đó, nghe tiếng mẹ mình, Phạm Dật Triển vội đứng dậy, quay đầu lại mừng rỡ gọi, 'Mẹ...'

'Andy, ngồi xuống.' Cô giáo lần nữa nghiêm giọng ra lệnh cho Phạm Dật Triển đang định chạy ra ngoài.

'Cô Susan, đây là mẹ con, cô không thể nói vậy với mẹ.' Ngày thường Phạm Dật Triển rất tôn trọng các thầy cô giáo nhưng hôm nay cô giáo lại không lịch sự với mẹ, cậu nhóc không thể làm như không thấy.

Tuy rằng chỉ mới có năm tuổi, vẻ mặt vẫn còn non nớt vô cùng nhưng giọng điệu và thần thái của cậu bé lại mang theo khí phách hơn người.

'Cho dù là mẹ của con cũng không có tư cách quấy nhiễu giờ lên lớp của cô. Xin mời ra ngoài.'

Giang Tâm Đoá không thèm để ý đến khí thế bức người của cô giáo Susan, đi đến bên cạnh con trai sờ nhẹ đầu thằng bé, 'Tiểu Dật, con đang học tiếng Đức sao?'

'Dạ.' Phạm Dật Triển nhẹ gật đầu.

'Tôi nói lại lần nữa, xin mời cô ra ngoài! Cô giáo Susan thấy Giang Tâm Đoá không thèm để ý đến mình thì tức giận run giọng nói.

Giang Tâm Đoá ngẩng đầu lên nhìn vẻ tức giận của người đối diện, dùng một thứ tiếng Đức lưu loát nói rành mạch từng chữ: 'Người phải ra ngoài là cô, từ nay về sau cô không cần đến đây nữa!'

Nếu như con trai muốn học tiếng Đức cô có thể đích thân dạy cho con, không cần một cô giáo không biết tôn trọng, không lịch sự, khí thế bức người như vậy.

Cô giáo Susan rõ ràng cũng bị tiếng Đức lưu loát của Giang Tâm Đoá làm cho kinh ngạc nhưng cô rất nhanh định thần lại, thái độ vẫn cực kỳ ngạo mạn, 'Thực xin lỗi, tôi là giáo viên dạy tiếng Đức và tiếng Pháp của Andy do Phạm tiên sinh trả lương cao mời đến, cô không có quyền đuổi việc tôi!'

'Tôi mặc kệ cô là do ai mời đến, tóm lại từ đây về sau không cần cô đến dạy cho con trai tôi nữa. Xin mời cô đi đi.' Giang Tâm Đoá cũng không chịu nhượng bộ.

'Có chuyện gì vậy?' Một giọng nói trầm thấp đột nhiên chen vào.

Là Phạm Trọng Nam!

'Phạm tiên sinh, thật xin lỗi, cô này đột nhiên xông vào phòng, quấy nhiễu giờ lên lớp của tôi, cần nói đuổi việc tôi...'

Giang Tâm Đoá không chút sợ sệt nhìn Phạm Trọng Nam còn con trai cô thì ngược lại, nhìn vẻ nghiêm nghị của ba mình, cậu bé có chút khẩn trương, Giang Tâm Đoá thấy vậy liền nắm lấy tay con trấn an, 'Là em bảo cô ta đừng đến dạy nữa.'

'Em không thích cô ấy? Phạm Trọng Nam dùng tiếng Trung nhàn nhạt hỏi.

'Không thích.'

Phạm Trọng Nam nhè nhẹ gật đầu rồi nhìn sang Susan, 'Sau này cô không cần đến đây dạy nữa!'

Cái gì? Susan quả thật không dám tin vào những gì mình vừa mới nghe, 'Phạm tiên sinh, ngài không thể tùy tiện vì lời nói của cô gái này mà cho tôi thôi việc, chúng ta đã ký hợp đồng...'

'”Cô gái kia” mà cô nói chính là vợ của tôi, cô ấy không thích cô tôi cũng không còn cách nào. Chuyện hợp đồng tôi sẽ bảo luật sư đến làm việc với cô. Bây giờ xin mời cô đi đi thôi.'

Đợi Susan đi rồi, thư phòng yên tĩnh trở lại. Giang Tâm Đoá không thèm để ý đến Phạm Trọng Nam, kéo tay con trai cùng ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt con, 'Nói cho mẹ biết, ngoại trừ những môn học ở trường, ngoài giờ con còn phải học thêm những gì nữa?'

Phạm Dật Triển không hiểu ý của mẹ nên có chút khẩn trương nhìn người cha nãy giờ vẫn đứng bên cạnh không nói tiếng nào của mình rồi lại nhìn sang mẹ, một lúc lâu vẫn chưa nói tiếng nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui