Độc Gia Sủng Hôn

Nghe Phạm Trọng Nam nói vậy, Đường Nhĩ Ngôn bật cười ra tiếng, 'Không phải cậu dự định làm nông dân nửa đời sau sao? Còn quản chi chuyện thị trường có ổn định hay không ổn định?'

'Làm nông dân chẳng lẽ không thể có nghề phụ để kiếm thêm thu nhập sao?' Ở đây cũng không phải vùng sâu vùng xa đến mức không thể kết nối với bên ngoài, chỉ cần một chiếc laptop thì hắn có thể chủ trì đại cục rồi.

Chỉ là, hiện giờ hắn vẫn chưa hưởng thụ đủ cuộc sống thanh nhàn khó có được ở đây mà thôi, cô cũng không yên tâm để hắn nhìn màn hình laptop quá lâu nên hắn cũng đành thôi.

Nhưng mỗi ngày nghe tin tức trên đài cũng có thể biết được thế giới bên ngoài ra sao, có phải chuyện gì đáng phải ngạc nhiên đâu.

'Nếu như cậu muốn rút hết số vốn đã đầu tư, chắc là bộ trưởng bộ tài chính của các nước Bắc Âu ấy phải khóc ròng rồi.' Một tập đoàn tài chính lớn như Phạm thị nếu như rút lại số vốn đã đầu tư, kinh tế của các nước đó nhất định sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn, có lẽ còn có khả năng lần nữa tạo nên nguy cơ về tài chính.

'Đối phó với các nguy cơ bên ngoài thế nào là chức trách của các cơ quan chính phủ, không phải của tôi.' Phạm Trọng Nam nhàn nhạt nói.

'Cậu định đem số tiền đầu tư đó chuyển dời đến đâu?' Thị trường Bắc Âu không ổn định, kinh tế của Trung Quốc tiếp tục trong tình trạng trì trệ, khu vực Trung Đông thì chiến loạn không ngừng, tình hình càng lúc càng không an ổn cộng thêm nguy cơ từ nguồn dầu thô trong khu vực không ổn định, đầu tư vào đó lúc này đương nhiên không nên, nền kinh tế của các nước châu Âu khác và Nga bởi vì các chính sách cấm vận cũng làm nhụt chí không ít nhà đầu tư, sau khi công trình xây dựng thành phố mới hoàn công, năm tập đoàn lớn cũng không có dự định tiếp tục bỏ tiền vào đây.

'Trái phiếu nhà nước, tăng trọng tiền đô, bao nhiêu thứ để đầu tư...'

Hai người đàn ông nhàn nhã ngồi dưới ánh nắng mặt trời ấm áp của mùa xuân thảo luận chuyện của đàn ông, còn ở vườn rau bên ngày, Đường Tâm đang cầm một chiếc xẻng nhỏ vui vẻ chơi đến quên trời đất, Sở Tư Nhan nhìn đứa con gái đang bận bịu như một chú ong nhỏ của mình, nụ cười trên môi chưa từng biến mất.

'Từ lúc nào thì ở bên nhau rồi?' Giang Tâm Đóa nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt bạn, sự lo âu trước đây cuối cùng cũng được buông xuống.

'Từ Giáng sinh năm ngoái...' Lúc hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt cô hỏi cô liệu có thể giúp mình vẽ một bức tranh hay không ấy, tình cảnh đó vẫn còn nguyên vẹn trong trí óc cô và có lẽ là, sẽ còn lưu lại trong rất nhiều năm sau đó.

Cô tưởng rằng mình đang nằm mơ, ngay cả giá vẽ, bút vẽ cũng mặc kệ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, chạy trốn, liều mạng chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn chạy không thoát...

Thì ra, bất kể là trốn đến đâu, trốn thế nào rốt cuộc vẫn không trốn được hắn.

Hoặc nói cho đúng hơn, chạy không thoát được vận mệnh.

Mà thực ra, trong lòng không buông xuống được, cho dù là chạy đến chân trời góc biển cũng vô dụng.

'Trở về là tốt rồi. Tâm Tâm nhà bạn muốn có một người mẹ muốn đến phát điên...' Giang Tâm Đóa nhớ đến lần đó khi mình đến nhà Đường Nhĩ Ngôn làm khách, nhớ đến bộ dạng ủy khuất và vẻ khao khát của cô bé cô vẫn còn cảm thấy đau lòng vô cùng.

Chỉ tiếc khoảng thời gian này bản thân cô cũng có quá nhiều chuyện xảy ra nên không có thời gian đi tìm hiểu chuyện của cô, hôm nay thấy Sở Tư Nhan tìm lại được hạnh phúc, Giang Tâm Đóa cũng thấy an ủi nhiều lắm.

Một đứa bé trong quá trình trưởng thành rất cần có đủ cả cha lẫn mẹ kề bên huống gì một cô bé yếu đuối và cả thẹn như Đường Tâm.

'Sau này mình sẽ luôn ở bên cạnh Tâm Tâm, bầu bạn với con bé mỗi ngày.' Giọng Sở Tư Nhan có chút nghẹn ngào, khẽ khàng đưa tay lau những giọt nước mắt bắt đầu đã tràn mi, nói lảng sang chuyện khác để dời đi chủ đề không vui này, 'Vườn rau của bạn nhìn tốt quá, là bạn tự tay trồng hay sao?'

Mỗi một luống mỗi một hàng đều rất ngay ngắn chỉnh tề, xem ra không phải là tay nghiệp dư trồng rồi.

'Là Phạm tiên sinh nhà mình ra tay đấy chứ, mình chỉ làm phụ một số việc thôi.'

Nghe câu này Sở Tư Nhan ngây ngẩn cả người.

Những luống rau cải xanh mơn mởn, ngay hàng thẳng lối này là do Phạm tiên sinh trồng thật sao? Thật sự khiến người ta không cách nào tưởng tượng ra nổi.

'Bạn không tin phải không? Sự thật là vậy, nhưng cũng chỉ có vậy thôi, Phạm xào rau, làm cơm thì chẳng ra làm sao cả.'

Sở Tư Nhan mím môi cười, 'Nhĩ Ngôn cũng vậy, trước giờ không giỏi xuống bếp, lần nào xuống bếp cũng làm cho nhà bếp loạn tùng phèo hết.'

'Cho nên mấy người đàn ông suốt ngày cứ luôn cho rằng mình không gì là không thể này cũng sẽ có chuyện họ không giỏi chứ. Đi, mình dẫn bạn đến mấy luống dâu mà mình trồng bên đó.'

Hai người lớn vừa đi dạo khắp vườn hoa vừa vui vẻ trò chuyện với nhau còn Tâm Tâm vẫn đang chơi quên trời đất với mấy chiếc cuốc, xẻng nhỏ.

Giang Tâm Đóa tỉ mỉ giới thiệu cho Sở Tư Nhan đủ loại rau cải và hoa quả đang xinh tươi mơn mởn trong vườn, vẻ tự hào như đang giới thiệu cho bạn những món báu vật trân quý nhất của mình.

Buổi tối, cả nhà Đường Nhĩ Ngôn đều lưu lại, hai người phụ nữ hợp tác làm cơm tối, tuy rằng chỉ là những món đơn giản làm nhưng rất phong phú hơn nữa mùi vị rất thơm ngon.

Đường Tâm yêu cực kỳ những thứ rau mà mình tự tay hái về từ vườn rau, yêu thích đến nỗi không nỡ ăn, mãi đến khi Sở Tư Nhan nói nếu không ăn thì sẽ đổ đi, cô bé mới chịu ăn hết.

Sau bữa cơm tối, khi một nhà ba người rời đi cốp xe của họ còn chở thêm về rất nhiều loại rau mà Đường Tâm tự tay hái về, tuy chỉ là những món rau bình thường đến không thể bình thường hơn nhưng lại không phải thứ có tiền có thể mua được bởi vì đây là rau do Phạm đại tổng tài đích thân trồng ra.

'Chú Frank, dì Giang, tạm biệt...' Đường Tâm ngồi trong xe ngoái chiếc đầu nhỏ ra ngoài cửa sổ xe vui vẻ vẫy tay chào.

Vừa nãy lúc ở trên bàn ăn cô bé đã nói rõ với ba mẹ, sau khi về Úc họ cũng sẽ dành ra một khoảnh đất phân luống trồng thật nhiều thật nhiều loại rau cải giống như trong vườn của chú Frank và dì Giang vậy.

'Tạm biệt. Có rảnh bọn mình sẽ lại qua chơi.' Sở Tư Nhan cũng vẫy tay chào hai người.

'Lúc nào cũng hoan nghênh các bạn đến chơi!' Hai vợ chồng họ Phạm đứng ở cửa tiễn khách, mãi đến khi xe mất hút sau những hàng cây thì mới quay trở vào nhà.

***

Hai ngày sau khi tiễn một nhà ba người của Đường Nhĩ Ngôn, hai đứa con bảo bối của họ bởi vì được nghỉ lễ Phục sinh nên lần nữa bay sang Moscow thăm ba mẹ.

Tận mắt nhìn thấy vườn rau xanh um đã có thể thu hoạch, hai đứa nhỏ vui vẻ hết sức. Những ngày ở đây, ngày nào chúng cũng dậy thật sớm, sau khi nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân thì lập tức chạy ra vườn hoa tưới nước, bón phân, nhổ cỏ, ngày nào cũng phải làm đến toàn thân dính đầy bùn đất, mồ hôi mới chịu về nhà.

Thời gian sống ở vùng quê cứ trôi qua một cách nhàn nhã như vậy, cả gia đình tụ tập quây quần, ấm áp và hạnh phúc vô cùng. Thu hoạch được một đợt rau xanh, dâu tây vẫn còn chưa chính thì kỳ nghỉ của hai đứa nhỏ đã kết thúc...

Mà hai người, chừng như cũng phải quay lại Luân Đôn rồi.

Sống ở nơi thế ngoại đào viên này lâu, sắp đã quên mất cuộc sống bận rộn ở nơi phồn hoa đô thị nhưng thực ra, gánh nặng trách nhiệm và nghĩa vụ vẫn còn đè nặng trên vai. Phạm Uyển Viện qua những lần gọi điện thoại đến hỏi thăm tình hình hồi phục của Phạm Trọng Nam đều than thở một cách đáng thương, 'Đóa Đóa, nếu như Frank đã khỏi rồi thì hai người mau quay về đây đi. Lạc Khải nhà cô đã sắp bị mệt đến tóc bạc sớm rồi đây này.'

Quản lý một tập đoàn tài chính lớn như Phạm thị, lượng công việc nhiều đến mức nào Giang Tâm Đóa rất rõ ràng.

Hai người cũng đã nhân cơ hội ngày nghỉ ngơi, tiêu dao suốt mấy tháng trời rồi, tuy rằng cô không muốn Phạm Trọng Nam lại tiếp tục bận rộn giống như trước đây nhưng vẫn phải quay về với công việc thôi.

Bởi vì tập đoàn Phạm thị dù sao cũng đứng dưới danh nghĩa của hắn, vẫn thuộc quyền chủ đạo của hắn, hắn có trách nhiệm và nghĩa vụ phải gánh vác.

Nhưng cũng không có gì đáng phải bận tâm, sau này có cô ở đây, cô nhất định sẽ đôn đốc giám sát hắn một cách kỹ lưỡng, sẽ không để hắn qua cuộc sống giống như trước đây nữa.

Lần này, cô và các con đều sẽ ở bên cạnh hắn cùng hắn gánh vác mọi chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui