Độc Gia Sủng Hôn

P1 –

Thấy cô gái nhỏ bởi vì thẹn thùng mà càng rúc sâu vào trong ngực mình, Tống Cẩn Hành càng thêm tâm động, bàn tay vốn đang khoác lên eo cô khẽ dùng sức, kéo cô càng sát vào người mình khiến cô bởi vì giật mình mà bật thốt lên một tiếng kêu kiều mị.

'Còn thẹn thùng nữa sao...?' Giống như đang cố tình trêu chọc cô gái nhỏ, một tay Tống Cẩn Hành nhẹ nâng cằm Phạm Tuyết Chân lên để cô nhìn vào mắt mình, 'Hình như tối hôm qua có người rất nhiệt tình kia mà, xem này, trên vai, trên lưng anh vẫn còn lưu lại rất nhiều vết ích...Em quên rồi sao, Chân Chân?'

'Anh Cẩn Hành, anh...anh...không được cười em!' Phạm Tuyết Chân vẫn lắp bắp nói không thành câu, cô nhẹ nhàng hất tay hắn ra, cả gương mặt nhỏ nhắn đều hồng như táo chín.

Hơi nhích người lên ngồi tựa vào thành giường, Tống Cẩn Hành từ trên cao nhìn xuống không sót chút gì, gương mặt đỏ ửng kia, cùng với vô số những dấu vết xanh tím nổi bật trên làn da tuyết trắng khiến ánh mắt hắn thoáng tối lại.

Cô gái nhỏ này là của hắn, toàn bộ!

'Có đói bụng không?'

Phạm Tuyết Chân ngượng ngùng gật nhẹ đầu.

'Vậy thì nhanh xuống giường, anh ôm em đi đánh răng rửa mặt...' Tống Cẩn Hành vừa nói vừa giống như bóc một món quà ra vậy, bóc chiếc chăn mỏng ra khỏi người cô.

'Anh Cẩn Hành, anh ra ngoài đi, em tự mình làm là được rồi.' Hai tay Phạm Tuyết Chân giữ chặt lấy chiếc chăn, định kéo nó trở lại che trên người mình.

'Che cái gì? Còn chỗ nào mà anh chưa nhìn thấy nữa đâu?' Cổ họng khô rang khiến giọng hắn càng thêm trầm thấp, khàn khàn, ngay cả người mới biết chuyện đời như Phạm Tuyết Chân cũng có thể cảm nhận được dục vọng mãnh liệt đang tỏa ra từ trên người Tống Cẩn Hành. Cô biết hắn muốn cô, tuy rằng cô cũng rất thích cảm giác thân mật, tương thân tương ái, vành tai và tóc mai chạm nhau như vậy nhưng cô thật sự mệt quá, lại đói nữa, cần phải lập tức nghỉ ngơi, bổ sung năng lượng, lấy lại thể lực.

'Anh Cẩn Hành, em đói quá...' Cô nói với vẻ đáng thương.

'Thì anh sợ em không có sức để đứng dậy thôi mà.' Trên môi vẫn mang ý cười nhàn nhạt, hắn ôm cả cô lẫn chiếc chăn kéo ngồi dậy...

Lúc này bên ngoài căn hộ, từng hồi chuông cửa truyền đến không dứt, Tống Cẩn Hành thề, nếu như không phải hắn biết, có thể lên đến chỗ này của hắn vốn chẳng có mấy người, hắn nhất định sẽ mặc kệ họ.

Hiện giờ đã gần buổi chiều, nếu như không có gì thay đổi mà nói, giờ đã gần đến lúc cử hành tiệc đính hôn giữa Phạm Tuyết Chân với tên tiểu tử tên Chris kia, mà cô lúc này, vẫn còn đang trên giường của hắn.

Bây giờ họ mới tìm đến, có phải là muộn quá rồi không?

'Anh ra mở cửa nhanh đi!'

Phạm Tuyết Chân nghe tiếng chuông cửa dồn dập thì cũng sốt ruột, giục.

'Được, anh đi, anh đi. Em đó, nếu không muốn dậy thì đừng dậy, đợi lát nữa anh sẽ quay lại ôm em.' Nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trên giường, Tống Cẩn Hành vẫn là không đành lòng nói nặng nửa câu, chỉ đành thỏa hiệp.

Sau khi Tống Cẩn Hành bước ra ngoài rồi, Phạm Tuyết Chân mới dám chống thân thể đau nhức như bị xe nghiền qua của mình ngồi thẳng dậy, giữa hai chân cảm giác đau đau, buốt buốt thật khó chịu, tứ chi cũng không còn nghe lệnh của đại não, cô gian nan bước xuống giường, đi về phía phòng tắm, rửa mặt, đánh răng, tắm rửa xong mới chậm rì rì như một bà lão bước ra khỏi phòng ngủ.

Nhưng, anh Tống Cẩn Hành vẫn chưa vào.

Vừa nãy rốt cuộc là ai đến ấn chuông cửa thế nhỉ?

Liệu có phải là Sara và mọi người không?

Lúc này Phạm Tuyết Chân mới trì độn nhớ ra hôm nay là ngày mà Sara sắp xếp cho cô đính hôn. Tuy rằng đây chỉ là một phép thử về tình cảm mà anh Cẩn Hành dành cho cô nhưng các phương tiện truyền thông đều có đưa tin, cô là nữ chính mà lại mất tích thế này, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi về nhà, mọi người nhất định là rất lo lắng cho cô rồi.

Phạm Tuyết Chân nghĩ tới đây thì sốt ruột định mau chóng ra ngoài xem thử tình hình thế nào nhưng cô tìm mãi mà không thấy quần áo của mình, quanh đi quẩn lại nửa ngày mới tìm thấy quần áo lót bị ném ở dưới giường còn chiếc váy đáng thương của cô đã bị xé toạc một cách không thương tiếc.

Cuối cùng, lê thân thể đau nhức khó chịu đến bên tủ áo, cô lấy từ trong đó ra một chiếc áo sơ mi màu đen của Tống Cẩn Hành, bởi thân thể hai người sai biệt quá lớn, chiếc áo sơ mi mặc trên người cô không khác gì một chiếc váy ngắn, màu đen của chiếc áo càng làm cho đôi chân thẳng tắp, trắng muốt của cô càng thêm rõ ràng.

Nhưng cô cũng không thể trốn mãi trong này không ra, đúng không?

Lúc Phạm Tuyết Chân trong chiếc sơ mi của Tống Cẩn Hành xuất hiện ở phòng khách, ánh mắt của tất cả mọi người ngay lập tức ghim hết trên người cô.

Cả gian phòng khách rộng lớn, ngoại trừ mấy đứa trẻ của nhà họ Phạm không xuất hiện ra, gần như toàn bộ đều đến đông đủ. Lạc Tư nhìn về cô, nháy mắt một cái, trên môi là nụ cười trêu chọc khiến cho Tống Cẩn Hành rất không thoải mái, cuối cùng không nhịn được quát khẽ, 'Còn dám nhìn thêm một lần nữa, tôi móc mắt cậu ra.'

Haizz, ăn cũng đã ăn rồi, ngay cả nhìn một cái cũng không được nữa sao? Lạc Tư thu hồi tầm mắt, tuy rằng vẫn không nói gì nhưng ý cười trong mắt càng thêm đậm.

Phạm Tuyết Chân vốn đã đoán được nhất định là nhà họ Phạm đến tìm nhưng hoàn toàn không ngờ là lại có nhiều người như vậy.

Đối với sự xuất hiện của người nhà, Phạm Tuyết Chân thẹn thùng và xấu hổ vô cùng nhưng sự xuất hiện của người phụ nữ trung niên xinh đẹp nhưng rất lạ mặt đang ngồi bên cạnh Phạm Uyển Viện khiến cô cảm thấy khó hiểu và có chút khẩn trương.

'Sally, qua đây!' Phạm Uyển Viện vẫy tay về phía cô, Phạm Tuyết Chân chầm chậm bước về phía bà nhưng mới đi được vài bước thì đã nghe Tống Cẩn Hành đang ngồi ở sofa đối diện lên tiếng, 'Chân Chân, qua bên chỗ anh!'

Rất rõ ràng, hắn không muốn Phạm Tuyết Chân và người phụ nữ kia tiếp xúc với nhau.

Nghe câu nói của hắn, người phụ nữ vẻ ngoài tao nhã, khí chất cao quý tuyệt trần kia nhướng đôi mày đẹp, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, 'Nếu đã vào nhà họ Tống, dù sao cũng phải gặp mẹ chồng chứ?'

Giọng người phụ nữ nhẹ nhàng, nhã nhặn, tuy rằng nói chuyện với Phạm Tuyết Chân nhưng ánh mắt vẫn luôn đăm đắm nhìn về phía Tống Cẩn Hành.

'Người cô ấy lấy là con, không liên quan gì đến nhà họ Tống. Mẹ không thích thì có thể lập tức rời đi.' Tống Cẩn Hành hoàn toàn không chút nể mặt đáp trả một câu sau đó đứng lên đi về phía Phạm Tuyết Chân, nắm tay cô kéo đi, quay trở lại vị trí vừa nãy rồi kéo cô ngồi xuống, trực tiếp giữ cô trong ngực mình.

'Anh Cẩn Hành, đừng như vậy mà!' Trong vòng tay hắn, Phạm Tuyết Chân ngượng ngùng khẽ động đậy thân mình, khóe mắt không tự chủ được liếc nhanh về phía người phụ nữ xinh đẹp kia.

Nếu như tai cô không có bệnh, vừa nãy trong câu nói vừa nãy cô nghe được “mẹ chồng” hai chữ này thì phải?

Người phụ nữ kia là mẹ của anh Cẩn Hành sao? Xem ra tuổi tác chỉ lớn hơn Sara một chút thôi. Cô biết anh Cẩn Hành bao nhiêu năm rồi, trước giờ chưa từng nghe anh ấy nhắc đến người nhà của mình, mà cô, trước giờ đều không phải cô bé tò mò chủ động đi hỏi những chuyện này.

Nhưng, hôm nay khi người đó xuất hiện trước mặt cô, cô làm sao có thể không để ý được chứ?

Hơn nữa, nghe trong câu nói vừa nãy của bà, hôm nay sở dĩ cùng Sara và mọi người xuất hiện ở đây, chính là định bàn chuyện kết hôn của hai người sao?

Vốn còn đang lo lắng tin tức đính hôn trước đây của cô đã truyền ra ngoài làm sao giải quyết được, giờ lại bàn đến chuyện kết hôn, sự tình tiến triển nhanh quá, nhanh đến nỗi cô có chút không phản ứng kịp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui