Độc Gia Sủng Hôn

P1 –

Nếu dẫn dụ Vân Phi Dương đến trung tâm nghiên cứu của bọn họ, lỡ như không bát được anh ta như vậy hình như không hay lắm. Quá mạo hiểm! Cấp trên nhất định sẽ không cho phép.

Nhưng ông chủ anh minh thần võ của James căn bản là không thèm trả lời câu hỏi kia của anh ta, chỉ vài bước chân đã biến mất bỏ lại một mình James ngơ ngẩn đứng đó.

Tống Cẩn Hành đi đến phòng dành cho khách, vừa bước vào đã bật công tắc mở tất cả đèn trong phòng lên, căn phòng lập tức sáng rực, trên chiếc giường thật lớn màu đen, cô gái nhỏ đó vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu như lúc hắn đặt cô xuống giường, hàng mi đen dài điềm nhiên khép lại.

Cô gái này, hắn chẳng qua chỉ đánh cô một cú rất nhẹ thôi mà cô ta lại bất tỉnh lâu như vậy?

Hắn đi đến bên giường, ánh mắt không chút kiêng dè từ trên cao đánh giá cô gái vẫn còn đang ngủ kia.

Dưới ánh đèn sáng choang, gương mặt nhỏ nhắn lộ ra bên ngoài chiếc chăn đơn kia, làn da trắng như tuyết kia đẹp đến kinh người, cho dù thân thể cô đã bị chiếc chăn kia che lấp hết, hoàn toàn không có bộ phận nào khác lộ ra ngoài nhưng chỉ riêng nhìn gương mặt cô thôi thì đã đủ để hắn liên tưởng đến rất nhiều thứ...

Huống gì là, hắn đã từng nhìn qua thân thể kia...

Thật không dễ dàng gì mới dập tắt được ngọn lửa vô duyên vô cớ bùng lên kia, Tống Cẩn Hành tiến đến mấy bước, cúi người nhìn kỹ gương mặt xinh đẹp như một thiên sứ của cô gái, hơi thở cô vẫn đều đặn, vẻ mặt điềm tĩnh, rõ ràng là ngủ rất say, mà đôi môi hồng nhuận hơi hé ra giống như đang chờ đợi một nụ hôn...

Đang lúc hắn có chút không khống chế nổi ghé sát hơn nữa thì ngoài cửa chợt vang lên mấy tiếng gõ nhẹ, kịp thời ngăn chặn những hành động nông nổi của hắn.

James tên ngu ngốc này, rốt cuộc hắn có biết mình đang làm gì không hở?

Tống Cẩn Hành vốn định mặc kệ hắn nhưng James lại rất không biết điều lên tiếng, 'Ông chủ, ngài Smith đã đến rồi.'

Smith là người chịu trách nhiệm liên lạc do phía quân đội phái đến, lần này Tống Cẩn Hành rời khỏi trung tâm nghiên cứu đến Luân Đôn tìm người, chính là nhờ người tên Smith này cung cấp manh mối.

Tối hôm qua khi Tống Cẩn Hành đưa Phạm Tuyết Chân đến trang viên này thì Smith đã bị hắn ngang ngược đuổi đi, giờ trời mới vừa sáng ông ta lại xuất hiện, hơn nữa, lần này không chỉ có một mình.

James vốn không muốn chọc cho ông chủ mình tức giận nhưng cũng không thể đặc tội Smith cho nên chỉ đành lấy hết can đảm bước đến gõ cửa.

Nghe báo là Smith đã tới, Tống Cẩn Hành cắn răng, suy nghĩ một lúc cuối cùng đứng dậy bước ra.

Lúc từ lầu hai bước xuống thì đã thấy một người đàn ông tóc vàng cắt ngắn đang ung dung ngồi ở sofa, không ai khác hơn là Smith còn đứng trước mặt ông là một hàng những cô gái quyến rũ trong những bộ bikini mỏng manh, hơn nữa những cô gái này toàn là những cô gái đông phương, ai nấy đều xinh đẹp trẻ trung vô cùng.

Tống Cẩn Hành đứng ở bậc thang cuối cùng quét mắt một vòng quanh căn phòng, giọng điệu không mặn không nhạt, 'Ông định làm gì vậy?'

Smith vẫn ung dung ngả người nơi sofa, hai tay khoanh lại trước ngực, cười nói, 'Những người đẹp đông phương này là tôi tốn không ít tâm tư mới đưa đến đây được đấy, tùy cậu chọn lựa!'

Gần như bị giam trên đảo hai năm, khó có được cơ hội ra ngoài một lần, dù sao ông cũng nên sắp xếp thỏa đáng cho hắn, cho hắn sự hưởng thụ cao nhất, không phải sao?

Nghe nói những cô gái mà ông cho đưa lên đảo người đàn ông tên Song này ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm, trước đây nghe nói anh ta nổi tiếng là ăn chơi hưởng thụ, cho dù mất đi trí nhớ nhưng nhu cầu bản năng của cơ thể chắc là vẫn phải có chứ?

Bác sĩ W đã từng cho ông biết, loại thuốc đang dùng cho Song chỉ ảnh hưởng đến trí nhớ của anh ta, những cơ năng khác trên cơ thể hoàn toàn không chịu ảnh hưởng gì.

Cho nên ông ta đoán sở dĩ Song không thèm liếc mắt đến những cô gái kia là vì không thích gái tây phương nhưng nhịn suốt hai năm không chạm đến phụ nữ thì cũng không khỏi quá sức tưởng tượng rồi.

Cứ coi như những cô gái đông phương này là một phần tâm ý mà ông dành cho hắn vậy.

Mặt Tống Cẩn Hành thoáng chốc tối lại còn James đi phía sau hắn thì dè dặt lên tiếng, 'Ông chủ, chắc là ngài Smith muốn tìm cách giúp ngài phát tiết một chút tinh lực.'

Miễn cho suốt ngày cơn tức quá lớn! Đương nhiên câu này có cho thêm mười lá gan James cũng không dám nói ra.

'James, cậu thật không hổ là thuộc hạ thân tín của Song.' Smith nghe câu nói này của James thì không nhịn được đưa ngón cái lên tán thưởng sau đó nhìn sang Tống Cẩn Hành nói, 'Song, cậu đừng phụ lòng tôi đấy nhé!'

Tống Cẩn Hành nhìn một đám con gái chỉ hận không thể bổ nhào lên người mình kia, đôi mắt càng thêm âm trầm.

Cho dù đã mất hết trí nhớ nhưng hắn vẫn dám đảm bảo xu hướng tính dục của mình bình thường như bất kỳ người đàn ông nào, cơ năng thân thể cũng không hề có bất cứ vấn đều gì, chỉ là đối với những cô gái được đưa lên đảo hắn hoàn toàn không thấy có chút hứng thú gì mà thôi.

Nhưng còn cô gái kia – người phụ nữ của Vân Phi Dương...

Nếu như không phải James đến gõ cửa đúng lúc, nói không chừng hắn đã...

Vừa nghĩ tới điều này, Tống Cẩn Hành liền bước đến gần, cánh tay vung lên, kéo cô gái đứng gần nhất vào lòng, cúi xuống hôn lên môi cô ta...

Nhưng còn chưa đến hai giây hắn đã vẻ mặt ghét bỏ đẩy cô ta ra, sắc mặt thật âm trầm, 'Smith, dẫn các cô gái này cút khỏi chỗ của tôi.'

Nghe câu nói này, điếu thuốc trên tay Smith rơi thẳng xuống đất, không phải vậy chứ?

Song cấm dục đến mức này sao? Các cô gái phương Tây hắn xem không vừa mắt, các cô gái phương Đông hắn cũng không cần, chẳng lẽ...

'Cậu muốn đàn ông sao?'

James suýt nữa thì ngất tại chỗ!

Trời ạ, ông chủ anh minh thần võ của anh ta chắc sẽ không thực sự thích đàn ông đấy chứ?

'Trước tám giờ tối nay nếu vẫn chưa bắt được Vân Phi Dương, tôi sẽ quay về đảo. Còn về việc thứ các người cần lúc nào mới có thể nghiên cứu ra thì thật cáo lỗi, tôi không biết.'

Ném lại câu này xong, Tống Cẩn Hành không buồn nhìn xem phản ứng của Smith là thế nào, bước thẳng lên lầu!

Ý của hắn cũng chính là, thay vì có thời gian giúp hắn tìm phụ nữ giải sầu, chi bằng nhanh một chút đi giải quyết công việc.

Tống Cẩn Hành không lưu luyến ở đó thêm một giây nào, trực tiếp đi về phòng của mình, vào thẳng phòng tắm tắm rửa.

Dòng nước lạnh băng từ vòi hoa sen phun xối xả trên thân thể cường tráng ucar hắn, Tống Cẩn Hành ngước đầu lên để mặt dòng nước xối trên mặt mình, nhắm mắt lại, trong đầu ẩn hiện lại chính là, gương mặt điềm tĩnh của cô gái đang nằm trong phòng dành cho khách kia.

Nhưng, chỉ cần vừa nghĩ tới cô gái mà mình bắt về kia, thân thể của hắn lại bắt đầu trở nên khác thường...

Thật sự là trúng tà mà!

Dòng nước có lạnh hơn nữa cũng khó mà làm nguội được ham muốn trong lòng hắn!

Hắn muốn cô gái kia!

Thấp giọng mắng một câu, Tống Cẩn Hành đưa tay tắt nước, xoay người với lấy chiếc khăn tắm, hắn tùy ý vây quanhh người rồi bước ra.

Nếu như đã lâu như vậy mà cô là cô gái đầu tiên hấp dẫn hắn đến vậy, chi bằng hắn cứ dùng cô như một vật thử xem liệu cơ năng thân thể hắn bao lâu nay không dùng tới liệu có còn bình thường hay không.

Mặc kệ cô là ai!

Nghĩ như vậy rồi, ngọn lửa trong lòng hắn dường như dịu đi không ít, chỉ là, một chỗ nào đó lại bắt đầu nóng lên.

Từ phòng tắm bước ra, hắn bước ra khỏi phòng, vừa mở cửa thì đã thấy James đứng ở cửa phòng chờ hắn sai bảo. Thấy Tống Cẩn Hành, anh ta bước đến, vẻ lấy lòng, 'Ông chủ, có gì cần tôi giúp không?'

'Smith và những cô gái của ông ta đã cút đi hết chưa?'

'Đã rời đi rồi.' James cung kính trả lời, 'Ngài Smith bảo tôi hỏi lại ngài là, có phải thích những cô gái còn nguyên vẹn hay không?'

'Sau này nếu còn nhắc đến phụ nữ trước mặt tôi, tôi tiễn cậu đi gặp Thượng đế.' Tống Cẩn Hành nghiến răng nghiến lợi nói.

'Dạ, tôi biết rồi.' Nhìn vẻ âm trầm của ông chủ mình, James làm sao còn dám nói thêm gì.

Tống Cẩn Hành trên người chỉ vây một chiếc khăn tắm bước nhanh về phía phòng dành cho khách, James thì trố mắt nhìn theo bóng lưng của ông chủ mình, đang định nhắc nhở anh ta nếu như muốn nghỉ ngơi, có phải ông chủ đã đi sai chỗ rồi không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui