Độc Gia Sủng Hôn

P1 –

Hôn lễ của Chân Chân và Phạm Tuyết Chân có mời ba ruột của Chân Chân, giáo sư Ken đến tham dự, đương nhiên còn có mẹ của Tống Cẩn Hành, La Lệ phu nhân và ba hắn, nghị viên Lãnh Nhuệ nhưng thái độ của Tống Cẩn Hành đối với hai người đúng là lãnh đạm hết mức, căn bản không khác gì như người xa lạ.

'Không cần đâu. Giúp tôi nói cảm ơn ý tốt của ông ta.' Tống Cẩn Hành lãnh đạm cự tuyệt.

Nghĩ cũng biết giáo sư Ken muốn dùng thuật thôi miên thử xem có thể giúp hắn khôi phục lại trí nhớ hay không, sau khi hắn và Chân Chân quay về Luân Đôn, ông đã tìm đến hai lần để đề cập về chuyện này nhưng tiếc là hắn không có hứng thú.

Hiện giờ lại nhắc lại lần nữa, là lo lắng hắn nếu không khôi phục trí nhớ sẽ đối xử không tốt với cô con gái bảo bối của ông hay sao? Nhưng mặc kệ ông nghĩ thế nào, hắn cũng không muốn thử.

Cứ để cuộc sống của hắn chậm rãi trôi qua thế này là tốt rồi, cho dù có nhớ lại được hay không đối với hắn mà nói, hoàn toàn không quan trọng.

'Chân Chân, Sara và La Lệ phu nhân đang ở bên ngoài, em với Đóa Đóa ra ngoài nói chuyện với họ một chút đi.' Phạm Trọng Nam nhìn sang Phạm Tuyết Chân nói.

Giang Tâm Đóa vừa nghe đã biết chồng mình có chuyện muốn nói với Tống Cẩn Hành vì thế bước đến kéo Phạm Tuyết Chân ra ngoài.

'Anh Cẩn Hành, em với Đóa Đóa ra ngoài một lát.' Phạm Tuyết Chân rất nghe lời cùng Giang Tâm Đóa rời đi, thư phòng lại quay lại sự an tĩnh lúc ban đầu.

Phạm Trọng Nam đi đến gần cửa sổ nhìn ra, bên ngoài, tiếng cười đùa rộn rã của những đứa trẻ vang khắp trên bãi cỏ, truyền vào tận trong phòng.

'Có chuyện gì?' Tống Cẩn Hành ngồi trở lại chiếc ghế da rộng rãi sau bàn làm việc, hỏi một cách tùy ý.

Đối với những chuyện quá khứ giữa hắn và Phạm Trọng Nam, Tống Cẩn Hành đúng là có nhớ lại đôi chút cho nên đối với hắn mà nói, ngoại trừ Phạm Tuyết Chân ra người này là người hắn không có lòng đề phòng nhất.

'Sau hôn lễ, có định đến công ty giúp tôi không?' Hai tay chống lên khung cửa sổ, Phạm Trọng Nam nhàn nhạt hỏi.

Một người đàn ông có gia đình, có vợ con thực ra đã không còn thích hợp sống những ngày tháng lưu lạc rày đây mai đó, nguy hiểm khôn lường như trước nữa. Tên này đầu óc thông minh số một số hai, cho dù không đụng tới chuyện kinh doanh vũ khí nữa tin rằng hắn vẫn có thể rất thành công trong những lĩnh vực khác.

'Không có hứng thú.' Tống Cẩn Hành cự tuyệt một cách quả quyết. Bảo hắn giống Phạm Trọng Nam mỗi ngày tây trang giày da chỉn chu ngồi sau bàn làm việc, xử lý đủ thứ chuyện nhức đầu kia, ngày tháng như vậy chắc chắn chưa đầy ba ngày hắn đã điên mất rồi.

Biết bọn họ là lo lắng hắn nếu tiếp tục theo nghề cũ sẽ liên lụy đến người nhà, hắn cũng không muốn cô gái nhỏ kia và một vật nhỏ khác phải chịu bất kỳ mối nguy hiểm nào, nhưng không muốn cho họ gặp nguy hiểm không có nghĩa là hắn sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của mọi người.

Phạm Trọng Nam nhìn hắn, cho dù người bạn này của hắn không nhớ lại bao nhiêu những chuyện trước đây thì vẻ ngạo nghễ trên gương mặt kia vẫn giống hệt như hai mươi mấy năm trước, khi hai người gặp nhau lần đầu trong trường trung học. Hắn cười tỏ vẻ đã hiểu, ai cũng không trói buộc được người này.

'Vậy cậu dự định làm gì?'

'Đi Trung Đông. Có một số chuyện tôi phải giải quyết.' Tống Cẩn Hành cũng không định dấu giếm Phạm Trọng Nam, dù sao hắn cũng mới vừa kết hôn với em gái của người ta. Quan trọng nhất là vì phần tư liệu vừa rồi. Tuy rằng phía quân đội Mỹ đã triệt tiêu lệnh truy nã toàn cầu đối với hắn và phong tỏa hết những tiền án cũ của hắn nhưng thứ này chỉ cần vẫn còn tồn tại trên đời nhất định sẽ có người nhớ đến. Hắn phải nghĩ ra một cách hoàn hảo để xử lý nó. Còn về chuyện phải xử lý thế nào đợi đến khi hắn đến Trung Đông gặp Vân Phi Dương rồi mới tính.

'Vừa kết hôn xong đã đi ngay?' Phạm Trọng Nam nhướng mày.

'Mang hai người cùng đi với tôi.' Ánh mắt Tống Cẩn Hành hướng về phía cửa sổ, tren bãi cỏ cách đó không xa, cô dâu mới của hắn đang khom người giúp một cô bé lau mồ hôi, động tác dịu dàng vô cùng nhưng hắn biết, trong cô không chỉ có sự dịu dàng mà nhiều hơn là tính ngoan cường và dẻo dai, đủ để cùng hắn sánh bước bên nhau.

Phạm Trọng Nam nhìn theo hướng nhìn của hắn, nhẹ gật đầu, 'Chăm sóc tốt cho họ.'

Nếu như là trước đây, hắn nhất định sẽ không đồng ý để Chân Chân vào những hoàn cảnh nguy hiểm như vậy nhưng qua chuyện gỡ bom lần trước và chuyện hai người từ trong cuộc trốn chạy vào biển cả mênh mông thoát nạn trở về, hắn đã biết, cô gái nhỏ năm nào ở Lục La Viên đã không cần sự bảo hộ của hắn nữa rồi.

Cô gái thoát ra khỏi vòng bảo hộ của hắn, đã phá kén thành bướm...

Huống chi là...

Sau khi Phạm Tuyết Chân lau khô mồ hôi trên mặt con gái, một cậu cậu thanh niên chỉnh chu trong bộ lễ phục màu đen bước đến, đón lấy chiếc khăn tay trắng trên tay cô và cả cô bé kia ôm vào lòng mình, không ngừng chọc cho cô cười.

Trong tay cậu thanh niên, cô bé cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Giao cô con gái nhỏ của mình cho Anthony chăm sóc mà Tống Cẩn Hành không cảm thấy có gì không thỏa đáng dù cô bé Dao Dao chỉ mới hơn hai tuổi, điều này khiến Phạm Trọng Nam có chút không thể lý giải nổi. Giang Phẩm Huyên, cô công chúa lớn nhà hắn năm nay đã sắp tám tuổi rồi mà hắn vẫn cảm thấy không yên tâm khi con bé tiếp xúc quá gần gũi với bất kỳ người khác phái nào.

'Cậu ta nói rồi, đời này sẽ dùng tính mạng bảo vệ cho Dao Dao.' Tống Cẩn Hành không giải thích gì thêm, đứng dậy bước ra khỏi thư phòng trước bỏ lại Phạm Trọng Nam ngao ngán đứng lắc đầu.

Haizz, tên này sau khi mất trí nhớ, chỉ số EQ cũng không tăng lên được là bao. Nói nhiều cũng vô dụng. Dù sao Dao Dao giờ cũng chỉ mới hai tuổi, chuyện tương lai, ai mà biết sẽ phát sinh biến cố gì chứ?

***

Sau hôn lễ, Tống Cẩn Hành đưa Phạm Tuyết Chân và Dao Dao cùng người vệ sĩ mới của con bé, Anthony rời khỏi Luân Đôn thẳng tiến Trung Đông đi tìm Vân Phi Dương.

Cứ cách một khoảng thời gian, vì để cho người nhà ở Luân Đôn an tâm, bọn họ sẽ gửi một số ảnh và gọi điện thoại về.

Giang Tâm Đóa ngồi trước máy tính cẩn thận xem từng bức ảnh mà Phạm Tuyết Chân gửi về cho mình...

'Dao Dao biết cầm súng rồi, là em dạy đó, lợi hại không?' --- Bối cảnh trong ảnh là một sa mạc ngút ngàn tầm mắt, cô bé Dao Dao đã hơn ba tuổi trên người mặc bộ quần áo lính được đặt làm riêng cho mình, bàn tay nhỏ xíu vững vàng cầm một khẩu súng đen sì còn Anthony, ánh mắt không dám chớp một cái, vẻ mặt lo lắng nhìn cô bé.

'Đóa Đóa, em như vậy có phải rất oách không?' --- Cũng cùng một bối cảnh đó, cũng cùng một bộ quần áo lính như Dao Dao, Phạm Tuyết Chân trên vai đeo một khẩu súng trường, ánh mắt sắc bén chưa từng có nhìn thẳng vào máy ảnh.

Xem ra, ở bên cạnh người nào thì sẽ bị người đó ảnh hưởng! Giang Tâm Đóa vừa cười vừa ngẫm nghĩ, mình và Phạm tiên sinh ở bên nhau lâu như vậy, không biết đã bị hắn ảnh hưởng trên phương diện nào chưa nhỉ?

'Một nhà ba người, đẹp không?' --- Một tấm ảnh khác, Tống Cẩn Hành từ phía sau ôm lấy cô, nghiêng đầu ấn một nụ hôn lên môi cô, Dao Dao thì vui vẻ đứng nhìn ba mẹ mình.

Giang Tâm Đóa xem rất cẩn thận từng bức ảnh một, còn đang chăm chú nhìn thì Phạm tiên sinh không biết từ lúc nào đã đi vào, từ phía sau vòng tya ôm lấy cô, 'Lại xem hình nữa à?'

'Chân Chân vừa mới gửi đến, có phải rất thú vị không? Dao Dao đã học cầm súng rồi đấy...' Giang Tâm Đóa không quay đầu lại, chỉ tay lên màn hình giải thích cho hắn, 'Anh xem bức ảnh này của họ này, ngọt ngào quá phải không? Cũng không sợ Vân đại ca tủi thân...'

'Vậy hai vợ chồng mình cũng ngọt ngào cho họ xem...' Phạm tiên sinh xoay người Phạm phu nhân lại, đôi môi nóng rực áp xuống...

'Đáng ghét...' Cuối cùng cũng được hắn “tốt bụng” buông tha cho, Giang Tâm Đóa lộ ra nụ cười ngọt ngào, nũng nịu nói.

'Ghét thật sao?' Phạm Trọng Nam thâm tình nhìn cô, trong mắt là tình yêu vô hạn, 'Em yêu, dù là ghét đời này em cũng không thể thoát khỏi anh đâu...'

Môi của họ, lần nữa ngọt ngào dán vào nhau...

(Hết ngoại truyện của Tống Cẩn Hành và Chân Chân, tiếp theo sẽ là ngoại truyện của Đường Nhĩ Ngôn và Sở Tư Nhan ^_^)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui