Độc Gia Sủng Hôn

P2 –

Sở Tư Nhan cả đời này cũng không quên cảm giác khi lần đầu tiên cô và mẹ đứng trước tòa trang viên nguy nga đó, ngút ngàn tầm mắt cô là bãi cỏ xanh mướt, sau lưng nó là từng tòa từng tòa nhà kiến trúc theo kiểu trang viên cực kỳ khí phái màu trắng như tuyết, thứ kiến trúc trang viên mà dường như chỉ có thể nhìn thấy ở những làng nghỉ mát ở châu Âu đó dưới ánh mặt trời chói chang càng thêm lộng lẫy đến lóa mắt. Từng tia nắng mặt trời ấm áp từ trên trời chiếu xuống, ánh thái dương rực rỡ ấy chiếu thẳng vào cõi lòng đang lạnh giá của cô...

Trong một khoảnh khắc, Sở Tư Nhan có ảo giác giống như mình đang đứng trước cổng thiên đường, sau này cô và mẹ sẽ sống trong tòa trang viên lộng lẫy này sao?

'Vào đi, đợi lát nữa gặp được lão thái gia nhớ phải ngoan ngoãn một chút.' Mẹ của cô một lần lại một lần ở bên tai dặn dò, rất thành công đập tan ảo giác của cô.

Mẹ của Sở Tư Nhan thực ra không phải là nữ chủ nhân của tòa trang viên lộng lẫy này, bà chỉ là vợ nhỏ của đứa con nuôi của chủ nhân ở đây mà thôi. Mà giờ này, cô là một gánh hành lý phụ gia mà mẹ cô lúc này bắt buộc phải mang theo, điều này sau khi gặp nhau ở sân bay mẹ đã nói cho cô biết.

Cùng mẹ đi trên một con đường lát đá chỉnh tề, hai bên là hai hàng cây rợp bóng, đi qua một vườn hoa uất kim hương rộng mênh mông muôn màu muôn sắc như một tấm thảm hoa khổng lồ, hương thơm thoang thoảng dễ chịu của uất kim hương lan tỏa trong không khí, Sở Tư Nhan đi vào tòa trang viên như đồng thoại kia, chỉ không biết là, những gì chờ đón cô phía trước không hề tốt đẹp như những câu chuyện cổ tích.

Người nhà họ Đường là Hoa kiều mang quốc tịch Úc, từ năm dân quốc đã bắt đầu di dân đến xứ sở này và định cư tại đây cho đến nay, trải qua mấy đời nỗ lực phấn đấu, vốn chỉ là một căn nhà trọ nho nhỏ giờ Đường thị đã phát triển thành một doanh nghiệp kinh doanh du lịch và khách sạn số một số hai ở châu Á và úc, trở thành gia tộc giàu có và có quyền lực nổi tiếng khắp châu Úc này.

Chỉ là, người của gia tộc Đường thị tương đối đơn bạc, mấy mươi năm nay đều chỉ là độc đinh độc tử cho nên, đến đời của vị Đường Nhĩ Ngôn Đường đại thiếu gia, cháu trai duy nhất của lão thái gia này thì càng quý giá vô bì bởi vì cha mẹ của Đường đại thiếu gia lúc anh ta bảy tuổi đã vì một tai nạn mà đều qua đời cho nên không cần nghĩ cũng biết, lão thái gia đối với đứa cháu vàng ngọc duy nhất này của mình sủng ái đến mức nào, điều này cũng đã dưỡng thành tính cao ngạo tự phụ của Đường đại thiếu gia, nếu không có chuyện gì, tuyệt đối đừng có ai đi chọc đến anh ta.

Điều này mẹ cũng đã rất nhiều lần nhắc nhở Sở Tư Nhan. Cũng may là vị Đường đại thiếu gia này vẫn luôn sống ở Sidney rất ít khi trở về đây nhưng bởi vì đề phòng vạn nhất, cô vẫn luôn bắt mình phải chuẩn bị tâm lý kỹ càng.

Hôm đó, lúc Sở Tư Nhan đi vào gian phòng khách rộng thênh thang mang đậm phong cách truyền thống Trung Quốc, chỉ thấy Đường lão thái gia tóc đã bạc gần hết lẳng lặng ngồi đó, sau khi nghe cô dè dặt tự giới thiệu mình, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên nhìn cô một cái, chỉ vẫy tay bảo mẹ đưa cô xuống.

Tối hôm đó, một mình Sở Tư Nhan ăn cơm trong gian phòng nhỏ vừa được bố trí cho mình, ngược lại cảm thấy rất tự tại, mẹ cũng không bảo cô phải đi chào hỏi bất kỳ ai nữa.

Sáng hôm sau thức dậy mẹ nói cho cô biết, nhà họ Đường đã sắp xếp trường học cho cô, ngay hôm nay đã có thể đến trường báo danh rồi nhập học.

Sở Tư Nhan cảm thấy cuộc đời mình đã lần nữa bắt đầu, không thể coi như cực kỳ tốt đẹp nhưng cũng xem như an ổn, vậy là đủ rồi. Cô chỉ không biết là, ác mộng chỉ mới bắt đầu.

Ngày đầu tiên từ trường tan học trở về đến nhà họ Đường, dưới sự giới thiệu của mẹ cô gặp được người chồng thứ hai của mẹ mình, con nuôi của Đường lão thái gia – Đường Mân. Cô đứng cách ông khoảng một mét, yếu ớt chào một tiếng 'Chào chú!', người đàn ông tuổi đã ngoài năm mươi kia cười như có như không nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Sở Tư Nhan không buông, cố thế nào cũng không rút tay về được, cô loáng thoáng cảm giác được bản thân giống như đang bị cuốn vào một vực sâu không thấy đáy...

Về sau sự thực đã chứng minh, người đàn ông kia – chồng sau của mẹ mình quả thực đối với cô rắp tâm bất lương, thậm chí còn to gan lớn mật, hạ lưu đến mức ở trước mặt mẹ sờ soạng mặt và cả tay cô nữa...

Sở Tư Nhan sợ hãi cực kỳ, sợ một ngày nào đó ông ta thực sự sẽ làm ra chuyện gì tồi tệ với mình, cô chỉ mới mười lăm tuổi, còn chưa đủ mạnh mẽ đến mức có thể chống lại sức mạnh của một người đàn ông, huống gì, đây còn là nhà họ Đường.

Vì thế, khi ông ta nhân lúc Đường lão thái gia không có ở nhà mà bắt đầu giở trò với cô, Sở Tư Nhan chạy đến tố cáo với mẹ những hành vi đáng ghét của Đường Mân. Cô tưởng rằng mẹ ít ra sẽ đứng về phía mình, che chở cho mình nhưng nào ngờ, mẹ chỉ bảo cô cố gắng nhẫn nhịn, mọi chuyện rồi sẽ qua. Sở Tư Nhan đau lòng nhận ra, ở đất nước xa lạ này, trong căn nhà xa lạ này, không có ai có thể che chở, bảo vệ cho cô.

Buổi tối hôm đó, một mình Sở Tư Nhan rúc mình trong chiếc giường nhỏ của mình, lăn qua lộn lại thật lâu cũng không ngủ được. Cô muốn rời khỏi chỗ này, muốn quay về Singapore nhưng cô chưa đến tuổi thành niên, trên người cũng không có bao nhiêu tiền, chuyện gì cũng không thể làm. Nhận thức này khiến tâm linh yếu ớt của cô bị vây phủ bởi một nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trước giờ chưa từng có. Gác cằm lên đầu gối, hai tay sít sao vòng ôm lấy chính mình, Sở Tư Nhan một lần lại một lần thầm gọi, 'Ba, ba ơi, con sợ lắm...'

Sau lần đó cô bắt đầu học ngoan, mỗi lần tan học trở về nhà đều trốn vào trong gian phòng nhỏ của mình, nếu có thể không chạm mặt người đàn ông kia, cô tuyệt đối sẽ không gặp. Cũng may là người đàn ông đó cũng phải làm việc, trong công việc thỉnh thoảng cũng phải đi công tác nên Sở Tư Nhan, trong thắc thỏm phập phồng, sống ở nhà họ Đường qua ba tháng.

Chỉ là, một người nếu đã rắp tâm bất lương với một người, cho dù có cẩn thận đề phòng đến mấy cũng đề phòng không được.

Một cơn cảm nắng khiến Sở Tư Nhan nằm vật trên giường cả ngày, đến nửa đêm khát nước không chịu nổi, cô chỉ đành loạng choạng bước xuống lầu rót nước uống, thật không ngờ là lại xui xẻo gặp được người đàn ông bởi vì ra ngoài uống rượu mà về nhà trễ đó.

Thân thể thiếu nữ đã dần hình thành bởi vì cơn bệnh mà thoạt nhìn yếu ớt mảnh mai vô cùng, mạnh mẽ hấp dẫn lấy ánh mắt của người đàn ông, dưới sự thôi thúc của rượu và ham muốn của chính mình, ông ta bất chấp tất cả bổ nhào đến mà cô, bởi vì bảo vệ chính mình, chiếc ly thủy tinh trên tay không chút do dự đập thẳng vào đầu người đàn ông đang bị sắc dục làm mê thần trí kia. Lúc ông ta đau đớn rên lên một tiếng, Sở Tư Nhan dùng hết sức đẩy ông ta ra, liều mạng chạy trốn.

Buổi tối hôm đó, trời tối mịt hơn nữa còn đang đổ mưa. Sở Tư Nhan chạy ra khỏi nhà chính, xuyên qua vườn hoa, bãi cỏ, không ngừng chạy, dùng hết sức lực toàn thân liều mạng chạy ra khỏi cánh cửa sắt lớn kia...

Mưa lớn khiến cho lớp quần áo đơn bạc trên người cô rất nhanh bị ướt sũng, nước mưa mang theo hơi lạnh dần thấm vào trong người cô, gần như khiến cả người cô vì lạnh mà đông cứng lại.

Nhưng cô không dám, cũng không thể quay đầu lại càng đừng nói là dừng lại một giây phút nào để lau đi những giọt nước mưa đã sắp làm tầm mắt cô mơ hồ nhìn không rõ kia.

Nếu như hôm nay cô không chạy thoát nhất định sẽ bị tên cầm thú kia lăng nhục không chút thương tiếc. Có chết cô cũng không muốn gặp phải kết cuộc như thế.

Nhưng, trên đời này còn ai có thể cứu cô đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui