Ha ha, kiểu câu thoại cẩu huyết này độc giả nghe riết thuộc rồi.
Lúc này cậu cảm thấy mình chẳng khác gì nữ chính trong mấy bộ phim dài tập giờ vàng cả, để được sống an lành hạnh phúc đầy phải mắt đẫm lệ mà nói rằng: “Nếu mẹ đã muốn như vậy thì từ nay về sau con cùng anh ấy sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt, sẽ không bao giờ gặp lại nhau lần nữa.”
Khác với vẻ dương dương tự đắc cho rằng bản thân mình rất tài của độc giả, không khí buổi tiệc đột nhiên im ắng ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy, dân chúng trái phải chỉ biết trơ mắt ếch ra mà nhìn.
Đại phu nhân cao cao tại thượng nghe thấy thì mặt hóa đen, chén trà trong tay vỡ nát tan tành, “Đang yên đang lành, ngươi cắt đứt quan hệ với đại ca làm gì?”
Ế… Lệch kịch bản rồi đạo diễn ơi T^T
Cũng bởi sự kiện lệch quỹ đạo này mà độc giả nghệch mặt nhìn về phía Diệp Tử, nhưng Diệp Tử lại nhìn trời, đôi mắt nai tơ to tròn chớp chớp nhìn về phía xa xăm, vẻ mặt như thể “ta không biết gì hết, mọi chuyện đều không liên quan tới ta.” Chỉ nhìn thôi là đã muốn đấm rồi.
Độc giả âm thầm siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Tử ngươi đợi đó, xong chuyện này ta sẽ quăng chiếc lá nhà ngươi xuống ở cùng A Ngư.
“Thật ngại quá, xin mẫu thân đại nhân xem như chưa từng nghe thấy câu sau, có được không?” Độc giả giả làm bộ mặt cún con cùng đôi mắt long lanh lóng lánh, ngây thơ vô tội.
Đại phu nhân nhíu mày đảo mắt rồi bỗng nhiên đứng phắt dậy, đập chiếc bàn gỗ bên cạnh vỡ thành mấy khối, “ Tốt, con trai của Ngọc Hoa ta thì phải có khí chất như vậy, bản lĩnh như vậy.
Hôm nay ta thật sự rất tự hào về con.” Đại phu nhân cười ha ha đầy sảng khoái.
Dân chúng xung quanh lập tức thức thời mà vỗ tay tán thành, từng đợt âm thanh“rào rào” vang vọng khắp nơi, thành công dọa độc giả sắp tè ra quần… WTF? Ai đó giải thích cho độc giả đáng thương ta hiểu đi, tại sao mọi chuyện lại diễn ra nhanh như thế? Đạo diễn có thể slow motion lại một lần nữa hay không?!
“Diệp Tử dẫn nhị thiếu gia trở về nghỉ ngơi trước đi.” Đại phu nhân vui vẻ phất tay áo.
Diệp Tử nước mắt lưng tròng mếu máo kéo kéo lôi lôi bức tượng nhị thiếu gia trở về.
Nó đến đây là để được ăn ké mà, là để thiếu gia nhà mình được cải thiện cuộc sống mà, sao cuối cùng lại trắng tay trở chứ… Diệp Tử thật không cam tâm, đời tiểu nô sao lận đận đầy chông gai như thế, nó muốn đổi nghề!
“Nhị thiếu gia à, người không sao chớ?” Diệp Tử sau khi đỡ độc giả lên giường thì ngồi sang một bên lo lắng hỏi.
“Không sao, khi nãy hơi giật mình xíu thôi.” Độc giả ngước mặt nhìn trần nhà, trong lòng rối như tơ vò.
Theo thái độ của mọi người khi nãy thì có lẽ chẳng ai biết được mối quan hệ mờ ám của độc giả cùng Nam Khải, sao Diệp Tử lại bảo cậu nói điều đó, còn phải đặc biệt nhấn mạnh.
Không lẽ Diệp Tử tính hãm hại cậu? Nhưng chẳng phải cả hai đã làm chủ tớ biết bao năm nay, hại cậu rồi Diệp Tử cũng chẳng được ích lợi nào, việc gì phải tốn công vô ích.
“Nhị thiếu gia, cũng đã trễ rồi hay người mau ngủ đi.” Diệp Tử một bên chọt chọt bờ vai gầy của độc giả.
Ngủ? Độc giả thở dài một hơi.
Cậu căn bản là không ngủ được, từ trước lúc xuyên thư thì đồng hồ sinh học trong người cậu đã hỏng rồi, muốn ngủ thì phải đợi đến sáng mai lận.
Nhưng nhìn bầu trời bên ngoài thì chỉ vừa mới tám chín giờ tối thôi, phải thức lâu như vậy lại chẳng có việc gì để làm.
“Ta không ngủ đươc, hay em kể chuyện gì đó cho ta nghe đi.” Độc giả ngồi bật dậy, gác một chân lên giường, làm vẻ mặt bà tám hóng chuyện nhìn Diệp Tử.
“Khoảng hai năm trước, đại thiếu gia anh tuấn phi phàm tình cờ nhìn thấy nhị thiếu gia nho nhã đáng yêu đã đem lòng yêu thích…”
“Câm mồm! Em còn dám kể mấy thứ chuyện tình nhảm nhí này thì ta may miệng em lại đó!” Độc giả trợn mắt, hung dữ hét vào mặt Diệp Tử.
Thật ra vẻ mặt chẳng thể hung dữ là bao, thể loại tiểu bạch kiểm da trắng má hồng như độc giả đây lúc giận dữ lên thì cũng chỉ là phùng mang trợn má, mỏ nhỏ chu chu, hai má phồng phồng, đáng yêu động lòng người, sức đe dọa chỉ có một con số âm vô cực.
Nhưng Diệp Tử chỉ là một cậu bé đáng thương, tuổi chỉ vừa tròn mười lăm, thiếu gia hung dữ với mình đương nhiên phải khép nép sợ hãi, mặc dù trong thiếu gia rất đáng yêu…
“Vậy em kể chuyện về Ma Giáo có được không?” Diệp Tử ngượng ngùng hỏi.
“Được được, mau kể đi.” Độc giả lười biếng phẩy tay, rồi chỉ vào chiếc ghế nhỏ bảo Diệp Tử ngồi xuống.
Diệp Tử thấy thế liền cười hì hì chạy đến ngồi xuống, phát huy khả năng “kể chuyện bé nghe” của mình cho nhị thiếu gia biết, giúp nhị thiếu gia nhớ được phần nào kí ức của mình, biết đâu lại được đại phu nhân trọng thưởng.
Ma Giáo đã được lớn mạnh từ hai mươi năm trước, do lão gia làm Minh tôn, một thân một mình tiêu diệt hơn năm mươi môn phái bạch đạo, xưng bá võ lâm, ai nghe thấy đều phải khiếp sợ.
Lực lượng ma giáo phát triển cực nhanh, chẳng khác gì dịch bệnh, chưa đầy một năm mà các phân đàn đã mọc lên như nấm, bao phủ toàn bộ phía bắc Đại Việt.
Sau khi xưng bá võ lâm, Thiên Sương lấn sang cả kinh doanh buôn bán trở thành một thương gia nổi tiếng, từ buôn bán gỗ, vải, muối, đường, gạo đến ngân trang, trà lâu, kỹ viện, đâu đâu cũng nhìn thấy bảng hiệu của Thiên Gia Tử.
Nếu tính về độ giàu có thì Thiên Sương chỉ thua mỗi hoàng thượng.
Độc giả nghe thấy thì hít một hơi, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Tử.
Tác giả à, cô có cần buff truyện của mình như lên trên trời thế không, nam phụ mà đã giàu có thế này quả thật quá hư cấu.
Độc giả cảm thấy thật hối hận khi dính vào quyển truyện dở hơi này của cô.
Thiên Sương tính đến nay đã có mười lăm người vợ nhưng người thứ mười ba do tai nạn mà chết.
Ở Thiên Trang này ngoại trừ Thiên Tư ra thì vẫn còn đến sáu người con, hai trai bốn gái, đặt theo thứ tự là Thiên Kiệt, Thiên Tài, Thiên Lý, Thiên Vân, Thiên Mỹ, Thiên Nhược.
Thiên Nhược chỉ vừa ba tuổi là con của thập nhất nương, Thiên Lý Thiên Vân là chị em sinh đôi nay vừa tròn mười sáu là con gái của ngũ nương, Thiên Tài mười bảy tuổi là con của tứ nương, Thiên Kiệt đã hai mươi nhưng lại là con của nhị nương nên phải gọi Thiên Tư là ca ca trong khi Thiên Tư chỉ mới mười tám.
Ngoài ra còn có thất nương đang mang bầu năm tháng, tam nương đang mang thai long phụng, thập nhị nương vừa có hỉ mạch hôm qua, cả đệ nhất cầm cơ Tô Tô Ánh cũng vừa chạy đến hồi tuần trước bảo đã có thai với lão gia.
Độc giả nghe đến đây thì giơ tay bảo dừng lại ngay, cái bộ não của cậu dù IQ có lên 300/300 thì cũng không thể cập nhật hết số thông tin trời ơi đất hỡi này đâu.
Có biết thế nào là một vợ một chồng gia đình hạnh phúc không? Có biết thế nào là dù gái hay trai chỉ hai là đủ không? Cái thời đại phong kiến thối nát trai lắm vợ, gái đẻ nhiều con này, độc giả thật không muốn ở lại thêm giây phút nào.
“Thế Nam Khải là con của ai?” Độc giả đột nhiên nhớ tới nên ngập ngừng hỏi.
Diệp Tử đương nhiên thấy thiếu gia nhà mình chịu nhắc đến Nam Khải thì vui mừng hớn hở, “Đại thiếu gia là con của một vị bằng hữu tên Nam Hải của lão gia.
Là người góp vốn giúp lão gia xây dựng Ma Giáo, võ công cũng chẳng kém lão gia là bao.
Thế rồi có một ngày cả hai vì tranh giành ngôi vị Minh Tôn mà đánh nhau ác liệt, cuối cùng lão gia lỡ tay đánh chết Nam Hải, khiến đại thiếu gia trở thành một đứa trẻ mồ côi cha mẹ, lão gia hối hận nên đã nuôi lớn đại thiếu thành tài, xem đại thiếu gia như con ruột, tình cảm của cả hai rất tốt, đại thiếu gia cũng chẳng hận thù gì lão gia mà còn rất hiếu thảo với ông.
Tuần trước còn thay mặt lão gia vượt biển đến Tây Vực để buôn bán, quả là một người…”
“Stop, stop, em không cần kể nữa, chỉ cần biết thân phận của Nam Khải là gì thì được rồi.
Mấy ngày sau có sự kiện gì nóng không?” Độc giả với tay lấy một quả táo trên bàn, cắn một miếng rõ to rồi hỏi.
Diệp Tử mặc dù không hiểu thiếu gia của mình đang nói gì, nhưng nghe lớ ngớ được mấy chữ như mấy ngày sau, sự kiện thì miễn cưỡng kể tiếp, “Có sự kiện đại ngũ và nhị ngũ tiểu thư luận võ kén rể.
Quy mô tổ chức trên toàn Đại Việt, ai ai cũng có thể tham dự.
Ngày mốt là tổ chức rồi.”
Độc giả nghe thấy hai mắt sáng rỡ, ha ha có chuyện hay để xem rồi.
“Diệp Tử ta buồn ngủ rồi, em ra ngoài đi.
À mà giờ gì rồi?” Độc giả ngáp một hơi rồi nằm dài xuống giường, bộ tiết y lụa trắng ngà theo động tác mà vén lên nữa người, lộ cái bụng thon thon trắng nõn ra bên ngoài, tướng nằm trông cực xấu.
“Giờ Sửu rồi ạ, nhị thiếu gia ngủ ngon.” Diệp Tử ngoan ngoãn chạy ra ngoài khép cửa lại.
Hai giờ rồi hai giờ rồi, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng kéo tới, hai mi mắt nặng trĩu của độc giả nhẹ nhàng khép lại, mang một giấc ngủ bình yên không mộng mị tới.
Đôi tay thon dài ôm lấy tấm chăn bông ấm áp, đôi môi chúm chím hơi hé mở mang tiếng ngáy “khò khò” như chim lợn kêu phát ra ngoài, hoàn toàn phá vỡ khung cảnh người đẹp ngủ trên giường.
“Tư Nhi, đã đến giờ luyện công rồi.” Một giọng nói thảnh thót như chuông bạc vang lên.
Đại phu nhân vận hắc y dùng để luyện võ, hùng hổ đá cửa xông vào, tàn bạo dùng chậu nước lạnh tạt vào mặt con trai yêu dấu của mình.
Độc giả đáng thương thiệt khóc không ra nước mắt.
Đậu, bố đây chỉ mới ngủ được có năm phút thôi mà.
F*ckkkkk!!!!!.