Khuynh Thành tự nhận rằng mình ngu ngốc.
Bản thân lúc nào cũng cho rằng mọi chuyện đều nằm trong tính toán của nàng.
Nhưng ai có thể ngờ rằng vì nàng luôn trong thế tấn công mà quên phòng thủ nên tự rơi vào bẫy của mình
" Hoàng thượng....là ngài ấy quá tốt với bổn cung. "
Hắn quan tâm nàng.
Hậu cung nhiều người như vậy chỉ yêu mình nàng.
Những điều này nàng đều biết chỉ là không dám thừa nhận.
" Ngài ấy tốt đến mức khiến bổn cung trở thành một nữ nhân tham lam. Bổn cung thật sự chỉ muốn nhốt ngài ấy lại để ngài ấy đừng đi gặp nữ nhân khác.Nhưng đó mãi mãi là điều không thể nào. "
Tiểu Thúy lần đầu tiên nhìn thấy chủ tử của mình như vậy rất đau lòng.
" Vậy nương nương người định sẽ trốn tránh sao?"
Trốn tránh sao?
Nếu là lúc trước nàng sẽ nghĩ vậy nhưng hiện tại nàng không muốn.
Điều nàng muốn là mỗi ngày đều được gặp Mãn Vọng Triết.
" Không, bổn cung không nghĩ như vậy. Nhưng bổn cung chỉ muốn sau khi trả thù cho mẫu thân xong sẽ rời đi. Bổn cung yêu hoàng thượng nhưng bổn cung không phải người phù hợp sống trong hoàng cung."
Nàng biết mình ngang ngược, thích gây chuyện thị phi.
Nàng biết bản thân không bao giờ chịu nói lý lẽ.
Nàng càng biết rõ mình độc tài luôn cho rằng mình đúng mà không nghe người khác nói.
Hắn là hoàng thượng lẽ ra hoàng hậu của hắn phải người biết lễ nghĩa chứ không phải một người lúc nào cũng gây chuyện rồi để hắn thu dọn tàn cuộc.
Cũng vào buổi chiều ngày hôm đó thái hậu đến thư phòng kể lại mọi chuyện nàng đã nói với hoàng thượng.
Chỉ là hoàng thượng nghe xong không những không tức giận mà còn rất cao hứng.
Nàng không yêu hắn nhưng ít ra cũng không yêu nam nhân khác!
Thái hậu thấy hắn có chút kỳ lạ liền nói.
" hoàng hậu nói sẽ có một ngày nàng rời đi hoàng thượng không lo sao?"
Mãn Vọng Triết đứng dậy xoa bóp vui cho thái hậu.
" Mẫu thân yên tâm! Người xem hoàng cung là nơi nào. Hoàng hậu muốn đi thi thì đi được sao?"
Trong cung canh phòng nghiêm ngặt đến con ruồi còn khó vào nữa là.
Về điểm này hắn rất hài lòng.
" Nhưng mẫu thân xin người sau này đừng đến gây khó khăn cho hoàng hậu. Lỡ như có một ngày nàng không vui, không thèm quan tâm đến trẫm. Vậy thì trẫm sẽ rất đáng thương!"
Thái hậu liếc hắn một cái, rồi lại hậm hực một lúc.
" Hoàng thượng do một tay ai gia nuôi lớn. Từ nhỏ ta đã dạy con thành một người văn võ song toàn. Bây giờ thì hay rồi, mới gặp hoàng hậu được một năm đã biến thành loại người gì rồi? Hoàng thượng sao con có thể lo sợ bị một nữ nhân bỏ rơi. "
Mãn Vọng Triết không nghĩ như vậy.
Hắn cho rằng hắn sợ nương tử nhà mình bỏ rơi.
Yêu nương tử nhà mình đâu phải việc gì sai trái.
Trái lại những gì hắn làm là tôn trọng nàng, yêu nàng, nuông chiều nàng.
" Trẫm yêu hoàng hậu, đời này trẫm chỉ yêu một mình nàng. Mẫu thân không phải người thương trẫm nhất sao? Nếu đã như vậy người đừng ly gián trẫm và hoàng hậu. ".
Thái hậu nghe xong thật sự muốn phóng hỏa giết người.
Cầm hẳn tách trà Mãn Vọng Triết yêu thích nhất quăng xuống đất.
" Làm gì có cái lý đó. Ai gia lúc nào ly gián hai người? "
Mãn Vọng Triết nhìn tách trà của mình vô cùng thương tiếc.
Như kiểu kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Hắn ngồi xuống ghế nhìn thái hậu.
" Mẫu thân người còn chối?. Nếu như người không ý định ly gián trẫm và hoàng hậu thì cách vài ba hôm lại chạy tới thư phòng nói mấy chuyện xấu của nàng cho trẫm nghe làm gì? "
Khi thì nói hoàng hậu và Nhiếp chính vương quan hệ bất chính.
Khi thì nói hoàng hậu quy phạm cung quy, cho nam nhân vào tẩm cung.
Khi thì nói hoàng hậu không giữ phụ đạo.
Lúc lại nói nàng đánh người.
" Những gì ai gia nói đều là sự thật nếu hoàng thượng không tin có thể hỏi người khác. Ai gia không phải giở trò ly gián mà là muốn khai sáng trí tuệ cho con. Phế hậu càng sớm, Mãn triều càng hưng thịnh. "
Lúc này Mãn Vọng Triết quả thật đã nhịn không được nữa rồi.
" Mãn triều có hưng thịnh hay không thì có liên quan gì đến việc trẫm phế hậu? "
Lần đầu tiên hoàng thượng tức giận với thái hậu chỉ vì nàng.
" Hoàng thượng, con còn dám chối?.
Nữ nhân của con dám can dự triều chính lập nhiếp chính vương sao không thấy hoàng thượng xử lý? Sau đó Vân phi con của Lý quận công, Mộc tài nhân con gái của Mộc thừa tướng bị đánh sao không thấy hoàng thượng trừng phạt nàng? Bây giờ hai vị đó đều bất mãn cách làm việc của con. Nếu họ có ý muốn tạo phản thì sao? Đến lúc đó hoàng thượng có còn mạnh miệng nói sự hưng thịnh của Mãn triều không liên quan đến một nữ nhân hay không? "
Mãn Vọng Triết nhìn thái hậu.
Có người mẹ nào không thương con.
Thái hậu cũng vì lo cho hắn mới phải nói.
" Trẫm sẽ không bao giờ để ngày đó xảy ra. Trẫm mệt rồi! Thái hậu người hồi cung trước đi."
Nói xong hắn bước ra khỏi thư phòng.
Yêu một người thật ra chính là nguyện dấn thân vào cái gọi là si tình và u mê.
Si tình với một người lại còn u mê nhưng dù sao vẫn không muốn vứt bỏ cảm giác mệt mỏi đó.