Khuynh Thành ở phủ thái tử khoảng một tháng mọi chuyện xảy ra cũng rất tốt.
Mãn Vọng Triết đối với nàng rất có chừng mực, mặc dù có hơi lạnh lùng nói chuyện cũng rất ít.
Ở phủ thái tử hầu như nha hoàn được giáo dục rất nghiêm, họ đối với nữ chủ nhân tương lai là nàng cũng đa phần tôn trọng.
Còn đám người nhà họ Khuynh vì nể mặt thái tử nên không đến gây sự.
Mãn triều năm thứ sáu, thái tử Mãn Vọng Triết cùng con gái của Khuynh tướng quân tổ chức thành thân công bố toàn thiên hạ.
Thái tử phi là quốc sắc thiên hương,xinh đẹp hơn người. Quan khách tham dự buổi lễ không ai không nhìn nàng.
" Vị này là Lương vương gia."
Lương vương _ Mãn Vọng Bắc là con thứ năm của hoàng thượng, người này mưu tính sâu xa, tâm địa khó lường.
Là một trong những người có khả năng giành ngôi vua với thái tử.
Khuynh Thành giả vờ cười với y.
" Khuynh Thành bái kiến Lương vương! "
Ánh mắt Vọng Bắc nhìn nàng sáng rực.
Y nhận thấy người con gái này rất khác biệt nhất là cái bộ dạng giả vờ vui vẻ của nàng trông rất buồn cười.
" Hoàng tẩu (*)không cần khách khí! Bổn vương chúc hoàng tẩu và hoàng huynh bách niên giai lão,vĩnh kết đồng tâm. "
Vọng Bắc cầm ly rượu một hơi uống cạn.Nàng và thái tử cũng lịch sự tiếp rượu.
(*) hoàng tẩu: Chị dâu.
Sau khi hôn lễ kết thúc Khuynh Thành ngồi trên giường đợi thái tử.
Hắn bước vào phòng có hơi say một chút, bước đi rất loạng choạng.
" Thái tử, ta...."
Nàng chưa nói xong nam nhân đã đè nàng xuống giường.
Môi hôn loạn trên khuôn mặt của nàng..
Khuynh Thành hít thở không thông,tình huống này quá đột ngột rồi đi.
" Nương tử!....ta và nàng động phòng đi."
Hắn nhìn nàng như con hổ nhìn thấy mồi, ánh mắt đầy dục vọng của hắn làm nàng phi thường sợ hãi.
Khuynh Thành dùng chân đạp Vọng Triết ra.
Hắn bị nàng đạp vào bụng thật mạnh không những không giận mà càng cười lưu manh hơn.
Chẳng lẽ bộ dạng quân tử của hắn trước giờ là để lừa nàng.
" Thái tử ta và người cho dù có là phu thê thì cũng là hợp tác, có danh nhưng không phận. Người quên rồi sao?.....Nếu thái tử làm gì ta sẽ không phải là chính nhân quân tử. "
Hắn lại nhào tới ôm lấy nàng, mạnh bạo cởi hỷ phục màu đó để lộ yếm đào của thiếu nữ.
Hắn nhìn nàng thèm khát, Khuynh Thành khóc không thành tiếng tay đánh chân đá loạn xạ.
" Nương tử nàng đẹp như vậy nếu ta không làm gì thì đâu phải nam nhân. Bổn thái tử làm người trước nay chưa từng để bản thân chịu thiệt. Con mồi đã dân tới miệng hà tất phải buông tay. "
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt diễm lệ của nàng.
Lúc trước nàng quen Vọng Xuyên đến nắm tay còn chưa làm vậy mà....cái tên hiếp người quá đáng mà.
Khuynh Thành thật hận thân nữ nhi của mình đối với nam nhân cường tráng này đấu không lại.
" Sắc lang, đại biến thái, ác ma,.....ngươi thả ta ra....thả ra...Lão nương mà thoát ra được sẽ giết chết ngươi.".
Ta chửi ngươi, chửi cho ngươi không ngóc đầu lên được mới thôi.
Để mặc nàng la hét hắn cứ làm việc của mình mà không thèm quan tâm nàng có muốn hay không.
" Aaaaaa.....thái tử...ta xin người thả ta ra...ưmmmm....xin người. "
Khuynh Thành biết đối với hắn cho dù nàng có chửi rát cổ họng thì cũng bằng thừa.
Phương pháp mềm dẻo có được hay không?
Vọng Triết ngưng mọi động tác, đưa tay vuốt ve gương mặt của nàng.
Khuynh Thành mừng tí khóc chờ đợi..
Ai ngờ!!!!
" Bổn thái tử nhẹ nhàng quá hay sao mà nương tử còn nhiều sức quá vậy?"
Một tiếng nương tử, hai tiếng cũng nương tử.
Sắc lang nhà ngươi có ý gì đây?
Hắn là đang nhắc nhở Khuynh Thành, cố ý nói cho nàng nhớ nàng chính là thê tử của Mãn Vọng Triết.
Giữa vợ chồng với nhau làm những chuyện này là cũng là hiển nhiên.
" Ta không tha cho ngươi đâu! "
Nàng hét lên sau đó lại ngất đi.
Còn nam nhân thì nhếch mép cười rất lưu manh lại háo sắc tiếp tục làm việc nên làm.
Thế là......
Sáng ra Vọng Triết thức dậy nhìn nữ nhân ngủ trong lòng mình không khỏi mừng thầm.
Trong thiên hạ này nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất, tài giỏi nhất. Hắn có được nàng cũng coi như là có được cả thiên hạ rồi.
Mãn nguyện hắn cười rất tươi còn hôn nhẹ lên mái tóc của Khuynh Thành.
" Khuynh Thành.... Quả là giống với cái tên khuynh quốc khuynh thành, yêu kiều diễm lệ. "
Hắn thích thú lập đi lập lại cái tên này mấy lần.
Khuya Thành mở mắt ra thấy nam nhân nhìn chằm chằm mình thì vô cùng khó chịu, ký ức tối đêm qua nàng chỉ muốn đem tên này băm thành trăm mảnh.
Phần dưới đau nhức tới nỗi nàng không tài nào nhúc nhích được nhưng vẫn có thể dùng tay đẩy hắn ra.
" Cái đồ ngụy quân tử nhà ngươi tránh xa ta ra."
Nếu ngươi mà không phải là thái tử ta đã bóp chết ngươi rồi.
Vọng Triết nhìn nàng thích thú, sau đêm hôm qua Khuynh Thành không còn biết thục nữ và sợ chết là cái gì rồi.
Vọng Triết nâng cằm của nàng, bắt nàng nhìn thẳng vào mắt của hắn.
" Bổn thái tử là phu quân của nàng, là bầu trời của nàng, là người duy nhất có thể nắm chắc trong tay vận mệnh của nàng. Nếu sau này nàng còn dùng thái độ như vừa rồi nói chuyện với ta thì đừng trách bổn thái tử không niệm tình hai ta là đồng minh của nhau."
Hắn là con trai của chính cung hoàng hậu, hắn làm vua hay không chỉ là chuyện sớm muộn.
Cò thêm kim bài miễn tử như nàng chỉ giúp hắn thêm cũng cố địa vị thôi.
Khuynh Thành tức giận ném cái gối vào mặt Mãn Vọng Triết.
" Ta mới là người nên nói câu đó mới phải. ".
Nàng ngừng lại lấy sức nói tiếp.
" Ta là thê tử của ngươi,là hoàng hậu tương lai. Nếu ngươi dám đụng đến ta có tin ta kiếm người cắm sừng lên đầu ngươi không?"
Hắn là thái tử gia uy phong lẫy lừng nếu bị cắm sừng người ta còn xem hắn ra cái gì nữa.
Vọng Triết hôn nhẹ lên đôi môi đỏ của nàng khiêu khích.
" Bổn thái tử thách nàng cũng không dám."
" Ngươi.... ngươi.... "