Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới!

Editor: nhuandong

Lần trước thuốc giải bị Noãn Noãn ném ra ngoài cửa sổ, nàng xác định là Mộ Dung Thánh Anh nhặt đi. Bởi vì nửa tháng nay, không thấy hắn phát tác. Còn dư lại, chính là một loại độc khác. Độc đó vô cùng hiếm thấy, mặc dù không khó giải, nhưng dược liệu cần thiết thì vô cùng đặc biệt, rất khó tìm.

“Quế ma ma, ta muốn ra ngoài đi dạo!” Trở về phòng, Noãn Noãn nhàn nhạt mở miệng.

Quế ma ma sững sờ, vui mừng ngước mắt, giống như không dám tin Noãn Noãn lại chủ động nói chuyện với bà ta. Bà ta dùng vạt áo xoa xoa tay, khổ sở nói: “Nương nương, sợ rằng…”

“Không được sao? Ta còn tưởng rằng ma ma có biện pháp, đã như vậy, ta…” Noãn Noãn miễn cưỡng đứng dậy muốn rời đi.

“Không phải vậy nương nương,..” Quế ma ma vội vàng ngăn nàng lại, suy nghĩ một chút, thật vất vả lắm nương nương mới tin tưởng bà ta lần nữa, bà ta liền cắn cắn môi nói: “Sao nương nương lại muốn ra ngoài?”

“Muốn mua vài món đồ. Ta tiến cung đã lâu như vậy, khó có thể được ra ngoài một lần, ma ma, rốt cuộc bà có giúp ta hay không?” Noãn Noãn cúi mắt nhìn Quế ma ma đang do dư.

“Nương nương có thể đi ra ngoài, nhưng là phải cho gia đinh trong phủ đi theo, như vậy mới có thể đảm bảo an toàn!” Quế ma ma bắt đầu nhượng bộ.

“Nếu điều động như vậy bị Hoàng thượng phát hiện thì làm như thế nào?” Mắt Noãn Noãn sáng lên, lập tức nảy ra ý hay, “Tối hôm qua Thánh Nguyên Vương gia chịu khổ, cũng không biết…”

Vừa nhắc tới Thánh Nguyên Vương gia, Quế ma ma lập tức tỉnh táo lại. Chỉ cần Long Noãn Noãn chịu gặp Thánh Nguyên Vương gia, bà ta không màng đến sống chết mà nguyện ý.

“Nô tỳ đi an bài ngay!” Quế ma ma lập tức lui xuống.

Noãn Noãn cười lạnh, cũng không nghĩ tới Quế ma ma ở Long phủ lâu như vậy lại là người của Thánh Nguyên vương gia, thời cuộc này thật phức tạp.

Qua thời gian một nén nhang, Quế ma ma trở lại, hơn nữa đã đổi một bộ quần áo phụ nhân, dùng khăn tay buộc tóc, giơ ra một túi đồ nhỏ: “Nương nương, đây là y phục nô tỳ chuẩn bị cho ngài. Mặc dù đơn giản một chút, nhưng ít nhất là không quá chói mắt. Nương nương uất ức một chút thay đi ạ!”

Noãn Noãn mở túi y phục ra, thấy bên trong là một bộ quần áo màu trắng, mặc dù đơn giản nhưng chất vải là loại thượng đẳng. Có lẽ là trước kia Long Noãn Noãn thường xuyên chuồn êm ra khỏi phủ.

“Tốt!” Noãn Noãn lập tức đi vào sau bình phong thay, Quế ma ma ở ngoài cửa không ngừng nhìn quanh.

Thay quần áo xong, Noãn Noãn nhìn mình trong gương một chút, váy áo đơn giản cũng không làm mất đi vẻ đẹp của bản thân, ngược lại càng nổi bật cả người thanh nhã không tầm thường.

Noãn Noãn miễn cưỡng cười cười, Hoàng hậu này không hổ là đệ nhất mỹ nữ vương triều Mộ Dung, dù mặc lên y phục đơn giản, cũng là phong hoa tuyệt đại.

“Nương nương, chúng ta đi thôi!” Quế ma ma nhỏ giọng nói, còn gấp gáp hơn so với Noãn Noãn.

Hai người từ cửa sau đi ra ngoài, đi qua một lối nhỏ, xa xa đã nhìn thấy cửa nhỏ, là nơi phòng bếp thường ngày dùng để đổ nước, rửa chén, ra ngoài mua thức ăn.

Quế ma ma lên trước lấy ra một thỏi bạc, gia đinh giữ cửa gật đầu một cái, giống như quen cửa quen nẻo, lập tức mở cửa sau ra.

Noãn Noãn nhanh chóng từ sau bóng cây đi ra, đi theo Quế ma ma ra khỏi cửa.

Cửa sau có một lối nhỏ, ra khỏi đó chính là đường cái phồn hoa. Mặc dù hôm nay không phải là ngày hội, nhưng bởi vì là đô thành cho nên rất náo nhiệt. Cửa hàng hai bên mọc san sát, quán rượu quán trà, tiệm vải, tú phường, tiệm gạo tiệm muối, đã sớm bắt đầu một ngày buôn bán. Các loại tiếng rao hỗn tạp ở chung một chỗ, rất là náo nhiệt.

Lúc này, mặt trời từ từ cao lên, từ từ có chút ấm áp, người trên phố cũng càng ngày càng náo nhiệt, mài vai xát gót, cực kỳ náo nhiệt.

Noãn Noãn đứng ở đầu phố, nhìn đường phố cổ đại, trong lòng càng thêm cảm thán. Xuyên qua, ở trong hoàng cung ngươi lừa ta gạt chính là một giấc ngủ không thực tế. Hôm nay được hít thở không khí bên ngoài, tư tưởng dần dâng trào. Nếu trời cao cho nàng cơ hội sống lại, nàng nhất định phải sống cho tốt, tuyệt đối không cam tâm làm con cờ của người khác!

“Nương nương, chúng ta mau mau đi thôi, đừng để cho Thánh Nguyên vương gia đợi lâu!” Quế ma ma ở phía sau thúc giục.

Noãn Noãn cười lạnh một tiếng, chậm rãi xoay người, nhấc ống tay áo hướng về phía Quế ma ma. Quế ma ma hoảng hốt, liền té trên mặt đất.

Vỗ vỗ tay, xoay người, bật nhảy, Noãn Noãn vọt vào trong biển người.

Nàng đột nhiên thay đổi chủ ý, tại sao lại phải mất sức như vậy chế thuốc giải trao đổi với Mộ Dung Thánh Anh? Nàng giống một con cá nhỏ, bơi vào trong biển rộng sẽ không có người nào phát hiện ra! Dù sao lúc ra khỏi phủ nàng đã mang đủ ngân lượng!

Trên nóc quán rượu đối diện, nam nhân đeo mặt nạ hoàng kim, một đôi mắt thâm thúy sắc bén khiến người ta cảm thấy rét lạnh. Chợt, hắn miễn cưỡng câu môi, lạnh lùng cười một tiếng. Nhưng, phàm là những người nhìn thấy nụ cười này, khẳng định cả người run rẩy.

Nụ cười của hắn vô cùng tàn nhẫn!

Đầu tiên Noãn Noãn đi vào một tiệm may, khi ra đã trở thành một vị thiếu niên mỹ lệ. Một thân xiêm áo gấm hoa lệ, cùng kết hợp với quạt giấy, thật là không phong lưu uổng thiếu niên!

Noãn Noãn một thân nam trang, rất nhanh liền hấp dẫn các cô nương chú ý. Chỉ là cô nương cổ đại hàm súc hơn so với hiện đại, chỉ dám nhìn trộm. Thấy Noãn Noãn ngọc diện mỉm cười nhìn mình lại càng xấu hổ, lánh lánh trốn trốn, rất đáng yêu.

Long Noãn Noãn cười hắc hắc, cảm thấy bản thân có hứng thú thật tệ hại. Nhưng cuộc sống như vậy cũng đã vừa lòng, không vướng không víu, một thân nhẹ nhõm. Hai mươi mấy năm nàng cũng chưa hưởng thụ qua.

Nhưng Long Noãn Noãn biết, Hoàng đế lang sói kia sao có thể thả nàng đi như vậy, yên tĩnh trước lúc bão táp, nàng hiểu!

Gần đến trưa, đã đói bụng, Noãn Noãn trực tiếp đi vào một tửu lâu lâu đời, gọi hai đĩa đồ ăn chiêu bài*, một bát cơm, đầy bụng rồi tính tiếp!

*Chiêu bài: món ăn bảng hiệu.

Ghế đối diện bị người đẩy mạnh, vạt áo ngân bạc tạo một đường cong ở giữa không trung, một bóng dáng khôi ngô đã ngồi trước mặt nàng.

Noãn Noãn hơi nhíu nhíu mày, cảm thấy sát khí bén nhọn, nàng miễn cưỡng khua bát cơm, lạnh giọng kêu: “Tiểu nhị, ta không có thói quen chung bàn với người lạ!”

Tiểu nhị nhìn thấy nam nhân kia, không dám thở mạnh, làm sao còn dám tới đuổi người?

Thở dài, nghĩ thầm một bữa cơm ăn cũng không ngon, Noãn Noãn miễn cưỡng ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt đen mênh mông sâu không thấy đáy, tĩnh mịch hơn cả đêm tối, càng trầm tĩnh hơn so với biển sâu, rồi lại sáng ngời như báo săn, sắc bén như chim ưng, giống như muốn xuyên thấu qua mắt, thẳng vào đáy lòng nàng.

Trong ánh mắt, một mặt nạ hoàng kim tỏa sáng lấp lánh, chính là Kim Diện Nhân nàng nhìn thấy ở trong hoàng cung!

“Là ngươi?” Noãn Noãn kinh ngạc mở miệng, nhưng rất nhanh trấn định lại: “Coi như là lão bằng hữu, có muốn gọi tiểu nhị thêm một đôi đũa?”

Nam nhân không nói lời nào, con ngươi thâm thúy rét lạnh, âm thanh lãnh trầm chậm rãi vang lên: “Ta là tới lấy mạng của ngươi!”

Noãn Noãn sững sờ: “Chúng ta có thù oán?”

Nam nhân không nói.

“Ngươi yêu ta?”

Nam nhân vẫn chưa nói, khóe môi hơi co quắp.

“Giữa chúng ta không có thù oán, tại sao ngươi lại muốn giết ta?” Noãn Noãn không hiểu mở to đôi mắt mỹ lệ, vô cùng uất ức đứng lên, hơi nghiêng về phía nam tử.

Gió đưa khí lạnh, thổi trên dáng người yểu điệu của nàng, thoáng qua một mùi hương thoang thoảng khiến người mê say.

Noãn Noãn đột nhiên cười quỷ dị.

Nam nhân lạnh lùng nhìn nàng, đột nhiên bắt được cổ tay của nàng, một tay xoay nàng một vòng, cuộn lại trong ngực: “Ngươi cho rằng một chút kỹ xảo kia có thể đối phó được ta sao?”

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui