Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới!

Thùng thùng thùng, đột nhiên cửa phòng bị gõ, Noãn Noãn cả kinh, nhỏ giọng nói: “Người nào?”

“Nương nương, vương gia sai thuộc hạ đưa nương nương xuất cung!” Ngoài cửa có giọng nói nam nhân thật thấp vang lên.

Noãn Noãn vui mừng, nhanh chóng mở cửa, đứng bên ngoài là bốn người mặc y phục thị vệ.

“Các ngươi là vương gia sai đến?” Mặc dù Noãn Noãn vui mừng, nhưng vẫn sinh lòng cảnh giác, vặn hỏi.

“Vương gia bị Thập Nhất vương gia kéo lại. Vương gia sợ nương nương không tin, đặc biệt đưa lệnh bài cho chúng ta!” Thủ lĩnh đám thị vệ lấy lệnh bài ra.

Noãn Noãn vừa thấy, quả nhiên là lệnh bài của Mộ Dung Thánh Ly, ngẫm lại đêm hôm khuya khoắt thế này, cũng sẽ không có người giả mạo người của Mộ Dung Thánh Ly giúp bọn họ xuất cung, vì vậy không hoài nghi nữa, mang Đạm Cúc đi theo bốn người ra cửa cung.

Hai người đi ở giữa bốn gã thị vệ, mặc dù đụng phải mấy đội thị vệ kiểm tra, nhưng cũng đều an toàn vượt qua. Rất nhanh, sáu người chạy hướng Tuyên Vũ môn, ra khỏi Tuyên Vũ môn chính là bên ngoài cung!

Mắt thấy cửa cung ở trước mặt, Noãn Noãn không kiềm hãm được bước chân nhanh hơn.

“Hoàng hậu muốn đi đâu?” Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng của Mộ Dung Thánh Anh. Noãn Noãn sững sờ, nhưng vẫn tiến lên, chỉ là Đạm Cúc bên người bị sợ đến lập tức quỳ trên mặt đất.

Bốn thị vệ bên cạnh trực tiếp rút bội kiếm ra.


Noãn Noãn đứng thẳng tắp, không muốn quay đầu lại.

“Hoàng hậu thực sự nhẫn tâm như vậy sao, thân thể trẫm còn chưa khỏe, Hoàng hậu liền muốn bỏ mặc trẫm ư?” Giọng nói của Mộ Dung Thánh Anh càng ngày càng gần, tinh thần bốn gã thị vệ cũng càng ngày càng khẩn trương. Đèn lồng treo trên tường chiếu sáng, cực kỳ tĩnh lặng.

Noãn Noãn vẫn không quay đầu lại. Nàng không cho phép mình mềm lòng thêm lần nữa, lần này cứu Mộ Dung Thánh Anh đã vi phạm tới ý chí của nàng rồi.

“Noãn Noãn…” Đột nhiên Mộ Dung Thánh Anh sửa lại cách gọi, âm thanh dịu dàng khiến Noãn Noãn cau mày.

Không nhìn bốn gã thị vệ đang cầm kiếm, Mộ Dung Thánh Anh đứng ở sau lưng Noãn Noãn: “Nàng tuyệt tình như vậy sao? Trẫm đã nói qua, nàng là người duy nhất trẫm có thể dựa vào ở hoàng cung này, người có thể cho trẫm cảm giác an toàn. Nếu như nàng đi rồi, hoàng cung này liền biến thành địa ngục!”

Noãn Noãn cắn môi kiên quyết không lên tiếng.

Nam nhân đột nhiên nhỏ giọng cười, từ từ nắm tay nàng: “Đồng ý với ta, không cần đi có được hay không? Ta đã mất đi quá nhiều, không muốn lại mất nàng!”

Tay của nam nhân nhẹ nhàng run rẩy.

Thân thể Noãn Noãn cứng lại, đã từng thương hại đau lòng người đàn ông này, trong nháy mắt toàn bộ đều hiện ra, nhưng rất nhanh lại bị bao phủ. Nàng thừa nhận, nàng động lòng với

người đàn ông này. Nếu không có tổn thương của kiếp trước, có lẽ nàng sẽ lưu lại làm bạn hắn, nhưng hiện tại nàng không dám. Trước không nói nàng không biết lời nói của người này là thật hay giả, dù là thật, nàng cũng không có dũng khí lưu lại.

Nàng sẽ không tin tưởng đàn ông nữa!

“Hoàng thượng, xin cho chúng ta rời đi, đây là điều mà Hoàng thượng đã đồng ý với vương gia!” Thủ lĩnh bốn gã thị vệ lạnh lùng mở miệng: “Hoàng thượng không muốn vì một nữ nhân mà để thiên hạ nói Hoàng thượng dễ tin người chứ?”

Mộ Dung Thánh Anh lạnh lùng nhíu lông mày, nhìn chằm chằm thủ vệ kia, lạnh lùng nói: “Nơi này không có chuyện của ngươi, cút ngay!”

Thủ vệ kia không có chút sợ hãi, còn đứng ở trước mặt Mộ Dung Thánh Anh.

Noãn Noãn ngẩn ra, xoay người lại, nhỏ giọng hỏi: “Mộ Dung Thánh Anh, hắn mới vừa nói gì? Ngươi đồng ý gì với Mộ Dung Thánh Ly?”

Ánh mắt Mộ Dung Thánh Anh lay động, yên lặng.


“Thì ra ngươi và Mộ Dung Thánh Ly đã sớm có hiệp nghị đúng không? Ngươi vì đối phó với người kia, dùng ta để giao dịch đúng không?” Noãn Noãn chất vấn. Nàng không biết tại sao sau khi mình biết chân tướng lại tức giận như vậy, bởi vì xác nhận lời của nam nhân kia đều là giả sao? Là bởi vì ảo tưởng vẫn ôm ở đáy lòng bị đánh tan sao? Hay là bởi vì…

Noãn Noãn ngẩng đầu cười ha ha, nàng thật kỳ lạ, thật đáng thương. Kiếp trước bị người đàn ông kia tổn thương sâu như vậy, tại sao còn ôm ảo tưởng với nam nhân đây?

“Noãn Noãn!” Mộ Dung Thánh Anh vội vàng mở miệng: “Không giống như nàng nghĩ, trẫm….”

Noãn Noãn ngưng cười, lạnh lùng nhìn Mộ Dung Thánh Anh: “Ta nên cảm tạ ngươi, vừa rồi trước khi rời đi, ta còn suy nghĩ, sau khi rời khỏi nơi này ta có nhớ ngươi hay không, nhớ lại Hoàng đế lang sói đội lốt cừu hay không? Nhưng hiện tại, ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không nhớ ngươi… ngươi và cái hoàng cung này, sẽ chôn sâu ở trong lòng ta!”

Ánh mắt nam nhân tối sầm lại, đột nhiên dâng lên một loại tâm tình phức tạp. Hắn muốn vươn tay kéo Noãn Noãn, Noãn Noãn lại kéo Đạm Cúc nhanh chóng đi ra bên ngoài.

Sau lưng, ba gã thị vệ đuổi theo Noãn Noãn, chỉ có thủ lĩnh thị vệ đứng lại.

Mộ Dung Thánh Anh không đuổi theo, đột nhiên chuyển mắt nhìn lên người hắn: “Tại sao muốn làm như vậy? Ai ra lệnh cho đệ làm như vậy?”

Thủ lĩnh kia hơi dừng người lại: “Hoàng huynh, còn huynh thì sao? Nếu đã quyết định, tại sao còn giả bộ lưu luyến như vậy? Chẳng lẽ huynh hi vọng có kỳ tích xảy ra hay sao? Hay là huynh hi vọng nàng sẽ ở lại?”

“Không, ta biết rõ nàng sẽ không ở lại. Ta chỉ muốn nàng sẽ nhớ Mộ Dung Thánh Anh một chút, dù là quên, cũng không cần nhanh như vậy!” Mộ Dung Thánh Anh khổ sở mở miệng.

“Chẳng lẽ huynh quên kế hoạch của huynh rồi sao? Huynh đã quyết định đẩy nàng cho nam nhân khác, tại sao còn phải làm như vậy?” Những câu này đều đâm thẳng vào tim của Mộ Dung Thánh Anh, “Đệ chỉ muốn tốt cho hoàng huynh thôi!”

Mộ Dung Thánh Anh cười khổ: “Thập Nhất, đệ làm tốt, chỉ có như vậy, nàng vĩnh viễn quên Mộ Dung Thánh Anh, được, rất tốt!”


Tên thủ lĩnh chậm rãi kéo mặt nạ xuống, chính là Thập Nhất vương gia Mộ Dung Thánh Khuynh.

“Hoàng huynh, huynh đã không thể toàn tâm toàn ý yêu nàng, vậy thì thả nàng đi, để cho một người khác tới yêu nàng đi!” Mộ Dung Thánh Khuynh cúi đầu mở miệng.

“Nhưng cuối cùng hắn là…” Mộ Dung Thánh Anh khổ sở im lặng

Cho dù hắn lại được thoải mái với thân phận kia thì thế nào, chung quy cũng là phân thân (Thân phận khác) của hắn không phải sao?

“Hoàng huynh sợ? Sợ thân phận kia không được Noãn Noãn yêu, hay là sợ ngộ nhỡ Noãn Noãn thực sự yêu thân phận kia…” Mộ Dung Thánh Khuynh có chút hung hăng nói.

Nam nhân không trả lời, trực tiếp xoay người.

Mộ Dung Thánh Khuynh nhìn bóng lưng cô đơn của nam nhân, nhẹ nhàng thở dài, mang mặt nạ rời đi.

Bên ngoài cửa cung, Noãn Noãn dưới sự bảo vệ của thị vệ lên xe ngựa. Xe ngựa nhanh chóng chạy về phía ngoại thành, nhưng nàng lại không biết, nàng chỉ là từ một nhà giam này đi vào một nhà giam khác lớn hơn mà thôi!

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận