Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới!

“Không cần khẩn trương!” Đột nhiên Kim Ưng cười rực rỡ khác thường, hàm răng trắng như sứ đâm vào mắt Noãn Noãn: “Ta chính là muốn nói cho nàng biết, hiện tại ta và nàng đã đồng sinh cộng tử rồi, nàng nói quan hệ của chúng ta có sâu không? Có thể gọi nàng là Noãn Noãn không?”

Noãn Noãn lạnh lùng trừng mắt nam nhân đang cười cợt nhả, hừ một tiếng thật mạnh.

Chưa từng thấy qua nam nhân nào da mặt dày như vậy, gọi một cái sọt, liền kêu là đồng sinh cộng tử?

“Noãn Noãn ngầm thừa nhận rồi đúng không? Ồ, lần đầu tiên phát hiện ra, Noãn Noãn không hổ là đệ nhất mỹ nữ vương triều Mộ Dung nha, cho dù tức giận nhưng vẫn xinh đẹp như vậy, làm cho lòng người mê mẩn!” Kim Ưng một bên ba hoa, một bên đưa đầu qua, đầy đủ một bộ dáng vô lại.

Noãn Noãn xoay người sang chỗ khác không để ý tới hắn, chỉ nhìn phong cảnh. Từ nơi này nhìn qua, cả tòa núi Thiên Tế đang ở trước mắt, tâm tình vô cùng bao la hùng vĩ, một chút phiền lòng cũng không có. Nhưng tiếc thay, Noãn Noãn chỉ lo thưởng thức phong cảnh, nhưng không nhìn thấy nét mặt của Kim Ưng ở sau lưng. Hắn đã thu hồi lại nụ cười lưu manh, thâm tình nhìn nàng, trong ánh mắt có tia khổ sở không thấy rõ.

Trên đỉnh núi truyền đến một trận tiếng hoan hô, Kim Ưng nháy mắt, nhanh chóng che giấu cảm xúc bi thương, cùng Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn lại. Trên đỉnh núi có bốn nam tử tuấn tuyệt đến mức tận cùng, áo xanh ẩn hiện, áo tím thần bí, áo trắng thanh cao, áo đen cao quý, xếp thành một hàng, đẹp giống như là một bộ tranh sơn thủy.


Noãn Noãn nháy nháy mắt, không ngờ Kim Ưng môn lại có một mạng lưới mỹ nam nhiều như thế, từng người từng người đều mang phong tình. Đang định ngắm kỹ, màu vàng thoáng một cái ở trước mặt, màu trắng bạc hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đứng ở trước mặt bốn người. Mặc dù không thấy rõ được gương mặt nam nhân, nhưng khí thế ngạo mạn lại hoàn toàn hạ gục bốn nam nhân tuấn mỹ nọ.

Noãn Noãn chớp mắt, đột nhiên suy nghĩ, Kim Ưng mà tháo mặt nạ xuống nói không chừng cũng là một mỹ nam tử. Ý định vừa hé mở, tay nhỏ nhanh chóng đánh về phía mặt nạ của Kim Ưng.

Kim Ưng sững sờ, không nghĩ tới Noãn Noãn đột nhiên ra tay, thân thể cấp tốc lui về phía sau. Mặc dù vội vàng, nhưng không có bất kỳ chật vật nào, ngược lại màu trắng bạc hợp với sương mù trên đỉnh núi, tuấn mỹ nói không lên lời.

“Ô, đây là cái gì, lần này lão đại mang về một nữ nhân thật mạnh mẽ nha!” Giọng nói xuất ra từ nam tử áo tím, âm thanh trong sáng mà có lực xuyên thấu.

Ba mỹ nam còn lại đều gật gật đầu, bày tỏ đồng ý, nhưng trên mặt mỗi người đều không giấu được hưng phấn. Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên đỉnh núi Kim Ưng này có nữ nhân đi lên, có phải về sau nữ nhân kia chính là chủ mẫu của bọn họ hay không?

Trong mắt tất cả bốn vị mỹ nam đều là nghi vấn.

Noãn Noãn không ngờ khinh công của Kim Ưng tốt như vậy, đông trốn tây nấp, cũng không chịu giao đấu trực tiếp với nàng, đơn giản chỉ là đem nàng xoay vòng.

“Không chơi nữa!” Noãn Noãn lạnh lùng nói, đầu hàng trước, nhưng trong lòng âm thầm thề, một ngày nào đó nàng sẽ tháo mặt nạ của hắn ta xuống, chỉ là không phải là hiện tại. Võ công không phải là điểm mạnh của nàng, điểm mạnh của nàng chính là dùng độc!

“Ha ha!” Noãn Noãn không nhịn được cười gian.

“Vân Ế!” Đột nhiên Kim Ưng gọi to, nam tử áo trắng thong thả đứng dậy: “Có gì phân phó, môn chủ!”

“Về sau ngươi phải đi theo ta như hình với bóng, bởi vì nghe nói tiểu thư Long Noãn Noãn này là cao thủ dụng độc, không thể không phòng!” Kim Ưng miễn cưỡng chỉ chỉ Noãn Noãn.


“Vân Ế?”

“Long Noãn Noãn!”

Hiện trường năm người đều trợn mặt há mồm.

Noãn Noãn ngạc nhiên bởi vì đại danh Vân Ế. Đi tới cổ đại này, nàng có thể không biết hoàng đế năm nước là ai, nhưng người y thuật cao nhất thiên hạ thì phải biết. nghe nói đó là một nam tử trẻ tuổi tên là Vân Ế. Nam tử này có chứng đa nghi, bao gồm cả vu cổ (phù thủy) tất cả đều là không đáng kể, không ngờ chính là nam tử tuấn mỹ trước mắt.

Nguyên nhân bốn vị nam tử ngạc nhiên có lẽ là vì cái tên Long Noãn Noãn, bọn họ nhanh chóng trao đổi ánh mắt, rất nhanh cười như gió nhẹ nước chảy, nhưng trong mắt mỗi người đều hàm ẩn gì đó.

“Ngươi chính là Vân Ế? Đến đây, chúng ta đấu một lần, xem một chút y thuật của ngươi lợi hại hay là độc thuật của ta lợi hại!” Noãn Noãn lập tức tiến tới kéo ống tay áo Vân Ế, bộ dạng không so thắng bại tuyệt đối không bỏ qua.

Vân Ế liếc mắt nhìn Noãn Noãn, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: “Vì sao ta phải đấu với ngươi? Chẳng lẽ ngươi nói đấu ta liền đấu sao? Nếu ta không muốn đấu thì sao? Có phải ngươi sẽ hạ độc trên người ta, thấy ta giải độc chính là đã đấu với ngươi? Ngươi sai lầm rồi! Sau khi Vân Ế ta thành danh, bao nhiêu độc y trongthiên hạ muốn dùng loại phương pháp này buộc ta tỷ thí, nhưng Vân Ế ta học y chỉ vì cứu người, không phải là vì danh lợi. Nếu ta muốn nôi tiếng tứ hải, Côn Bằng* giương cánh, bay lượn khắp nơi, ta đã sớm đi so tài với người rồi! Cho nên dù ta chết, ta cũng sẽ không so chiêu với ngươi. Vì thế nếu ngươi muốn hạ độc thì nhanh một chút, dù sao trên người ta đã có mười loại cổ độc, tương sinh tương khắc, nhiều hơn nữa ta cũng không sợ…”


*Côn Bằng:loài cá lớn và loài chim lớn trong truyền thuyết thời xưa, cũng chỉ loài đại bàng do loài cá côn hoá thành trong "Tiêu Dao du" của Trang Tử.

Noãn Noãn há to mồm, nhìn môi mỏng nam nhân lúc mở lúc đóng, kinh ngạc quay đầu lại nhìn Kim Ưng.

Kim Ưng miễn cưỡng khoát khoát tay, ý tứ là để cho Noãn Noãn tự mình giải quyết.

“Khụ khụ… Ta nói…” Noãn Noãn thật vất vả cắt đứt lời của hắn: “Ngươi không muốn so chiêu với ta thì thôi, ta…”

Nàng sợ cuộc so tài này còn chưa bắt đầu, đã bị nam nhân này nói chết trước rồi!

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận