Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới!

“Ngươi phải đi?” Noãn Noãn kinh ngạc nhìn Kim Ưng, “Muốn đi đâu?”

“Đi làm việc, nàng sẽ không cho là ta cả ngày long đong vô vị không có chí tiến thủ mà có thể dựng lên Kim Ưng môn chứ?” Kim Ưng anh tuấn hất đầu về phía sau, sau đó thần bí nháy nháy mắt: “Huống chi hiện tại lại có thêm nàng ăn nhiều như vậy nữa. ít nhiều cũng phải xuống núi mang lương thực lên đây chứ!”

Noãn Noãn sững sờ, gương mặt nhỏ đỏ lên: “Thật ra ta không phải rất tham ăn, ngày hôm qua thực sự là tình huống đặc biệt!”

Kim Ưng cười ha ha, tiến lên trước: “Nàng giải thích như vậy là không muốn ta rời khỏi?”

“Ai không muốn ngươi chứ, chẳng qua là ta một mình ở chỗ này chưa quen cuộc sống ở nơi đây…” Noãn Noãn nhíu nhíu mày, đẩy cái mặt nạ hoàng kim của hắn đang ở gần.

“Ta đã thông báo cho Vân Ế rồi, trong tay hắn có mấy quyển bí tịch thiên hạ nhất tuyệt độc thuật, ở khắp thiên hạ đảm bảo là lợi hại nhất. Khoảng thời gian này ta không có ở đây, nếu nàng buồn bực, có thể đi xem một chút! Hơn nữa về Vân Tụ, nàng không cần phải lo lắng, nàng ấy là muội muội của Vân Ế, sẽ không có ác ý với nàng. Hơn nữa tối hôm qua ta đã cảnh cáo nàng ấy rồi, nàng ấy sẽ không tìm nàng gây phiền toái nữa!” Kim Ưng thu lại cợt nhã, chăm chú nói.

Noãn Noãn sững sờ, không ngờ bề ngoài nhìn hắn cà lơ phất phơ, tâm lại tinh tế như vậy, chỉ là… “Thì ra tối hôm qua ngươi đã có chủ ý đưa ta lên rồi rời đi ngay?”

Không biết vì sao, trong lòng Noãn Noãn thoáng sinh ra một chút tức giận.

Kim Ưng gật đầu: “Đúng vậy, nhưng ta thật có chuyện quan trọng cần xử lý, nếu nàng thực sự không bỏ được ta…” Hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

“Ai không bỏ được ngươi! Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ giống như kẹo mè xửng dính ta nha. Hiện tại vừa đúng, ngươi đi làm việc tốt của ngươi đi!” Noãn Noãn quay mặt, nhìn bên ngoài trời quang mây tạnh: “Nơi này chơi đùa tốt như vậy, ta chơi đủ rồi sẽ xuống núi, dù sao chúng ta cũng không có quan hệ gì!”

Đột nhiên Kim Ưng tiến lên, kéo Noãn Noãn qua một phen, hung hăng đặt môi lên môi của nàng.

Nụ hôn này khác biệt với nụ hôn đêm hôm qua, bá đạo kèm theo một chút kiều diễm, nồng nặc mùi đàn hương nhưng lại mang theo một chút lưu luyến.

“Kim Ưng khốn kiếp, buông ta ra!” Noãn Noãn đánh lên bờ vai của hắn, vùng vẫy, lại bị hắn ép chặt hơn, nụ hôn cũng biến thành điên cuồng. Khi tay của hắn thăm dò vào trước ngực nàng, cả người Noãn Noãn chợt run rẩy.

Một luồng điện khiến cho Noãn Noãn cảm thấy rùng mình khó có thể tự kiềm chế, cảm giác của nàng đối với Kim Ưng có chút mâu thuẫn, hiện tại giờ phút này, nàng thà bị Kim Ưng đùa giỡn.

Thế nhưng khi tay Kim Ưng vén quần áo của nàng lên, Noãn Noãn cũng không thể coi là đùa giỡn nữa, giơ chân lên đá một cái, ép buộc nam nhân dừng động tác lại, giơ tay lên, tiến công vào mặt nạ trí mạng của Kim Ưng. Quả nhiên, Kim Ưng không để ý tới cái khác, lập tức rút lui.

Noãn Noãn chỉnh sửa quần áo cho kỹ, tức giận nhìn chằm chằm Kim Ưng.

Kim Ưng dần dần khôi phục lại bộ dạng cà lơ phất phơ: “Hiện tại còn hi vọng ta ở lại sao?”

“Cút!” Noãn Noãn tức giận rống to.

Kim Ưng xoay người, tiêu sái vung tay lên, vẫy vẫy, trực tiếp đi ra khỏi cửa.

Trong phòng, Noãn Noãn tê liệt ngã ngồi xuống mặt đất, lạnh lùng khẽ nguyền rủa thành tiếng: “Kim Ưng khốn kiếp!”

Ngoài cửa, Kim Ưng nghe âm thanh khẽ nguyền rủa lọt vào tai, môi mỏng nâng lên, cười khổ.

Kim Ưng đi, Noãn Noãn một mình ở trên đỉnh núi năm ngày, trong năm ngày này, nàng đi khắp nơi trên đỉnh núi. Cũng từ người trong Kim Ưng môn biết được ít chuyện của Kim Ưng môn, ví dụ như, Kim Ưng là người thích sạch sẽ, gian phòng hiện tại nàng đang ở là phòng trước kia của hắn, trước đây không cho phép bất luận kẻ nào đi vào dọn dẹp.

Đêm nàng tới kia, hắn đã qua đêm ở trên núi. Tên tuổi của tứ đại mỹ nam lần lượt là Vân Ế, Phong Tễ, Lôi Đình, Vân Vụ, đều rất có quan điểm nghệ thuật, là đồ đệ của cao nhân đắc đạo tên Ngọc Cơ Tử. Mỗi người bọn họ đều có một đặc điểm riêng: Vân Ế y thuật bá chủ thiên hạ, nhưng lại dong dài, càu nhàu, miệng lưỡi trơn tru, khi nói có thể nói một ngày một đêm, người trong Kim Ưng môn không có người nào quản được, trừ Kim Ưng.

Phong Tễ kiếm thuật đứng đầu, nhưng khi nói chuyện luôn luôn chính trực nhanh mồm, dễ dàng đắc tội với người. Lôi Đình danh xứng với thực, tính khí nóng nảy, bình thường không phát giận, khi phát bạo thì có thể phá hủy phòng ốc của mình, cho nên phòng của hắn là mới nhất, ba ngày sẽ phải sửa chữa một lần. Vân Vụ là người thận trọng nhất, Kim Ưng không có ở đây, chuyện của Kim Ưng môn là do hắn làm chủ, nhưng lại là người keo kiệt cực kỳ, tính toán chi li.

Trong năm ngày này, Noãn Noãn xem như được mở mang kiến thức về công lực của bốn vị mỹ nam này. Chẳng hạn như, một bữa cơm vô cùng đơn giản, Vân Vụ vừa ăn vừa giám thị các huynh đệ bao gồm cả Noãn Noãn không được lãng phí lương thực, không được để cơm và đồ ăn dư thừa, cho dù một hạt cơm rớt trên bàn cũng phải nhặt lên, canh rau một giọt cũng không được bỏ đi, cuối cùng hắn đem cơm trắng và các món ăn trong mâm dọn một lần, sau đó mới kết thúc một bữa cơm. Sau khi ăn xong trái cây, còn phải đem mấy vỏ trái cây từng cái từng cái gặm một lượt, một bên gặm một bên nói thầm: “Vỏ quá dày!” Thật là tổn hại hình tượng mỹ nam.

Trong lúc ăn cơm, Vân Ế sẽ bắt đầu càu nhàu, thực sự là miệng lưỡi trơn tru ba hoa chích chòe, người ta còn có cái bản lãnh, vừa nói vừa ăn cơm, một hạt gạo cũng không phun ra, đem bệnh không tiện nói ra của mọi người trong Kim Ưng môn trần thuật một lần, lại quên chính hắn vừa ăn cơm vừa nói chuyện rất dễ làm dạ dày không tốt, hơn nữa còn rất dễ bị sặc.

Phong Tễ kia càng thêm kỳ lạ, mỗi khi Vân Ế nói đến bệnh trĩ, bệnh phù chân, sẽ cười ha ha, chế giễu người khác, thật là sở trường hết sức không tốt.

Lôi Đình có bệnh trĩ, ha ha, ai bảo hắn hỏa khí lớn, hiển nhiên trở thành đối tượng cười nhạo của Phong Tễ. Vì vậy mỗi lần ăn cơm chưa xong liền thở phì phò rời đi, không lâu lại truyền đến tiếng đạp phá. Bên này Vân Vụ nói thầm: “Sửa phòng ba lượng bạc, Phong Tễ, ngươi đi sửa chữa, ai bảo ngươi trêu chọc!”

Một bữa ăn giống như đang xem kịch, vô cùng đặc sắc. Nhưng càng như vậy, trong lòng Noãn Noãn càng phiền muộn. Có lẽ sau khi mưa gió qua đi, nửa đêm sẽ nằm mơ nhớ nhung một số người, nhớ đến thương thế Mộ Dung Thánh Anh, mặc dù hắn âm hiểm xảo trá lợi hại. Phỏng đoán Kim Ưng đang bận cái gì, khi nào sẽ trở lại, mặc dù trên miệng tên kia quét mật, lời ngon tiếng ngọt, nói không chừng không có câu nào là thật. Phấn khích, phiền muộn, nhớ nhung là tâm tình của Noãn Noãn trong năm ngày qua.

Sáng sớm ngày thứ sáu, Noãn Noãn vẫn như cũ rời giường nhìn mặt trời mọc. Đứng ở trên đỉnh núi nhìn mặt trời mọc, có một loại cảm giác đặc biệt. Chọn một tảng đá bằng phẳng ngồi xuống, hai tay chống cằm lẳng lặng thưởng thức, nhìn mây bay trong gió, ánh sáng vàng từ từ lao ra khỏi trục hoành, lúc này dưới chân núi Tự Miếu sẽ đổ chuông, tiếng chuông vang dội sơn cốc, rơi xuống mặt nước vô hình chung tạo nên chấn động, khiến người ta mộng tưởng.

Mỗi khi ở lúc này, Noãn Noãn có thể cảm nhận được vô vàn cảm xúc.

“Hừ!” Đột nhiên một tiếng hừ lạnh gắt gao vang lên.

Noãn Noãn sững sờ, nhìn về phía sau, chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp quần áo màu đỏ gọn gàng, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, chính là Vân Tụ mấy ngày không thấy.

“Đều tại ngươi, Kim Ưng ca ca thật vất vả mới trở về một lần, lại bởi vì ngươi mà nhanh chóng rời đi!” Vân Tụ hung hăng vung roi trong tay, gào thét lên tiếng.

Noãn Noãn cau mày: “Ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi, ta và Kim Ưng một chút quan hệ cũng không có, hắn ta muốn đi hay muốn ở, không quan hệ với ta. Ngươi muốn tìm tình địch liều mạng, vậy tìm sai người rồi!”

Noãn Noãn nói xong, không muốn tiếp tục dây dưa với nàng ta, liền rời đi.

“Ngươi nói dễ dàng quá, đều bởi vì ngươi, Kim Ưng ca mới đối xử với ta như vậy, phái ta đi làm nhiệm vụ, ngươi cho rằng ta không biết sao? Cho tới nay, ta là nữ nhân Kim Ưng ca thương yêu nhất, nhưng mà bây giờ bởi vì ngươi, Kim Ưng ca lại đối với ta như vậy!” Vân Tụ nói xong, vọt tới trước mặt Noãn Noãn ngăn nàng lại: “Nếu không phải dẫn ngươi đến chỗ này, chọc cho người của Mộ Dung Thánh Ly bất chấp mọi thứ lùng bắt, Kim Ưng ca sẽ rời đi nhanh như vậy sao? Ngươi biết không, Kim Ưng ca đã ba năm chưa từng trở về!”

Noãn Noãn cau mày, chẳng lẽ Kim Ưng rời đi thực sự có liên quan với việc Mộ Dung Thánh Ly đang truy lùng nàng sao? Nhưng mặc kệ vì cái gì, nàng đều không muốn tiếp tục dây dưa với Vân Tụ, bởi vì nữ nhân điên cuồng ghen tỵ thì thần tiên cũng khó cứu!

Noãn Noãn muốn rời đi, không nghĩ tới đột nhiên Vân Tụ vươn tay đẩy nàng, giọng căm hận nói: “Ngươi đi chết đi, ngươi chết thì Kim Ưng ca sẽ là của ta!”

Noãn Noãn ngẩn ra, trực giác lui về phía sau, nhưng nàng không nghĩ đến tảng đá dưới chân nhìn chắc chắn, cũng là một khối thạch động, một cước nàng giẫm lên hòn đá kia, đột ngột rơi xuống khe núi.

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui