Độc Hưởng

Ôn Tử ngủ không say giấc. Khi Tiêu Dịch bước vào phòng, có lẽ cô đang gặp một cơn ác mộng. Giản Chi ngồi bên cạnh khẽ an ủi vài câu nhưng không có hiệu quả.

Tiêu Dịch chào hỏi Giản Chi vài câu. Sau đó Giản Chi đứng dậy, cầm áo bước xuống lầu, để lại không gian riêng cho hai người.

Dưới lầu, Đinh Di San vẫn chưa ra về. Cô ta đang ngồi cạnh Thẩm Quân Mặc trên ghế sô pha. Thẩm Quân Mặc dường như đang suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt híp lại nhìn về phía ti vi. Tuy anh im lặng nhưng Đinh Di San vẫn nhìn ngắm chăm chú. Ánh mắt của cô ta toát lên sự yêu thích, ngưỡng mộ. Cô ta không hề e dè, cứ vậy trắng trợn khao khát Thẩm Quân Mặc.

Mãi đến khi trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, hai người mới đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn.

Vẻ mặt vô cảm của Thẩm Quân mặc khẽ cười, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn. Còn Đinh Di San nhanh chóng thu hồi sự thèm khát của cô ta, ra vẻ tự nhiên phóng khoáng chào hỏi Giản Chi.

Đối với biểu hiện của Đinh Di San, Giản Chi chẳng nói chẳng rằng, khách khí đáp lời cô ta. Mà Đinh Di San hoàn toàn mất đi tư thái kiêu ngạo ngày trước, cô ta thức thời cầm túi xách đứng dậy: “Vậy người cũng tìm được rồi, em không quấy rầy nữa”. Nói xong nhanh chóng ra về.

Xuất phát từ lễ nghi của chủ nhà, Giản Chi không định giữ cô ta lại nhưng vẫn tiễn ra tận cửa.

Tất cả mọi người đều nhận ra sự thay đổi của Đinh Di San. Nếu lần này không phải nhờ cô ta cung cấp thông tin của Ôn Tử thì có lẽ rất lâu sau mới tìm thấy người. Lúc đó mọi chuyện sẽ như thế nào, chẳng ai tưởng tượng được.

Vì vậy, chỉ riêng chuyện này, Giản Chi cảm ơn cô ta. Chẳng biết tại sao tính nết Đinh Di San bỗng thay đổi một trăm tám mươi độ, lại còn chủ động giúp đỡ mọi người. Giản Chi nhìn thấy bỗng có một loại cảm giác không tốt ập đến. Cô sợ mọi chuyện không đơn giản như vẻ ngoài nên cảnh giác cao với cô ta.

Mà Ôn Tử đương nhiên chẳng có cảm nhận gì về việc này. Cô mới tỉnh dậy từ trong giấc ngủ đã thấy ánh mắt tràn ngập ôn nhu và trìu mến của Tiêu Dịch.

Hai người lạng lẽ nhìn nhau. Ôn Tử muốn nói nhưng chẳng biết nên nói gì.

Mà Tiêu Dịch thấy dáng vẻ do do dự dự của Ôn Tử, nhớ đến lời Đinh Di San mới nói, vừa tức vừa đau lòng.

Anh kéo lấy chăn, ôm Ôn tử vào lồng ngực. Vốn dĩ Tiêu Dịch luôn một thân một mình quen rồi. Nhân lúc Ôn Tử nghỉ ngơi anh cũng đã suy nghỉ thử xem nên nói chuyện như thế nào với Ôn Tử. Cuối cùng anh quyết định cứ đi thẳng vào vấn đề, đỡ cho cô nhóc này lại suy nghĩ linh tinh.

Thanh âm của Tiêu Dịch trầm thấp hơn ngày thường, chẳng còn chút vẻ bất cần đời. Ôn Tử vừa nghe anh mở miệng đã biết anh biết hết mọi chuyên nên vành mắt hoe đỏ.

Tiêu Dịch vừa lau nước mắt cho cô vừa nói ra tâm sự trong lòng.

Từ ngữ và giọng nói rất đỗi dịu dàng nhưng dường như vẫn nghiêm khắc, thể hiện sự quyết tâm của anh.

Anh nói với Ôn Tử về nhiều thứ. Từ gia đình đến bạn bè thân thiết. Cả hoàn cảnh và cuộc sống của chính anh. Cứ thành thật kể tỉ mỉ, kể cả ưu và khuyết điểm, chẳng giấu diếm bất cứ thứ gì.

Tiêu Dịch muốn bày toàn bộ con người anh ra trước mặt Ôn Tử, chân thật đến từng chân tơ kẽ tóc với mong muốn cô tin tưởng mình, nhận ra quyết tâm của anh.

Còn về kết quả kiểm tra sức khỏe, anh không an ủi nhiều mà bình tĩnh phân tích sự việc. Anh bảo chưa chắc đã không có biện pháp giải quyết cho chuyện này.

Anh còn nói, dù kết quả cuối cùng có thế nào đi nữa thì anh mong Ôn Tử đừng vì chuyện này mà né tránh anh.

Tiêu Dịch chăm chú, cẩn thận nói từng câu từng chữ, rất nghiêm túc. Anh nói đây không phải là chuyện riêng của mình cô nên nhất định phải để anh cùng cô đối mặt.

Ôn Tử nằm trong lòng Tiêu Dịch nước mắt rơi không ngừng, thi thoảng gật đầu đồng ý hoặc bật khóc thành tiếng.

Những lời tâm sự chân thật của Tiêu Dịch cũng khiến Ôn Tử yên lòng. Tuy sự việc chưa hẳn đã có cách giải quyết nhưng Ôn Tử cảm thấy bây giờ dù trời có sập xuống, người đàn ông đang ôm cô đây chắc chắn sẽ chống đỡ thay cô.

Từ khi quen biết Tiêu Dịch đến nay Giản Chi cũng chưa thấy dáng vẻ này của Tiêu Dịch. Khi anh ấy dẫn Ôn Tử rời đi, cô mới nói với Thẩm Quân Mặc: Cảm thấy Tiêu Dịch trưởng thành hơn rất nhiều.

Thẩm Quân Mặc khẽ cười, không tỏ rõ ý kiến: “Cách nhanh nhất để một người đàn ông trưởng thành chính là anh ta phải có một người phụ nữ mà anh ta muốn bảo vệ”.

Giản Chi nghe xong, suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu: “Vậy từ trước đến nay anh luôn thành thục, trầm ổn thì tính sao đây?”.

Thẩm Quân Mặc nhíu mày, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo: “So anh với Tiêu Dịch, hoàn toàn không thể so sánh nhé!”.

Giản Chi bật cười, tự thấy mình khen anh thành thục trầm ổn là sai mười mươi rồi.

Nhờ Tiêu Dịch dốc lòng chăm sóc và khuyên bảo, Ôn Tử nhanh chóng vực dậy tinh thần. Cô bé bắt đầu thường xuyên lui tới quán của Giản Chi.

Giản Chi thấy cô bé bình thường nên nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Thế nhưng cuộc sống vốn có nhiều chuyện không được như ý, giống như Giản Chi đã dự cảm được từ trước. Sau chuyện này Đinh Di San bắt đầu vô tình hoặc cố ý nhiều lần xuất hiện trong cuộc sống của Giản Chi.

Đầu tiên cô ta có vẻ rất áy náy, thay mặt Đinh Tuệ Tuệ xin lỗi mọi người. Tiếp đến lại dường như rất quan tâm đến tình hình của Ôn Tử, hỏi han cặn kẽ mọi chuyện. Còn nhiệt tình giới thiệu bạn bè làm bác sĩ cho Giản Chi, bảo đều là người tài giỏi trong nghề. Nếu Ôn Tử có mong muốn, có thể trực tiếp liên hệ.

Đối với kẻ luôn nhăm nhe đến bạn trai của mình, dù Giản Chi có thoải mái đến đâu cũng không thể không cảm thấy khó chịu, như bị một cái gai đâm vào mắt.

Giản Chi thừa nhận, cô cực kì ghét Đinh Di San.

Bởi vì chuyện của Ôn Tử, Giản Chi chẳng thể trực tiếp đuổi người. Mỗi khi cô ta đến đều khách khí đón tiếp. Cô mong thời gian trôi qua, Đinh Di San sẽ cảm thấy mất mặt mà dừng lại.

Nhưng trái với suy nghĩ của cô, Đinh Di San không hề dừng lại mà càng ngày càng tỏ rõ sự nóng lòng, sốt ruột.

Giản Chi là người ít khi che dấu tâm tình của bản thân. Dựa vào năng lực ứng xử, giao tiếp của Đinh Di San, cô ta nhất định sẽ nhận ra. Nhưng cô ta lại chọn lựa cách hồ đồ, chắc chắn có nguyên nhân.

Thẩm Quân Mặc cũng nói về chuyện này nhiều lần với Giản Chi. Bảo cô nếu không thích thì từ chối cô ta ngay từ cửa. Nếu như cô không biết làm cách nào thì cứ giao cho anh giải quyết.

Khi nói những câu này, Thẩm Quân Mặc tỏ thái độ cực kì căm ghét và thiếu kiên nhẫn. Nhờ vậy dù Giản Chi có buồn bực bởi Đinh Di San cũng tiêu tan đi ít nhiều.

Giản Chi lại nghĩ không thể cứ mỗi lần có chuyện lại chờ Thẩm Quân Mặc giải quyết. Cô nên để cho kẻ khác nhìn và hiểu rõ rằng, cô là bạn gái của Thẩm Quân Mặc.

Lần tiếp theo Đinh Di San lại đến quán Giản Chi ăn cơm rồi tán gẫu. Cô ta vui vẻ kể lại những câu chuyện mà cô ta cho rằng thú vị. Trong lúc kể còn vô tình nhắc đến ngày thơ ấu của cô ta và Thẩm Quân Mặc. Còn nhấn mạnh gia thế nhà họ Thẩm tuy chẳng bằng các đại gia tộc hô mưa gọi gió nhưng cũng là danh môn thế gia được người người ngưỡng mộ.

Mấy câu này, ngày nào Giản Chi cũng được nghe nên thấy cực phiền hà.

Đinh Di San dực vào cái cớ chuyện Ôn Tử và Tiêu Dịch, ngày ngày đến đây đánh giá, soi mói mối quan hệ giữa cô và Thẩm Quân Mặc.

Cô ta ra vẻ quan tâm nhưng thực tế ngầm tỏ thái độ chỉ trích Giản Chi không xứng với Thẩm Quân Mặc. Mà chuyện xứng hay không, kẻ ngoài cuộc như cô ta lấy tư cách gì để xía vào.

Công nhận thời gian này Đinh Di San hành động có vẻ thông minh hơn, đặt ra chiến lược này nọ. Nếu cô ta gặp được những cô gái bồng bột, xốc nổi hẳn sẽ vì mấy câu nói của cô ta mà hiểu lầm. Nhỏ thì cãi nhau vặt vãnh, lớn thì ầm ỹ đòi chia tay với bạn trai. Sai lầm của Đinh Di San là đã không hiểu rõ tính cách của Giản Chi. Sai lầm hơn nữa là cô ta đánh giá sai mức độ tình cảm giữa Giản Chi và Thẩm Quân Mặc.

Giản Chi nào phải cô bé mới lớn. Tuy trên mặt cô vẫn không tỏ vẻ gì nhưng đáy lòng thấu hiểu tất cả. Chỉ dựa vào mấy lời này mà đã muốn cô cãi nhau với Thẩm Quân Mặc ư?

Cô bình thản rót một tách trà, uống hơn nửa tách thì đặt xuống,vẻ mặt thoải mái, chẳng hề có dấu hiệu bị Đinh Di San tác động.

Đinh Di San tự cho bản thân thông minh, tiếp tục nói: “Ây, tôi lại nói hươi nói vượn rồi, cô đừng để trong lòng nhé”.

Giản Chi nhíu mày, cười lạnh: “Cô Đinh yên tâm, tôi không để bụng đâu”.

Dứt lời cô lại tiếp tục nhàn nhã uống trà: “Mà tôi khuyên cô Đinh sau này đừng tốn công sức nữa. Tôi và Thẩm Quân Mặc không bao giờ vì đôi ba câu vớ vẩn của cô mà xích mích chia tay đâu. Trái lại, nhờ mấy chuyện mà cô gây ra, tình cảm của chúng tôi càng bền chặt hơn đấy”.

Nghe xong vẻ mặt Đinh Di San cứng đờ. Cô ta chẳng ngờ Giản Chi dễ chịu thường ngày hôm nay lại sắc bén đến vậy. Cô ta định mở lời thì bị Giản Chi xua tay ngăn lại.

“Việc của Ôn Tử tôi rất cảm ơn cô. Nhưng cô thừa cơ lợi dùng việc đó để mưu đồ chuyện khác thì cô quá ngây ngốc rồi. Mà tôi nghĩ, cô Đinh sao có thể là người ngây thơ đây? Cô nghĩ tôi là kẻ ngốc, mặc cô xoay đến xoay lui à?”.

Giản Chi ít khi nói mấy câu sâu cay nhưng bây giờ có kẻ nhòm ngó bạn trai cô, cô phải mạnh mẽ.

“Từ nay về sau, nếu cô Đinh muốn đến đây ăn cơm thì cứ gọi điện đặt trước. Tôi luôn chào đón cô, cũng sẽ tiếp đãi chu đáo. Còn nếu đến để nói mấy chuyện tầm phào thì thôi, cô đừng đến nữa. Tôi và Thẩm Quân Mặc quen biết nhau lấy kết hôn làm mục đích cuối cùng, ý đồ của cô e là thất bại rồi”.

Đinh Di San không ngờ bị Giản Chi bật ngược trở lại. Thấy những tính toán của mình bị nhìn thấu, cô ta trở mặt ngay. Trưng ra bộ mặt kiêu ngạo quen thuộc, cô ta cười gắn, nhấc túi xách lên, lườm Giản Chi rồi bệ nghễ bước đi.

Đến khi bóng cô ta khuất xa, Giản Chi thở phào.Cô nâng tách trà đã nguội ngắt lên uống ừng ừng, khí thế cường ngạnh ban nãy đã biến mất hoàn toàn, dường như chỉ là ảo giác.

Thẩm Quân Mặc từ trên lầu đi xuống. Anh cố ý bước thật nhẹ đến sau lưng Giản Chi. Thừa lúc cô chưa để ý, xoay người dang tay ôm cô vào lòng: “Lầy kết hôn làm tiền đề?”.

Giọng nói dịu dàng mê hoặc của Thẩm Quân Mặc vang vọng bên tai. Giản Chi xấu hổ, cô định giải thích rằng muốn đuổi Đinh Di San nên mới nói vậy, nghĩ thế nào lại bật ra một câu trêu chọc: “Sao nào? Thầy Thẩm có ý kiến? Hay chỉ định vui đùa qua đường?”.

Thẩm Quân Mặc nở một nụ cười câu hồn, giả vờ nhìn hướng Đinh Di San vừa đi, tỏ vẻ sợ hãi nói “Nào dám, nào dám”.

Giản Chi cười: “Còn nói không dám? Rõ ràng anh cố tình ở trên lầu không xuống, còn nghe trộm nữa. Thấy hai người phụ nữ tranh giành mình, anh thấy đắc ý lắm nhỉ?”.

Thẩm Quân Mặc véo véo mũi Giản Chi: “Xem cái miệng lợi hại chưa kìa. Em không biết anh lo em đối phó không được bị cô ta bắt nạt à?”.

Giản Chi hơi mím miệng, bắt chước giọng nói kiêu ngạo hàng ngày của Thẩm Quân Mặc: “Muốn bắt nạt em, không dễ đâu”.

Lời chưa dứt đã bật cười khúc khích, nhéo nhéo khuôn mặt Thẩm Quân Mặc “Muốn trộm người đàn ông của em ư? Không có cửa đâu”.

Hành động của Giản Chi khiến Thẩm Quân Mặc cực kì hài lòng, khóe miệng mỉm cười rạng rỡ, đổi khách thành chủ cầm tay của Giản Chi đang ở trên mặt kéo vào lòng.

Không khí bỗng ngập tràn sự ngọt ngào mê hoặc, khoảng cách giữa hai người ngày càng ngắn, cho đến khi môi kề môi, dây dưa không ngừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui