Độc Lộ Tu Chân

Công cuộc rèn pháp khí kéo dài hết nửa ngày.

Sau đó, Lưu Phong đi ra trên tay phải hắn cầm một thanh trường kiếm, tay trái hắn cầm một cái tử sắc Phiến.

Hắn liền nói: “Pháp bảo Tử Lai Như Phiến này, là lúc trước ta đoạt được bản thảo nó từ trong một sàn đấu giá."

“Nhưng bây giờ, con gái dùng không được, nên ta thêm vào đó hơn mười tầng phong ấn, thực lực của con bé càng mạnh thì phong ấn sẽ từ từ mở ra."

Sau đó, Lưu Phong liền đi từ từ lại gần con gái nuôi của hắn, lấy trên đầu ngón tay nàng một giọt tiên huyết, bắt đầu lấy huyết nhận pháp, làm bản mệnh pháp bảo.

Ngay sau đó, hắn liền bắt đầu dẫn động tinh thần lực, bắt đầu lấy giọt tiên huyết dung nhập vào pháp bảo, để hoàn thành huyết ước.

Sau khi hoàn thành, Bảo phiến đột nhiên hóa thành một đạo Lưu Quang bay thẳng vào mi tâm nàng biến mất.

Còn Lưu Phong thì một mặt mộng bức.

Vụ gì đây, tại sao pháp bảo lại bay thẳng vào mi tâm cô bé, chả nhẽ thức hải có thể chứa pháp bảo sao, hắn liền lấy tinh thần lực chui nhẹ vào thức hải thì thấy một áp lực cực kỳ nặng nề đè lên thần thức của hắn.

Mà hắn nhìn thấy thanh bảo phiến, đang ở cạnh bên ấn ký và đang được bồi dưỡng.

Mắt hắn liền sáng lên, cầm thanh trường kiếm của mình lên bắt đầu nhả ra tinh thần lực, lôi kéo thanh trường kiếm vào trong thức hải, nhưng thử đi thử lại cả nửa ngày mà vẫn không được khiến hắn rất cay.

Một mặt ngưỡng mộ nhìn con gái nuôi a.

Một bên, Bạch Linh thấy vật liền lấy tay vỗ một cái mạnh vào đầu hắn, khiến hắn mém xíu nữa thì ngất.

Hắn liền quay lại oan ức nói: “Ta chỉ là đang ngưỡng mộ thôi mà."

Nàng liền cắn răng, nói: “Tuy ngươi không thể dùng thức hải, nhưng ngươi có đan điền có thể bồi dưỡng pháp bảo a."

Hắn liền bừng tỉnh: “Đúng vậy, tại sao ta có thể quên được nhỉ."

Nàng liền không khỏi lấy tay sờ tráng: “Không biết, hắn giả ngốc hay là ngốc thật."

Sau đó, hắn liền thu hồi thanh kiếm vào trong đan điền, hắn cầm tay bạch linh bắt đầu đi ra khỏi gian phòng luyến tiếc nhìn lại lò rèn bên trong thần hỏa.

Nhưng hắn cũng bó tay a, cái này thần hỏa một khi bỏ vào túi trữ vật của hắn, túi trữ vật liền sẽ sụp đổ, khiến hắn không giám làm liều, với lại lò rèn được nối liền với mật đạo nên hắn không làm gì được.

Đang luyến tiếc, thì có một bàn tay mềm mại đẩy hắn, nói với hắn: “Đi thôi."

Hắn liền lắc đầu đi ra khỏi Luyện Khí Phường, và đi đến những căn phòng còn lại.

Mặc dù, các căn phòng còn lại bảo vật cũng phong phú, nhưng không có như luyện khí phường như vậy đáng giá.

Sau hơn một ngày trời thám hiểm mật đạo, ba người liền bước ra khỏi mật đạo băng trên mặt còn mang theo mãn nguyện, tuy không thể lấy được lò rèn và bên trong thần hỏa làm hắn có chút mất mát.

Nhưng, cũng có nhiều thứ làm hắn vui, kể như một quyển sách của trân tiên sư ở tiên giới làm hắn rất mãn nguyện, còn Bạch Linh bên kia đang cầm trên tay một khối băng tinh, trên đó còn tỏa ra thất thải quang mang.

Sau đó, là con gái hắn sau khi đi vào căn phòng cuối cùng, thì lại có thêm thu thập thêm một căn ấn kí, khiến cho phiên ấn thanh long liền thực chất hóa, khiến Lưu Phong ganh tị không thôi...

Nhưng tu vi con gái nuôi của hắn, vì thu thập được hai ấn kí, như được vấn đỉnh, liền đề thăng từ Luyện khí tầng tám lên đến Kết Đan Trung kỳ.

Còn có thể gọi ra phiên ấn thanh long hộ thể, điều này làm cho Lưu Phong muốn hộc máu, đây lẽ ra nên là Đại cơ duyên của hắn nhưng bây giờ nó đã đi xa quá.

Còn bên kia, Bạch Linh nhìn thấy hắn như vậy, không khỏi quăng đến một ánh mắt khinh bỉ, phận làm cha mà cứ tham lam cơ duyên của con gái.

Không khỏi khiến hắn phải cười khan nói: “Thôi chúng ta về nhà thôi."

Sau đó, hắn lấy ra thanh trường kiếm bắt đầu biến lớn, bế Bạch Linh và con gái lên, hóa thành một đạo lưu quang bay về phía thông đạo lần đầu hắn đi vào.

Hai canh giờ sau.

Cả ba người liền đã ở trên mặt đất, nhưng bầu trời tràn đầy màu huyết sắc, Lưu Phong bỗng dưng giật mình và ngã người xuống đất bất tỉnh.

Nàng lập tức bỏ cô bé xuống, dìu hắn dậy đi vào căn nhà trúc.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khiến Bạch Linh không khỏi kinh hãi, còn một bên con gái hắn không khỏi giật mình, liền giật giật áo Nàng, liền nói: “Phụ thân hắn mỗi ngày đều như thế hả Mẫu thân."

Bạch linh ngồi xuống xoa đầu nàng, nhẹ nhàng nói: “Hắn là do dung luyện pháp bảo cho chúng ta, hẳn là nên tiêu hao rất lớn nên mới như vậy."

Nhưng Trong lòng nàng lại suy nghĩ khác: “Dung luyện Pháp bảo không phải là chuyện đơn giản gì, Tinh thần lực của hắn chắc chắn đã xảy ra vấn đề nên mới ngất liền như vậy."

Sau khi sắp xếp hắn lên giường, nàng liền ngồi xuống, lấy tay xoa xoa tráng đầy mồ hôi của hắn, Liền nhả ra một ít tinh thần lực thăm dò thức hải của hắn, nhưng vừa mới đi vào liền bị một luồn hắc khí thôn phệ.

Bên ngoài, vẻ mặt của bạch linh tràn đầy sợ hãi, đường đường là thần thức của thiên tiên đỉnh phong như nàng, lại bị thôn phệ trong chớp mắt.

Khiến nàng chỉ đành bất lực đứng bên ngoài, đúng lúc trên người hắn bắt đầu toát ra hắc khí, tóc của hắn liền bắt đầu dài ra, vầng mắt của hắn liền bắt đầu hóa thành màu đỏ, mi tâm hắn xuất hiện một đốm nhỏ màu đỏ liền bắt đầu lan tràn ra toàn thân.

Bạch Linh liền thấy có gì đó không đúng, liền chạy lại ghế trúc bế con gái nuôi, phóng ra khỏi căn nhà trúc, hóa thành một đạo Lưu Quang phía xa phóng đi.

Sau đó, khoảng nửa nén nhang, một vụ nổ cực lớn, một thanh hắc khí phóng thẳng lên trời xé toạc hư không còn mang theo vô tận sát ý.

Khiến mọi thực vật trong vòng mười dặm đều bị sát khí ảnh hưởng bắt đầu khô héo, trăm dặm bên trong mọi sinh vật yêu thú đều bị uy áp khiến cho tất cả nằm xuống mặt đất kêu gào.

Nhưng lúc này trong luồn hắc khí một người bước ra, thân thể tràn đầy huyết văn, đầu tóc trắng xóa dài qua chân, đôi mắt tràn đầy huyết quang, giống như là một ma thần giáng thế, sau đó cột hắc khí liền thu nhỏ dung nạp vào người Lưu Phong.

Còn Bạch Linh đứng ngoài ngàn dặm, cũng cảm nhận được uy hiếp đến từ hắn.

Còn trên tay, tiểu nữ giật giật đạo bào nàng, nói nhỏ: “Phụ thân bị sao vậy Mẫu thân.”

Nàng cúi đầu nói: “Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn bị như vậy."

Trong lúc đó, Trong thức hải của Lưu Phong, một cái quang cầu màu vàng đang bị hắc khí và sát khí vây khốn, bên trong quang cầu có một đạo nguyên thần đang ngủ say, không sai đó chính là Lưu Phong.

Do công pháp chủ tu của hắn bị thiếu hụt, đại đạo hắn bị khuyết đi một phần, khiến hắn cứ mỗi ba mươi năm lại chuẩn bị Cửu Tinh Nhật Nguyệt trận một lần, nhưng chưa kịp chuẩn bị thì ngày ấy lại đến sớm hơn hắn dự kiến rất nhiều.

Nhưng lần này nghiêm trọng hơn lần trước rất nhiều, không những bị công pháp phản phệ lại, tinh thần lực tiêu hao sạch sẽ không thể áp chế Hỗn Độn chi khí, khiến công pháp phản phệ uy lực tăng lên gấp mấy lần.

Nên nguyên thần của hắn liền lâm vào trạng thái ngủ say, chỉ có thể tự bảo vệ bản thân, ngăn chặn hắc khí thao túng cả nguyên thần hắn, nếu như bị thao túng hắn liền triệt triệt để để sa đọa, trở thành ác ma chỉ biết giết chóc.

Nhưng, thân thể hắn giờ này đang bị Hắc khí dẫn động, lấy sát khí làm chủ đạo điều khiển thân thể hắn, mở ra một lỗ hổng bước vào đó biến mất.

Phía bên kia, di tích đang tập hợp rất nhiều cường giả, tu vi Độ kiếp có hơn trăm người, đại thừa thì có bảy vị, nhưng đây cũng chỉ là một phần của đại lục này.

Trước mặt họ đột nhiên có một lỗ hổng mở ra, một vị đại thừa kì tầng bảy đứng lên hét lớn: “To gan."

Nhưng chưa nói hết, thì bị một tia hắc sắc xuyên qua mi tâm xoắn nát căn cơ, tu vi và cả nguyên thần.

Mọi việc, chưa đến một hô hấp khiến cho mọi cường giả ở đây ớn lạnh, Đại thừa kỳ được coi là đỉnh phong ở đây, mà lại bị thuấn sát.

Chưa kịp để bọn hắn hoàn hồn, thì một thân ảnh bước ra từ lỗ hổng, trên thân còn có rất nhiều luồn hắc khí và huyết khí vây quanh, hắn đột nhiên đưa tay lên hắc khí huyết khí liền tập hợp trên tay hắn, đột nhiên liền hóa thành ngàn vạn thanh huyết kiếm lở lửng giữa không trung.

Lưu Phong liền nói: “Giết."

Ngàn vạn thanh huyết kiếm, bắt đầu phóng tới chỗ đám tu sĩ, huyết kiếm chém qua thân thể của tu sĩ đại thừa như chém đậu phụ giống nhau, sau khi chết, thi thể của các tu sĩ liền hóa thành một luồng huyết khí, quay lại chỗ Lưu Phong.

Lưu Phong liền lấy lưỡi liếm môi, mặt đầy sát khí nói: “Thật là sảng khoái."

Bên kia Bạch Linh nhìn thấy cảnh tượng như vậy không khỏi rùng mình, lấy tay che mắt con gái lại, nói nhỏ: “ Chúng ta cần rời đi càng xa càng tốt, chờ đến khi nào hắn bình tĩnh lại, rồi mình hẵn tính."

Đứa bé lập tức đáp: “Vâng."

Sau đó, Bạch Linh liền vận dụng độn thuật độn đi.

Còn Lưu phong thì nhìn về hướng khác, trên mặt còn nhe răng cười, mắt hắn huyết quang càng ngày càng đậm, miệng thì liên tục nói: “Giết Giết Giết Giết."

Sau đó, hắn liền mở ra một lỗ hổng bước vào trong đó, hơn mười hô hấp sau hắn xuất hiện trước một tòa thành cao ngàn trượng, trên mặt ý cười càng thêm nồng đậm.

Hắn liền từ từ bay đến, nhưng nửa đường thì xuất hiện hai tên hộ vệ chặn lại, khiến hắn có chút bực tức, lấy tay trái chém ngang khiến cho hai tên hộ vệ bị chém làm hai rơi xuống đất.

Còn hắn, lấy máu trên tay liếm một cái, vẻ mặt càng thêm điên cuồng, hắn liền bay đến đứng trên tường thành, nhìn xuống dưới thấy đường phố xa hoa lộng lẫy xa tít tắp chân trời, làm cho hắn kích động thêm vạn lần

Hắn liền lấy tay mò vào túi trữ vật lấy ra một cái hộp, phía bên trên là huyết sắc phù văn, trên người hắn huyết khí hình thành một cái huyết văn, dung nạp vào trong chiết hộp.

Bỗng dưng, chiếc hộp mở ra trong đó là một không gian đen tối, đột nhiên, có hàng vạn vạn con mắt mở ra, sau đó liền có vạn vạn con huyết văn bay ra.

Hắn hắn nồng đậm ý cười nói: “Đi đi các con của ta, giết hết thôn phệ hết tất cả những gì các con nhìn thấy đi."

Ha Ha Ha Ha!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui