Độc Lộ Tu Chân

Bên trong căn nhà lưu ly, liền không giống như bên ngoài to khoảng ba mươi trượng, bên trong là một không gian rộng lớn, như là một tòa lâu đài nguy nga.

Con gái của hắn vừa chạy vừa kêu: “Woaa..”

Còn Bạch Linh thì khi bước vào bên trong liền thấy căn nhà này bài trí rất kỳ lạ dường như khác biệt hoàn toàn với các căn nhà bình thường nàng hay thấy.

Bên trong căn nhà này, hai bên tường liền có rất nhiều bức ảnh của hắn, mà bên trên toàn là ảnh hắn cầm bảo vật, nhưng nàng không hiểu thấu là tại sao hắn có thể thác ấn những tấm ảnh này mà có thể làm chúng giống thật đến vậy.

Đi nửa đường thì nàng thấy một tấm ảnh mà bên trên liền có hình của nàng, đó là lúc nàng cùng hắn rơi xuống một thông đạo, nàng lâm vào trầm tư không biết hắn từ lúc nào mà có tấm ảnh này.

Lưu Phong từ bên cửa sổ đi đến bên nàng, hắn liền ép sát tai nàng nói: “Nàng biết vì sao, ta lại có thể làm ra những bức ảnh này không.”

Bạch Linh liền đáp lại: “Vì sao?”

Hắn liền thở một hơi vào tai nàng nói: “Bởi vì nàng đẹp a.”

Dứt lời một bàn tay đáp vào mặt hắn.

“Bốp..”

Lưu Phong liền vội la lên: “Đừng..đừng để ta nói là được chứ gì..”

Nàng quay đầu lại lạnh lùng nói: “Ngươi đừng có mà chọc vào lửa, cho dù đã hứa là sẽ thành thân với ngươi.”

Hắn liền lấy tay đặt lên trên má, nơi có một bàn tay năm ngón xinh xắn màu đỏ, trên mắt còn mang theo bất ngờ: “Hắn liền lúc nào hứa hôn với nàng nhỉ.”

Hắn liền sực nhớ đến chuyện trong Hang Băng lúc ấy, bây giờ nhớ lại liền hối hận lại dâng lên, lúc đó còn ngỡ như mèo lại vớ phải cá rán cơ đấy.

Nhưng đời lại chẳng đúng như mơ, hắn liền là con mèo vớ phải Boom, lòng hắn hiện tại liền băng huyết.

Lòng hắn liền tự bổ ra một ngọn lửa hy vọng, không sao về lại động phủ chính là về lại sân nhà liền sẽ sợ sao.

Bạch Linh đứng một bên, vòng hay tay đôi mắt băng lãnh nhìn về phía hắn nói: “Ngươi suy nghĩ xong chưa, bây giờ có nói không.”

Lưu Phong liền từ trong mộng giật mình tỉnh lại vội vã đáp: “Nói.. nói.”

Ngay sau đó tay chân luống cuống, vỗ nhẹ vào hư không thanh trường kiếm liền bay ra, hắn lấy tay vặn vặn chuôi kiếm, lấy ra một cái cục màu đen cỡ cỡ hai ngón tay.

Liền đưa cho nàng xem, sau đó liền nói: “Đây chính là nó đây, thiết bị hiện đại tân tiến nhất Tiên giới.”

“Hiện tại và cả tương lai liền chả có cái thứ hai, nó chính là máy ảnh, đời mới nhất, có chức năng chụp lại ảnh với độ chính xác đến từng milimet, rõ nét, và chiếc máy ảnh..”

Chưa giới thiệu xong thì máy ảnh đã bị nàng cướp đi, hắn liền quay mặt nhìn vào nàng nói: “Ngươi a đừng có làm tổn thương hắn đó, người bạn duy nhất của ta khi ở đây đó.”

“Ngươi liền nhờ cái cục đen đen này, để thác ấn ra những bức hình kia?” Bạch Linh hỏi.

Lưu Phong nghe vậy liền gật gật đầu.

Hắn liền xòe tay ra bảo: “Ngươi đưa đây ta liền biểu diễn cho ngươi xem.”

Sau đó hắn liền lấy máy ảnh mini từ trong tay nàng, lẩm nhẩm trong miệng, thì đột nhiên máy ảnh bắt đầu to lên, đạt được bằng nắm tay, hắn liền giơ nó lên trời ống kính nhắm thẳng vào hai người, tay ấn nút chụp.

“Rắc..”

Thế là một bức ảnh liền từ trong máy bắt đầu được in ra, trên bức ảnh liền có nàng với hắn khiến tim nàng không khỏi sao động, độ hảo cảm về hắn cũng +1.

Trong chớp mắt, máy ảnh trên tay của Lưu Phong liền biến mất, Bạch Linh cũng biến mất, một giây sau đó lại xuất hiện ở phía xa trên tay cầm máy ảnh, đôi mắt liền lóe lên quang mang.

Trên tay của hắn liền nhiều lên một tờ giấy, “Đồ của ngươi cũng là đồ của ta.”

Hắn trong lòng liền phun máu muốn ngất, vô sỉ a đây đã là cảnh giới nào của vô sỉ đây, hắn liền đi từ từ đến chỗ nàng, đặt tay lên vai chửng bị nói thì nàng liền quay đầu, trong mắt quang mang của sự hiếu kỳ vẫn không bị dập tắc.

Bởi vì trước kia muốn thác ấn hình nào đi xuống liền cần phải có Ký Ức Thạch, nhưng cái đó có khi nào dễ kiếm đâu, nhưng bây giờ nàng liền thấy cái máy này liền chỉ cần một ấn có thể thác ấn ra được hình ảnh.

Nên nào có thể kìm nén cảm xúc, bởi vì mỗi khi nàng gặp chuyện gì vui vẻ muốn lưu lại kỷ niệm liền không khỏi thất vọng vì Ký Ức Thạch liền chỉ có thể lưu lại một kỉ niệm thôi.

Nhưng bây giờ liền khác, có cái này thì nàng sẽ thoải mái lưu lại những gì mình thích a.

Bên kia Lưu Phong liền nói: “Ngươi đây là ăn cướp giữa ban ngày, còn có thiên lý nữa không.”

Bạch Linh liền quay lại nói với hắn: “Ngươi với ta liền là cái gì?”

Hắn liền nói: “Ừ thì, Thê tử chưa qua cửa.”

“Vậy ngươi còn cần phải hỏi sao, đồ của ngươi tức là đồ của ta.” Nàng nói dứt lời.

Lưu Phong liền câm lặng, trong lòng liền thầm than: “Đúng có lý, nhưng ngươi làm như thế liền có quá đáng lắm không.”

“Ta đường đường là một sát thủ máu lạnh, khi qua đến nơi này gặp nàng liền giống một cây hài di động quá vậy, để nàng muốn nắn thế nào thì nắn, bóp thế nào thì bóp.”

“Ta liền không tin.”

Đột nhiên, khí chất trên người hắn liền bắt đầu biến đổi sang trầm mặt lãnh huyết, bên kia Bạch Linh thấy vậy không khỏi trầm mặt, nhìn lại trong tay mình máy ảnh.

Lưu Phong còn đang biến đổi thì tiếng con gái hắn lại vang lên: “Phụ Thân ngươi mấy cái hình này ở đâu ra vậy, đẹp quá đi a.”

Thì hắn quay lại đi đến phía con gái, trên gương mặt tràn ngập yêu thương, Bạch Linh thấy vậy liền lắc đầu: “Ngươi liền là cây hài di động, đừng có ở trước mặt ta trang bức này nọ.”

Tiếp tục chăm chú nhìn vào cái màn hình nhỏ bên trên máy ảnh, liền có những ký tự kỳ quái khiến nàng không thể hiểu được.

Còn phía bên kia Lưu Phong đã đi đến phía con gái, nhìn lên tấm hình nàng chỉ chỉ sau đó nói: “ Đó là ruộng bậc thang của Việt Nam vào buổi sáng sớm, sương mù khiến cho nơi này hầu như biến thành tiên cảnh.”

“Còn tấm bên này à, đây là Thác Victoria, Zimbabwe và Zambia, là một trong những ngọn thác hùng vĩ và nổi tiếng nhất thế giới, khiến ta không khỏi hồi tưởng về một quá khứ đầy oai hùng.”

Một bên con gái hắn kéo lấy tay hắn hỏi: “Việt nam là ở đâu? còn cả cái Zimbabwe và Zambia nữa.”

Hắn liền khụy xuống xoa nhẹ đầu nàng nói: “Đấy là một nơi rất xa, bây giờ phụ thân của ngươi liền chưa đến được nhưng tương lai thì sẽ khác, lúc đó sẽ dẫn ngươi với mẫu thân của ngươi đi.”

Bên kia, Bạch Linh lấy ra một quyển sách nhỏ, bên trên có dòng chữ “Nhật ký”.

Nàng lật ra, cầm bút lên ghi vào một hàng chữ nhỏ “Lưu Phong hứa mang ta về quê hương của hắn.” Viết xong nàng liền cất vào lại trong túi.

Đi lại gần chỗ hắn ghé miệng vào tai nói: “Ngươi nhớ giữ lời đó.”

Hắn liền giật bắn người, quay mặt lại lầu bầu: “Ngươi vẫn cứ như thế thần thần bí bí.”

Nàng trả lời: “Câu đó là ta nên nói với ngươi mới đúng.”

“Ngươi tính khi nào mới bắt đầu Ngưng tụ đạo thân.”

Lưu Phong giật bắn người trả lời: “Cái đó hả, thì để sau đi, bây giờ phải cho con gái dùng tẩy tủy đơn trước đã.”

Nàng lần này liền biết, hắn định ngưng tụ đạo thân chuyển hết tu vi đại đạo đều qua đó đây, nhưng không sao đạo thân ngưng tụ đều là vì như thế, đều là muốn dùng nó đột phá lên Đế Cảnh thôi,

Nhưng thiên đạo nào có cho tu sĩ như thế mở hack, ngưng tụ thất bại liền sẽ bị đánh nhập phàm trần, vạn kiếp không thể bước lên tiên đạo, mà tỷ lệ thành công của nó liền không quá năm phần trăm, tỷ lệ thành công ít đến thảm thương, hầu như không có người nào dám thử.

Bởi vì thế,ngưng tụ Đạo Thân liền là một ván cược, thắng thì ăn cả nếu thua thì vạn kiếp bất phục.

Nàng liền gật đầu: “Được.”

Hắn liền bế con gái lên nói: “Đi thôi.”

Đoàn người liền đi sâu vào trong căn nhà lưu ly, đi một đoạn thì đến một căn phòng, bên trên có tấm bản đề một dòng chữ “Tu luyện là sức mạnh.”

Khiến Bạch Linh khóe miệng co giật.

Sau khi mở cửa phòng ra nàng liền choáng ngợp giống Lưu Phong khi ở tòa thành nọ.

Trong phòng liền bày bố rất nhiều đan dược tiên khí, có cả Tinh Hạch hung thú, liền thú hồn cũng có.

Hắn liền nhìn sang Bạch Linh nói: “ Thấy sao choáng ngợp không, lần trước lấy ra chỉ là một phần nhỏ gia sản của ta khi đi mấy cái bí cảnh thôi nha.”

“Đây cũng chỉ là một phần nữa thôi nha, về tới động phủ của ta ngươi liền choáng đến ngất á.”

Nàng một bên, trong lòng thầm hít một hơi, đây là cỡ nào số mệnh, cỡ nào vận khí.

Hắn liền lấy ta dắt nàng vào phía trong, đi đến gần một cái bồ đoàn ở chính giữa phòng tu luyện, sau đó bỏ con gái xuống, thanh trường kiếm liền xuất hiện trong tay hắn, sau đó hắn đi ra bên trái căn phòng ấn thanh kiếm xuống một cái lỗ.

Căn phòng bên trong Trận Pháp liền bắt đầu sáng rực lên liên kết với nhau. Linh khí bắt đầu tập hợp lại, từng viên Tinh Hạch hung thú bắt đầu hóa thành bụi, linh khí trong đó được trận pháp xử lý hóa thành tinh thuần linh khí.

Đứng một bên, Bạch Linh tinh thần không khỏi rúng động, nàng cũng không ngờ hắn lại chơi lớn đến thế, Tinh Hạch hung thú liền như cỏ rác, nói bỏ là bỏ.

Nhưng cũng không sao dù sao cũng là con gái hắn đầu tư thủ bút này liền cũng không đáng ngại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui