Độc Lộ


Không ai có thể hiểu được tâm trạng Lâm Kiệt lúc này.
Thực tế Lâm Kiệt không hề bị thương quá nặng, nói thế nào hắn cũng là một gã Linh Động giả viên mãn, lại chủ tu quyền đạo, linh lực bảo hộ cực kỳ cường đại.
Chỉ có điều hắn vẫn dựa lưng vào tường, không hề có dấu hiệu gì là muốn đứng dậy, nỗi nhục trong lòng khiến hắn như sắp phát điên.
Tổn hại thể xác, hỏi có đau không? Đau chứ, nhưng tổn hại tình thần lại càng đau đớn hơn nhiều, rất rất nhiều.
Hắn đường đường là Ngạo Quyền Lâm Kiệt, một trong Bát Kiệt lừng danh Cổ Nguyên quốc, là đầu lĩnh của đám thanh thiếu niên, vậy mà tại đây, ngay lúc này, bại, triệt để bại, chỉ sau có một quyền.

Mà đối phương có lẽ tuổi chỉ mười lăm, thậm chí nhỏ hơn, hoàn toàn chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa.
- Bại sau một quyền sao? Một quyền trần trụi, trực diện, không chút xảo kỹ...
Lâm Kiệt khẽ lẩm bẩm, chỉ một lát sau, ánh mắt hắn trở nên thanh minh.

Hắn cuối cùng đã biết mình thiếu xót ở đâu.
"Nắm đấm chính là vũ khí nguyên thủy nhất, là thứ giúp nhân loại sống sót trong cuộc chiến sinh tồn thuở sơ khai.

Quyền đạo là phải trực diện, phải thô bạo, thậm chí phải trần trụi.
Ta xưng Ngạo Quyền, nhưng thân làm quyền giả, sao có thể lấy kiêu ngạo làm quyền lộ.

Quyền giả, phải trực tiếp, phải thô hào, phải khí phách tuyệt luân!"
Chỉ trong chốc lát, hắn ngộ được quá nhiều thứ, linh lực trong cơ thể không ngừng co rút, có xu hướng ngưng tụ lại, Linh Luân bí cảnh đã ở ngay trước mắt.
Chậm rãi đứng dậy, ánh mắt phức tạp nhìn gã thiếu niên ở giữa phòng, nhưng rất nhanh xoay người bước đi.
Bước ra đến cửa phòng, hắn đột nhiên dừng bước, trên tay xuất hiện một tấm thẻ bài ném về phía sau, mở miệng nói:
- Vốn dĩ định đấu giá một món để ngưng tụ Linh Luân.

Vạn Yêu bài phiến này coi như thù lao cho ngươi!
Nói xong hắn bước đi một cách thản nhiên, bỏ mặc cả mỹ nữ xinh đẹp lẫn chưởng quầy vẫn đang ngơ ngác.
Mỹ nữ chỉ liếc nhìn rồi cũng đi ra khỏi phòng bao, để lại vị chưởng quầy tâm thần ngày càng bất an.
Những việc này Việt không hề hay biết, vì hắn còn đang nhập thần cảm nhận sức mạnh của Nghịch Tu.
Chỉ một quyền thôi, nhưng đã có thể thấy được chênh lệch giữa Tu luyện giả và Nghịch Tu giả.

Hoàn toàn nghiền ép, hoàn toàn là hủy diệt, không cho đối phương có bất cứ cơ hội ngóc đầu dậy.
Tại sao lại có thể được như vậy?
Một cú va chạm trực diện, hai nắm quyền quán đầy linh lực va chạm, quá đủ để hắn cảm nhận được dao động linh lực cuồng liệt của đối phương.

Cường độ linh lực của họ Lâm thậm chí còn nhỉnh hơn hắn.
Vậy tại sao hắn lại có thể nghiền ép đối phương được như vậy?
"Đúng rồi, là chất lượng linh lực và khả năng khống chế!"
Tu giả cảm thiên địa! Linh lực của tu giả hình thành nhờ sự giải thích "Linh" chi quy tắc của thiên địa.

Cảnh giới càng thấp, độ thuần khiết lại càng thấp do sự lý giải đối với căn nguyên trật tự của thiên địa còn nông cạn.
Thế nhưng, cảnh giới có cao đến mấy, dù có đạt đến bước cuối cùng, cũng khó mà hoàn mỹ.

Bởi vì khi đạt đến hoàn mỹ, là khi tu giả đã lý giải triệt để đối với thiên địa, có thể hoàn toàn thoát khỏi sự ràng buộc của trật tự quy tắc, vĩnh sinh bất tử, cùng thiên địa đồng thọ.
Nhưng trên đời này, thực sự có tiên sao? Một vị hóa thạch tồn tại cả vạn năm, đã trả lời là không.
Còn Nghịch Tu lại khác.

Trật tự là do bản thân tạo ra, quy tắc là do bản thân sinh ra, linh lực hình thành từ bên trong thế giới thể, độ thuần khiết của linh lực là hoàn mỹ, khả năng khống chế linh lực cũng là tuyệt đối.

Chính điều đó đã làm nên một gã Nghịch Tu vô địch cùng giai.
Đương nhiên thành bại khi giao chiến còn dựa vào năng lực chiến đấu, dựa vào kỹ xảo, vào linh thuật, rất nhiều yếu tố, nhưng tất cả những yếu tố đó, nếu không ngừng tìm tòi, nỗ lực và thử thách bản thân, nhất định có thể đạt tới đỉnh cao.
Chỉ có thiên địa này là không thể dò xét tận cùng!
Chậm rãi mở mắt, Việt khóe miệng nhếch lên cười, hắn cảm thấy vô cùng hài lòng.

Chỉ một lần va chạm đã giúp hắn hiểu được thêm về Nghịch Tu, về con đường phải đi sau này.

Lúc này hắn thực sự rất muốn cảm ơn họ Lâm, dù nhường phòng bao này cũng không thành vấn đề.
- Ủa, người đâu rồi?
Đập vào mắt hắn là cảnh tượng tan hoang của căn phòng, bức tường lung lay, chằng chịt vết nứt như sắp đổ đến nơi.

Hắn quét ánh mắt nhìn quanh thì không thấy bóng dáng Lâm Kiệt hay mỹ nhân đi cùng hắn đâu, chỉ còn lại vị chưởng quầy đáng kính và gã tiểu nhị tốt bụng đang không ngừng xoa tay một bộ sợ sệt.
Chưởng quầy trung niên lúc này tỏ ra vô cùng cung kính nói:
- Vị thiếu gia này, Lâm gia đã rời đi được một lúc!
- Rời đi? Hắn rời đi thì ai sẽ chi trả phí sửa chữa? Tên khốn kiếp này!
Việt nghe thấy vậy thì hoảng hốt, đùa gì vậy, thức ăn đã thuộc loại đắt nhất, thì căn phòng bao sang trọng này giá chắc chắn không mềm.

Mặc dù hắn cũng đủ tiền để chi trả nhưng chắc chắn sẽ thương cân động cốt.
- Này chưởng quầy, ông cũng thấy rồi đấy, vụ việc hoàn toàn là do tên họ Lâm gây sự trước, tôi cũng chỉ hoàn toàn là phòng vệ.

Về chi phí sửa chữa phòng bao, ông xem có thể...
Khiến hắn không ngờ là vị chưởng quầy này lại vội vã xua tay, mặt đầy vẻ hối hận nói:
- Ngài cứ đùa, sao có thể bắt ngài chi trả! Ban nãy tiểu nhân lúc nãy tiểu nhân bị quỷ che mắt, làm việc mạo phạm đến thiếu gia ngài, mong bỏ quá cho, sau này bao phòng của Thiên Yêu đại tửu lầu vĩnh viễn có chỗ trống, đợi ngài đại giá quang lâm!
Cách ứng xử của lão chưởng quầy này khiến Việt có chút không hiểu.

Mặc dù vừa rồi hắn một quyền đánh bại Linh Động viên mãn giả, có lẽ sẽ dọa được vài con gà, nhưng mà đây là nơi nào cơ chứ?
Trảm Yêu thành đệ nhất tửu lầu, ngay cả vị trí chưởng quầy quèn cũng là Linh Động giả, đủ hiểu thế lực đứng sau lưng lớn mạnh đến mức nào.

Việc gì phải sợ sệt khúm núm trước một gã thân cô thế cô vô danh tiểu tốt như hắn chứ?
"Đúng rồi, mình không nói ra thì ai biết mình thân cô thế cô chứ.

Nhìn mình khác nào thiếu gia công tử của thế lực lớn, xem ra lão già sắp chết này cũng cho rằng như thế!"
E hèm một tiếng, Việt bày ra một bộ dáng cao cao tại thượng của một thế gia công tử, gì chứ diễn là nghề của hắn rồi, nếu không phải biết diễn trò trước mặt người khác thì hắn đã chết từ lâu rồi.
- Nếu chưởng quầy đã nói vậy thì bản thiếu gia cũng không so đo nữa! Đã thế xin phép được cáo từ!
Nói xong Việt tiêu sái bước đi, thể hiện một bộ dáng mà hắn cho là công tử ca nhất.

Chỉ có điều vừa bước ra khỏi cưa phòng thì thanh âm của lão chưởng quầy đột nhiên vang lên từ phía sau.
- Khoan đi đã!
Việt có chút giật mình, không phải vừa nói xong lại đổi ý muốn bắt hắn trả phí sửa chữa đấy chứ?
Mẹ kiếp lão già sắp chết này!
Đừng hòng hắn chịu trả dù chỉ một xu!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui