Thích Đinh Nhạn sau khi uống viên Tà Đơn vào bụng, thì tính vốn lương thiện của chàng liền trở thành gian ác. Chàng sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì, cũng như giết bất cứ ai theo sự sai khiến của Ngân cung Cung chủ Giang Tiểu Phân.
Giang Tiểu Phân nghe thế cất tiếng cười đắc ý. Tiếng cười của bà ta ai nghe đến cũng phải nổi da gà.
Sau đó, Giang Tiểu Phân lại cất giọng lạnh lùng hỏi :
- Thích Đinh Nhạn, ngươi đến đây để làm gì.
- Để tìm Hứa Trân!
- Tìm nó có chuyện chi.
- Phụ thân của cô ấy sắp chết đến nơi rồi, tôi tìm cô ấy đến gặp mặt ông ta!
Chàng cười như kẻ mất hồn rồi nói tiếp :
- Và sau đó, tôi sẽ tìm cách giết chết Thích Nhạc Dương!
- Tốt lắm, giờ đây ta có thể trao Hứa Trân cho ngươi!
- Xin đa tạ Cung chủ!
Nhìn vào bề ngoài, thì Thích Đinh Nhạn chẳng hề lộ vẻ hung ác, đối với việc đã qua, chàng vẫn nhớ rõ ràng cả. Nhưng, thực sự thì bên trong, ý nghĩ của chàng gian ác đến mức thật đáng sợ.
Giang Tiểu Phân to tiếng nói :
- Tam Cung Phi đâu rồi.
Tức thì, người đàn bà đứng tuổi xinh đẹp, trước đây có đánh nhau với Thích Đinh Nhạn liền bước ra nói :
- Chẳng hay Cung chủ có lịnh chi.
- Dẫn Hứa Trân ra trao cho hắn!
- Việc ấy...
- Hãy đi đi, đấy là mệnh lệnh của ta!
Người đàn bà xin đẹp đó liền bước lui ra ngoài. Giang Tiểu Phân không ngớt cất tiếng cười nhạt. Người đàn bà ấy quả mất hết nhân tính. Đối với người con trai của chị ruột bà ta, mà bà ta còn dùng đến thủ đoạn thâm độc như vậy, thì nói chi đến người khác.
Với thứ Tà Đơn của bà ta, bà ta có thể sai khiến bất cứ một nhân vật võ lâm nào.
Chính vì thế, mà chỉ trong một thời gian ngắn, Ngân Diện hội đã thu nạp tất cả cao thủ của cách môn phái!
T Thích Đinh Nhạn đứng trân trân, vẻ mặt đầy ngơ ngác. Sỡ dĩ chàng ngơ ngác là vì chàng cảm thấy tựa hồ như mình quên mất đi bao nhiêu công việc, những công việc ấy dường như xa xôi đối với chàng lắm.
Chỉ trong chốc lát, nghe có tiếng chân người bước đi từ phía ngoài tiến vào. Đấy là thảm thiết đang đi theo người đàn bà đứng tuổi xinh đẹp ấy bước đến gian Thần Điện.
Nàng mở miệng kêu lên một tiếng :
- Má!
Liền đó, nàng quỳ hai đầu gối xuống đất. Giang Tiểu Phân cười nhạt nói :
- Hãy đứng lên, xem đây là ai.
Hứa Trân đưa mắt nhìn Thích Đinh Nhạn một lượt, thì biến hẳn sắc mặt. Nàng kêu lên qua một giọng đau đớn :
- Thích ca ca!
Liền đó, nàng nhảy bổ vào lòng Thích Đinh Nhạn oà khóc lên!
Thế rồi, cả hai người cùng ôm chầm lấy nhau cất tiếng khóc thực to, chẳng khác nào một đôi tình nhân được sốn sót và được trùng phùng sau một chiến họa thảm khốc.
Nàng hy vọng là trước khi chết, được trông thấy Thích Đinh Nhạn một lần. Bởi thế, Thích Đinh Nhạn đột nhiên xuất hiện, thì thử hỏi nàng không vui như điên sao được.
Thích Đinh Nhạn tuy đã uống Tà Đơn, nhưng chàng vẫn không quên người yêu của mình. Duy có điều là trong tình thương chàng thoáng thấy có chen lẫn một sự oán hận mà thôi.
Trong khi đó, Hứa Trân vẫn ngã vào lòng của chàng và không ngớt khóc rưng rức. Tiếng khóc ấy đã khiến ai nghe đến cũng rất cảm động. Vì chính nàng đã dùng sinh mệnh của mình để đổi lấy giây phút buý báu nhứt này.
Thích Đinh Nhạn ôm lấy nàng. Chàng không thể phân biệt được, trong giây phút đó, đối với Hứa Trân chàng yêu thương nhiều hay oán hận nhiều.
Giang Tiểu Phân lạnh lùng quát :
- Hãy đứng dang ra!
Hứa Trân như chợt tỉnh lại, nàng xô Thích Đinh Nhạn ra, nói :
- Má, Má... định giết anh ấy hay sao.
- Không!
- Thực thế à....
Nàng gần như không dám tin ở lỗ tai của mình. Vì nàng không thể hiểu được tại sao mẫu thân của mình lại không giết Thích Đinh Nhạn. Nhưng, nàng làm thế nào hiểu được Giang Tiểu Phân đã làm một việc đáng ghê sợ hơn là giết Thích Đinh Nhạn.
Giang Tiểu Phân lạnh lùng nói :
- Đúng thế, ta không giết chết nó! Nhưng ta có việc này cần phải nói rõ cho ngươi biết. Hiện nay, ngươi có biết chính là con gái của ta không.
- Con được biết, con chính là con gái của Má!
- Thế còn cha ngươi đâu.
- Cha con chính là Hội trưởng!
- Không, cha ngươi là một người khác. Giờ đây, Thích Đinh Nhạn sẽ dẫn ngươi đến gặp cha ngươi. Song, việc thăm viếng xong xuôi, thì ngươi mau trở về, nếu không ta sẽ giết chết Thích Đinh Nhạn!
- Vậy cha tôi là ai.
- Việc ấy rồi đây ngươi sẽ rõ. Nếu trong vòng năm hôm mà ngươi không trở về, thì ta có biện pháp giết chết cả ngươi lẫn Thích Đinh Nhạn. Điểm đó ngươi phải nhớ cho kỹ!
Đấy quả là một ân huệ to bằng trời. Thử hỏi một con người tâm địa độc ác như Giang Tiểu Phân thì nào chịu tha Hứa Trân một cách dễ dàng như vậy.
Nhưng Hứa Trân nào có biết, người mẫu thân của nàng đang đi một nước cờ hết sức thâm độc.
Hứa Trân nói :
- Thưa Má, con sẽ vâng lịnh của Má!
Giang Tiểu Phân gật đầu, rồi quay qua người đàn bà đứng tuổi xinh đẹp ấy nói :
- Tam Cung Phi!
- Có đệ tử đây!
- Hãy dẫn chúng nó đi ra!
- Vâng!
Liền đó, người đàn bà xinh đẹp ấy dẫn Thích Đinh Nhạn và Hứa Trân bước ra khỏi Thần Điện, rồi lại đi ra khỏi Ngân cung đầy dẫy những hành lang quanh co, sau cùng họ đã cùng đi đến đoạn đường hầm.
Sau khi bước ra khỏi ngôi mộ, người đàn bà xinh đẹp ấy cất giọng lạnh lùng nói :
- Các ngươi hãy đi đi!
- Thưa Dì, con rất cám ơn Dì!
Trong giây phút đó, người đàn bà xin đẹp kia nhanh nhẹn nhét vào tay Hứa Trân một món vật, rồi quát :
- Ai là Dì của ngươi, sao không chịu đi nhanh lên.
Hứa Trân đưa mắt nhìn vào áo mình, nhưng nàng không thấy rõ người đàn bà đứng tuổi ấy đã nhét vật chi cho mình. Nàng đưa đôi mắt kinh hoàng nhìn người đàn bà đó nói :
- Thôi chúng tôi đi đây!
Người đàn bà xinh đẹp đó không trả lời, bà ta im lặng đi thẳng trở vào ngôi mộ.
Hứa Trân liền cùng Thích Đinh Nhạn vọt người lao đi, chỉ trong chớp mắt là đã mất hút ngoài bãi tha ma.
Trong khi đó, trong lòng Hứa Trân như có vô số những lời cần nói với Thích Đinh Nhạn. Nàng không biết Thích Đinh Nhạn có bằng lòng tha thứ cho nàng chăng.
Liền đó, nàng chậm bước lại, nói :
- Thích ca ca!
- Chi thế.
- Anh dường như đã thay đổi rồi!
- Thay đổi à.
- Phải, dường như anh không còn thích nói chuyện nữa!
- Đâu lại có như thế.
Hứa Trân buồn bã nói :
- Thích ca ca, anh còn giận em không.
- Không, anh không khi nào giận em.
- Thích ca ca, anh có biết trong khi bị giam giữ tại ngục tử hình đầy tăm tối, lúc nào em cũng tưởng nhớ đến anh. Em tưởng rằng, trong kiếp sống này không còn có dịp nào gặp mặt anh được nữa!
Giọng nói của nàng hết sức chân thành tha thiết, nghe thực xúc cảm lòng người.
Phải, nàng yêu thương Thích Đinh Nhạn còn hơn yêu thương chính sinh mạng của mình nữa.
Nếu trước đây, Thích Đinh Nhạn nghe qua những lời nói ấy, thì tất sẽ cảm động xót thương biết bao! Nhưng, giờ đây chàng đã trở thành một con người hoàn toàn khác hẳn.
Bởi thế, nghe qua những lời nói ấy, chàng chỉ cười nhạt :
- Thế à.
- Phải, Thích ca ca, em biết em có lỗi với anh. Nhưng đấy không phải là chính lòng em muốn, xin anh hiểu cho!
- Anh đã nói là anh không khi nào giận em đâu!
Hứa Trân đưa mắt nhìn Thích Đinh Nhạn, thấy vẻ mặt của chàng lạnh lùng không hề có một tí tình cảm. Nàng dường như cảm thấy rằng vẻ mặt lạnh lùng ấy từ trước đến nay Thích Đinh Nhạn không hề có.
Nàng là một cô gái ngây thơ, nên dù nghĩ vậy, song nàng vẫn không ngờ rằng bên trong hiện tượng đó lại có một việc chi khác lạ. Bởi thế, nàng lộ vẻ kinh ngạc, rồi nói :
- Thích ca ca, có lý nào phụ thân em lại là một người khác hay sao.
- Đúng thế!
Thích Đinh Nhạn bèn đem mọi việc đã qua, nói rõ lại cho Hứa Trân nghe, khiến Hứa Trân không khỏi kinh ngạc, nói :
- Phụ thân em lại chính là Bác ruột của anh. Như thế chúng ta là bà con chú bác sao.
- Có thể đúng như vậy!
Giữa lúc hai người đã đến trước ngôi Diêm Vương Miếu, thì Hứa Trân chợt nhớ ra một vật của Tam Cung Phi nhét vào áo nàng. Nàng liền thò tay vào áo lấy ra xem, thì đấy rõ ràng là một phong thư được cuốn tròn, bên trên đề rằng :
“Gởi Phong Trần Cuồng Khách! Xin xem kín.”
Hứa Trân xem qua, thì không khỏi giật nẩy mình. Vì người đàn bà xinh đẹp ấy chính là người tâm phúc của mẫu thân, thế bà ta gởi cho Phong Trần Cuồng Khách phong thư này, bên trong nói đến việc chi.
Dù nghĩ thế, nhưng nàng vẫn cất kỹ phong thư vào áo. Trong lúc ấy, Thích Đinh Nhạn đã bước thẳng vào ngôi Diêm Vương Miếu.
Vừa bước vào ngôi miếu, thì Thích Đinh Nhạn đã thấy U Minh Quỷ Nữ đứng sẵn nơi đó rồi. Trước tiên U Minh Quỷ Nữ lộ sắc kinh ngạc, nhưng sau đó liền vui cười nói :
- Thích thiếu hiệp, anh đã trở về được đấy à.
Thích Đinh Nhạn lạnh lùng nói :
- Như tôi đã bảo, là tôi sẽ trở về kia mà!
U Minh Quỷ Nữ quay về phía Hứa Trân nói :
- Cô chắc là Hứa cô nương.
- Đúng thế! Còn tỷ tỷ là....
- Tôi gọi là U Minh Quỷ Nữ!
- Quỷ Nữ. Tên khó nghe quá!
Nói dứt lời, nàng cất tiếng cười đầy vẻ thơ ngây. U Minh Quỷ Nữ nhìn qua thái độ thơ ngây của Hứa Trân, trong lòng không khỏi cảm động, nên cất tiếng buồn bã cười đáp lại.
Hứa Trân nói :
- Tỷ tỷ, em biết rồi... Em đã có lần gặp mặt chị. Trong khi Ngân Diện hội chúng tôi làm lễ khai phái, thì chị có tới Tụ Võ Đường để tìm Trần Đế phải không.
U Minh Quỷ Nữ gượng cười nói :
- Phải, chính là tôi đấy!
Hứa Trân nói :
- Tỷ tỷ, chị rất đẹp...!
- Đẹp.... Đẹp sao bằng cô. Thôi chúng ta hãy đi vào, cô cũng cần đến gặp ngay phụ thân cô!
Liền đó, ba người nối gót nhau chui vào địa đạo. Trong lúc ấy, trong lòng Thích Đinh Nhạn đang đầy dẫy nhưng ý nghĩ gian ác. Chàng đang nghĩ cách làm thế nào để giết chết U Minh Quỷ Nữ.
Trái lại, trong khi đó U Minh Quỷ Nữ lại vui mừng về chỗ Thích Đinh Nhạn đã được bình an trở về.
Nàng nhìn Thích Đinh Nhạn một lượt, rồi nói :
- Thích thiếu hiệp, anh thực là người mạng lớn, nên mới có thể bình an trở về như vậy!
Thích Đinh Nhạn tươi cười nói :
- Đấy là nhờ cái phước của cô!
Chỉ một câu nói bình thường như vậy, đã khiến U Minh Quỷ Nữ cảm thấy hết sức vừa lòng. Liền đó, ba người cùng bước thẳng vào gian đại sảnh.
Thiên Âm lão nhân, Phong Trần Cuồng Khách và Hồ Tịnh trông thấy Thích Đinh Nhạn trở về bình an cũng vui mừng không tả xiết.
Sau một lúc hàn huyên, Hứa Trân quay về Phong Trần Cuồng Khách nói :
- Phong thư này phải gởi cho ông không.
Phong Trần Cuồng Khách nhìn thấy phong thư, mặt không khỏi ít nhiều biến sắc. Ông ta đưa mắt nhìn Hứa Trân một lượt, nói :
- Phải, cô nhận được từ đâu thế.
Hứa Trân đang định nói thật mọi việc cho Phong Trần Cuồng Khách nghe, nhưng bất ngờ nàng lại thay ý nghĩ, nói :
- Tôi không biết!
Phong Trần Cuồng Khách lộ vẻ hết sức kinh ngạc, thực lâu chẳng dám xé phong thư ra. Thiên Âm lão nhân thấy thế cũng không khỏi giật mình, thầm nghĩ :
- Có lẽ nào phong thư này của Lê Thái Hoa sao....
Ngay lúc ấy, bỗng Hứa Trân lên tiếng nói :
- Tôi muốn đi vào thăm phụ thân tôi!
Thích Đinh Nhạn nói :
- Chúng ta hãy cùng đi vào một thể!
Liền đó, Thích Đinh Nhạn và U Minh Quỷ Nữ dẫn Hứa Trân bước vào gian phòng của Thích Nhạc Dương đang nằm.
Phong Trần Cuồng Khách lại đưa mắt nhìn kỹ phong thư. Thiên Âm lão nhân không thể giữ được sự im lặng nữa, lên tiếng nói :
- Thế nào, tuồng chữ có quen mắt lắm không.
- Đúng như vậy!
Thiên Âm lão nhân giật mình, nói :
- Vậy có phải là bút tích của Lê Thái Hoa không.
- Không phải!
Thiên Âm lão nhân lại lộ vẻ kinh ngạc, nói :
- Không phải....
- Đúng thế, không phải...!
Phong Trần Cuồng Khách cau đôi mày, rồi buột miệng kêu lên một cách kinh hoàng :
- Tôi nhớ ra rồi!
- Ai thế.
Ngay lúc ấy, Phong Trần Cuồng Khách biến hẳn sắc mặt. Nét sợ hãi hiện trên mặt ông ta, khiến ai trông thấy cũng không khỏi phập phồng lo sợ lây. Thiên Âm lão nhân nói :
- Là ai thế.
Phong Trần Cuồng Khách cố trấn tĩnh trở lại, rồi hạ giọng nói :
- Lý lão ca, có phải anh còn nhớ là lúc Thích Đinh Nhạn hợp mặt môn nhân tại Ngũ Hầu miếu, có một người che mặt xuất hiện ấy không.
- Đúng thế, chính có một người như vậy!
Xem tiếp hồi 57 Giây phút kinh hãi