Độc Nhất Mỹ Nam Tâm

Phố phường nhộn nhịp người người tới tới lui lui, cảnh tượng ngựa xe như nước thật sự cho thấy kinh thành rất đỗi phồn hoa, cho nên trong quán trà mà có thật nhiều nữ tử vây quanh Cảnh Băng Tuyền cũng không có gì là lạ.

“Cảnh thiếu gia, gần đây mới ra một loại vải mới, màu sắc phi thường hoa lệ......”

“Đúng vậy, Cảnh thiếu gia, ta cũng đã thấy qua loại vải này rồi, phi thường đặc biệt, ngươi mặc vào loại vải có màu sắc và hoa văn như vậy nhất định sẽ hợp lắm.”

Cảnh Băng Tuyền cười mà không đáp, cái nụ cười ngọt như đường trên khuôn mặt tuấn mỹ kia, có thể làm cho các cô nương bình thường lạc mất hồn phách.

Vây quanh hắn toàn là các cô nương, ai chẳng biết Cảnh Băng Tuyền gia tài bạc triệu, có thể nói là người đứng hàng đầu trong danh sách mà các cô nương muốn kết thân, cũng là người mà các cô gái mong ước được lấy làm phu quân nhất.

Cho dù không được làm chính thất phu nhân, được làm tiểu thiếp của hắn cũng sung sướng bậc nhất rồi, cho nên trước đó không lâu mới có một nữ tử thanh lâu mạo nhận mang thai với hắn, vào nhà hắn hết ăn lại uống, đương nhiên sau đó, gian kế này đã bị vạch trần.

“Còn có, Cảnh thiếu gia, tại sao gần đây rất ít thấy ngươi đi ra ngoài dạo chơi a?” Một cô nương trực tiếp đánh trúng yếu điểm.

Hắn cũng chỉ mỉm cười mà chống đỡ, không nhiều lời giải thích, bởi vì hắn ở chỗ này ngồi chờ không phải là một đám cô nương tự động vây đến, mà là một người khác.

Không quá thời gian uống một chén trà nhỏ, trước cửa xuất hiện một bóng người cao tráng, Cảnh Băng Tuyền lập tức đứng lên chạy ra đón, trên mặt tươi cười so với vừa rồi như đã bỏ thêm thập phần nhiệt lực.

Nhìn không ra một người luôn luôn cậy tài khinh người như hắn, lại lộ ra ngọt ngào như vậy, đôi má lúm đồng tiền làm cho nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, người không hiểu biết, còn tưởng rằng người tới là một mỹ nhân mà hắn yêu thương.

Các cô nương ghen tị nhìn lại, phát hiện người tới không phải nữ tử, mà là một nam tử, cũng là một nam nhân nổi danh trong kinh thành, tên gọi Ngọc Đằng Long.

Gia cảnh nhà hắn so với Cảnh gia cũng giàu có ngang nhau, chẳng qua diện mạo hai người lại cách xa một trời một vực, tựa như người đẹp và quái vật vậy.

Cảnh Băng Tuyền tuấn mỹ vô trù, trên mặt lại thường thường lộ ra nụ cười ngọt ngào mê người; còn Ngọc Đằng Long sắc mặt ngăm đen, màu da khoẻ mạnh từ khi sinh ra đến bây giờ vẫn cứ như vậy, không phải do phơi nắng quá nhiều mà thành. Mà khuôn mặt hung ác của hắn thật giống như lưu manh, thanh âm lớn cứ như sét đánh, thường thường quắc mắt nhìn trừng trừng, thoạt nhìn có chút đáng sợ, bởi vậy hắn luôn luôn không được nữ tử nào chú ý.

Mà cũng có những chuyện không một cô nương nào lý giải được, đó là cho dù gia thế hai người giống nhau, cha mẹ cũng thập phần giao hảo, nhưng hai nam nhân giống như khác nhau một trời một vực như thế kia, vì sao lại có thể trở thành hảo bằng hữu, cả ngày đều như hình với bóng, mà hiện tại chỉ cần Ngọc Đằng Long xuất hiện, trên mặt Cảnh Băng Tuyền cũng sẽ xuất hiện một nụ cười hạnh phúc mà các nàng chưa bao giờ gặp qua.

“Đằng Long, ta chờ ngươi đã lâu, tại sao tới bây giờ ngươi mới đến?”

“Còn không phải đều là do ngươi hại, làm cho ta căn bản là đứng dậy đi không nổi.”

Ngọc Đằng Long trừng hắn liếc mắt một cái, ánh mắt hung hãn, cùng sắc mặt cực hung ác, đủ để kẻ khác rút lui ba thước, thế mà Cảnh Băng Tuyền vẫn là vẻ mặt tươi cười.

Cảnh Băng Tuyền một tay đặt lên vai hắn, còn một tay kia không thành thật hướng mông hắn vỗ vỗ nhẹ, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng thì thầm: “Làm sao vậy? Là do tối hôm qua làm kịch liệt quá, cho nên hôm nay nơi này của ngươi mới đau đến đứng dậy đi không nổi sao?”

Khuôn mặt hung ác của Ngọc Đằng Long lập tức nhuộm thành một mảnh hồng, nếu không phải nơi này thật sự quá nhiều người, đẩy tay Cảnh Băng Tuyền ra sẽ khiến cho người khác chú ý, chỉ sợ hắn đã sớm mạnh mẽ mà hất tay tên vô lại này ra rồi.

“Ngươi...... Ngươi nói bậy bạ gì đó, không được nói bậy như vậy nữa.” Hắn giận dữ mà trở nên cà lăm.

Đều là do lỗi tối hôm qua của Cảnh Băng Tuyền. Hắn hiện tại siêu dính chặt lấy ta, chính ta thường thường một chút quên không … chú ý, đã bị hắn cởi hết quần áo, làm cái chuyện mà khi nhắc đến là người ta đã xấu hổ tới cực điểm.

Tối hôm qua đương nhiên cũng là như vậy, chính ta bị hắn vừa hôn vừa liếm, cuối cùng còn phát ra cái loại thanh âm kỳ quái kia. Cảnh Băng Tuyền căn bản là cố ý muốn cho ta phải rên rĩ, cái thứ thanh âm mà đáng lý không thể thốt ra từ miệng của một nam tử hán, làm cho ta sau khi làm xong, rồi lúc hồi phục lại lý trí, xấu hổ đến mức đem mặt vùi vào chăn bông, hận không thể đánh chết chính mình.

Hơn nữa hắn làm rất kịch liệt, hại ta toàn thân vừa mệt vừa vô lực, nơi tư mật bộ vị lại bủn rủn đau đớn, cho nên buổi sáng ngày hôm sau ta mới đứng dậy đi không nổi.


Nói tới nói lui, đương nhiên tất cả đều là tại Cảnh Băng Tuyền, chính ta rõ ràng nói cho hắn biết hôm nay là nột ngày rất trọng yếu, phải tắm rửa trai giới, không thể làm cái loại chuyện kia, nhưng gần đây hắn cứ hưng trí bừng bừng, hoàn toàn mặc kệ.

Mà tối không tiền đồ vẫn chính là ta, xem như nam tử hán mà lại bị hắn đặt ở dưới thân, kêu ra thanh âm đáng xấu hổ như vậy, còn ôm chặt lấy hắn...... Thật mất mặt.

Bất quá, ai bảo Cảnh Băng Tuyền bộ dạng thật sự rất đẹp, rất hợp với sở thích của ta, mỗi lần ta vừa nói không cần, chỉ cần khuôn mặt tuấn tú của Cảnh Băng Tuyền gần ngay trước mắt là đã khiến cho ta đầu váng mắt hoa, những lời cự tuyệt đều nhanh chóng bay đi mất.

Nói tóm lại, ta là một tên ngốc luôn bị hắn trêu đùa.

“Hừ, mỗi lần ngươi đến quán trà, bên cạnh lại vây quanh nhiều nữ nhân như vậy!”

Ngọc Đằng Long âm điệu có điểm ghen, dù sao Cảnh Băng Tuyền bộ dạng anh tuấn, nữ nhân cực kỳ say mê, làm cho hắn nhìn mà ngứa mắt, cho nên lại bất mãn trừng mắt nhìn Cảnh Băng Tuyền liếc một cái.

Cảnh Băng Tuyền nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai hắn cười nói: “Nào có nữ nhân gì, trong mắt ta chỉ nhìn thấy một người là ngươi mà thôi.”

Ngọc Đằng Long lại đỏ mặt tía tai, người này càng ngày càng lời ngon tiếng ngọt, hơn nữa những lời nói kia làm cho hắn vừa xấu hổ vừa vui sướng, hắn vì che giấu bối rối, vội vàng cúi thấp đầu với đôi gò má hồng hồng trên mặt, giọng nói cũng hạ xuống rất thấp.

“Đi thôi, bằng không sẽ muộn mất.”

“Ân, đích xác cũng không sớm, đi thôi.”

Cảnh Băng Tuyền bước theo hắn ra khỏi quán trà, mặc kệ phía sau bao nhiêu thanh âm kêu gọi, bởi vì cho dù có bao nhiêu cô nương cũng không sánh bằng nam tử trọng yếu bên cạnh.

Trải qua con phố ồn ào, đi vào ngõ nhỏ, Ngọc Đằng Long cứ thẳng cước bộ đi nhanh về phía trước.

Cảnh Băng Tuyền tiến nhanh tới vài bước, cầm tay hắn, có điểm nén giận kiêm làm nũng nói: “Đằng Long, ngươi đi nhanh như vậy để làm gì? Từ từ chờ ta a.”

Bị cầm tay, khuôn mặt Ngọc Đằng Long lại là một mảnh hồng, hiện tại bọn họ khi ở những nơi không người sẽ tay nắm trong tay, giống như một đôi tình nhân chân chính, mà người chủ động đương nhiên đều là Cảnh Băng Tuyền.

Vừa mới bắt đầu thấy có điểm không tốt vì đây là bên ngoài, nên rất muốn hất bàn tay kia ra, nhưng Cảnh Băng Tuyền lại nắm quá chặt chẽ, làm cho ta muốn bỏ cũng không được.

Hơn nữa ta càng muốn giãy, Cảnh Băng Tuyền lại càng dùng sức cầm. Hắn tuy rằng khuôn mặt thanh tú, nhưng tốt xấu gì từ nhỏ cũng đã tập võ luyện công, khí lực tuyệt đối so với ta mạnh hơn rồi. Bởi vậy nếu Cảnh Băng Tuyền thật sự muốn cầm tay ta, cho dù bản thân ta có dùng hết toàn thân khí lực, cũng tuyệt đối không thể vùng thoát khỏi cái siết tay quá đỗi mạnh mẽ kia.

“Không cần như vậy, bị người khác thấy thì làm sao bây giờ?”

Cảnh Băng Tuyền nắm chặt tay hắn, một chút cũng không thả lỏng, thần sắc nghiêm túc hỏi hắn: “Bị thấy thì như thế nào?”

“Thật...... Thật mất mặt a.”

Cảnh Băng Tuyền thần sắc càng thêm nghiêm khắc lại hỏi hắn: “Vì cái gì mất mặt? Ngươi sợ bị cô nương khác nhìn thấy, về sau không ai dám gả cho ngươi sao?”

Ngọc Đằng Long ngẩng đầu, thấy khuôn mặt trắng như tuyết của Cảnh Băng Tuyền đang thập phần tức giận, làm cho Ngọc Đằng Long cảm thấy được rất đỗi kỳ kỳ quái quái lại nhịn không được mà sinh khí.

Hắn làm gì dùng loại ánh mắt kỳ quái này mà nhìn ta, giống như ta đã làm nên tội ác tày trời nào đó. Nữ nhân cho dù muốn gả, cũng sẽ không gả cho ta, Cảnh Băng Tuyền đang phát điên cái gì a?


“Ngươi điên rồi a, từ trước đến nay có cô nương nào coi trọng ta đâu, ta cả đời phải độc thân đã được định rồi.”

Ngọc Đằng Long rất biết mình biết ta, khuôn mặt hắn thật sự quá mức khủng bố, ngay cả tỳ nữ trong nhà cũng thường thường thấy hắn mà khi tới gần còn tim đập chân run, làm sao có cô nương nào thèm để mắt tới, Cảnh Băng Tuyền thật sự suy nghĩ  quá nhiều rồi.

“Nếu có cô nương coi trọng ngươi thì sao? Nếu ngày nào đó thật sự có một nữ nhân giống Thuỷ Trừng cô nương xuất hiện, lại đối với ngươi thập phần ái mộ, ngươi có muốn cưới nàng không?”

Cảnh Băng Tuyền càng hỏi càng hung, hơn nữa lực đạo nắm tay hắn cũng càng lúc càng lớn, làm cho tay Ngọc Đằng Long cảm thấy có điểm đau, nhịn không được phát hỏa. Hắn đây là thái độ gì chứ, nhất định phải làm cho mình nói hết những lời trong tim ra mới vừa lòng hả dạ sao?

“Ngươi đối ta hung hăng cái gì? Ta không sợ mất mặt, chính là ta sợ ngươi mất mặt, ngươi bộ dạng xinh đẹp như vậy, có rất nhiều nữ nhân muốn ngươi, ngươi lại theo một nam nhân như ta tay trong tay thế này, vạn nhất bị người khác thấy, nhất định sẽ nói xấu về ngươi, ta là suy nghĩ cho ngươi a!”

Ngọc Đằng Long sau khi rống xong, hốc mắt liền đỏ, ngay cả tim cũng đau. Cảnh Băng Tuyền làm gì mỗi lần đều phải buộc hắn giao trái tim ra, như vậy lại có vẻ chính mình thật bi thảm mà thôi.

Cảnh Băng Tuyền nghe vậy dùng sức đưa hắn ôm vào trong ngực, hôn nhẹ lên môi hắn, quả quyết: “Ta không sợ mất mặt, ngươi không cần suy nghĩ cho ta.”

“Chính là...... Chính là......” Hắn chỉ là muốn tốt cho Cảnh Băng Tuyền thôi!

Cảnh Băng Tuyền lại đặt lên môi hắn một nụ hôn khác, biểu tình thật sự đáng sợ.

“Ngươi chỉ cần  nghĩ cho chính ngươi là tốt rồi, cùng âu yếm, nắm tay với người mà mình yêu, là hạnh phúc lớn nhất của đời người, có cái gì hảo mất mặt đâu? Ta tuyệt không cảm thấy có chút mất mặt, nhưng lại cảm thấy có thể nắm tay ngươi cả đời như thế này, là khoái hoạt lớn nhất của đời ta.”

Lời nói của Cảnh Băng Tuyền lại một lần nữa làm cho khuôn mặt Ngọc Đằng Long nóng đỏ bừng bừng giống như bị thiêu cháy. Hắn nói thập phần chân thật, còn hơn cả những lời thề non hẹn biển, chắc chắn không phải là nói dối.

Lời này nói dường như muốn khẳng định quan hệ giữa hai người bọn họ sẽ bền chặt dài lâu, vĩnh viễn cũng không thể thay đổi, bởi vì Cảnh Băng Tuyền đã quyết đoán như vậy, cho nên chuyện hai người nắm tay cảm thấy không thoải mái lập tức tan thành mây khói.

Quang ảnh rừng cây dừng ở trên người bọn họ, bởi vì đã gần giữa trưa, cho nên ánh mặt trời trở nên có chút mãnh liệt, chờ khi đi đến chùa rồi, Ngọc Đằng Long đã mệt muốn chết.

Tuy rằng nói thân mình đã được điều dưỡng rất tốt, so với  trước lúc xuống núi đã hoàn hảo hơn rất nhiều, nhưng vẫn là có điểm yếu đuối mệt nhọc, ngay cả khi Cảnh Băng Tuyền muốn cùng hắn thân thiết, cũng phải bận tâm đến tình trạng sức khoẻ của hắn, không dám làm càn quá mức, sợ làm cho bệnh cũ của hắn lại tái phát.

“Đằng Long, ngồi xuống nghỉ một chút đi, ta đi lấy nước cho ngươi uống.”

Cảnh Băng Tuyền dìu hắn ngồi xuống một tảng đá, trên trán Ngọc Đằng Long đều là mồ hôi, chân cũng bủn rủn, ngoại trừ do đi đường, còn có do đêm qua làm chuyện kia, rồi lại cộng thêm thể lực không còn sung mãn như trước khi ngã bệnh nữa, cho nên hắn mới cảm thấy mệt nhọc như vậy.

Cảnh Băng Tuyền ôn nhu săn sóc lấy nước trà mang đến, Ngọc Đằng Long tiếp nhận nước trà, lại nhịn không được dụng quyền đánh vào cánh tay hắn một chút.

“Đều là do ngươi làm hại, tối hôm qua đã nói không cần, vậy mà ngươi cứ cố tình không nghe.”

“Nhưng mà cuối cùng ngươi cũng có phản ứng, nhìn ngươi phản ứng đáng yêu như vậy, ta làm sao có thể không làm.”

Lời này làm cho sắc mặt Ngọc Đằng Long xanh mét, vội vàng ngăn cản hắn.”Đừng nói lung tung nữa, nơi này là phật gia thanh tĩnh, không cho phép ngươi nói thêm gì nữa.”

Nhớ tới lúc trước Ngọc Đằng Long bệnh nặng một hồi, ở chỗ này tĩnh dưỡng một thời gian, Cảnh Băng Tuyền lúc này mới ngậm miệng.


“Uống nước nhanh đi, đừng để mệt.”

Cảnh Băng Tuyền ngồi ở bên cạnh Ngọc Đằng Long, ôn nhu hầu hạ hắn uống nước. Ngọc Đằng Long cũng thật sự rất khát, uống một hơi hết một ly nước đầy, Cảnh Băng Tuyền lại đi rót cho hắn một ly khác, lần này sau khi hắn uống xong, liền lắc đầu nói chính mình uống không nổi nữa.

“Ngươi khát không? Ta giúp ngươi đi lấy nước.”

Ngọc Đằng Long cầm lấy cái chén định đứng lên, Cảnh Băng Tuyền sớm biết sau khi vượt qua một đoạn sơn đạo đối với thân thể hiện tại của Ngọc Đằng Long có điểm gánh nặng, đã muốn đủ mệt mỏi, làm sao có thể để cho hắn đi lấy nước cho mình.

“Ta không khát, ngươi cứ ngồi đi.”

“Nhưng mà......”

“Nếu không ngồi, mặc kệ nơi này là phật gia thanh tĩnh, ta đều phải thân ngươi nga!”

Lời uy hiếp như vậy so với bất cứ cái gì đều có hiệu lực, Ngọc Đằng Long giận trừng hắn liếc mắt một cái, chính là biết hắn thật sự là người nói được làm được, cho nên Ngọc Đằng Long đành phải ngoan ngoãn ngồi im.

Nơi này có bóng cây che mát, cũng không quá nóng, mỗi khi có cơn gió nhẹ thổi đến, nhánh cây lại phát ra tiếng vang nhỏ sàn sạt, phương xa không biết từ nơi nào truyền đến từng đợt rì rào róc rách tiếng suối chảy, hơn nữa chốc chốc còn có tiếng chim muông, côn trùng vọng đến, hết thảy đều có vẻ thập phần im lặng, làm cho kẻ khác muốn dung nhập trong núi, còn e ngại một thân phàm tục.

“Im lặng như vậy thật tốt......”

Bàn tay to nhấn một cái, Cảnh Băng Tuyền đưa đầu Ngọc Đằng Long đặt trên vai chính mình, hai người cứ như vậy thả lỏng ngồi dựa vào nhau, tay trong tay, cảm thụ nhiệt độ cơ thể ấm áp của đối phương.

“Đằng Long, ta thích ngươi, phi thường thích.”

Cảnh Băng Tuyền thình lình lên tiếng, làm cho khuôn mặt Ngọc Đằng Long cơ hồ lại một trận nóng cháy, hắn quay mặt qua chỗ khác, trái tim đập một cách gia tốc trong lồng ngực.

“Xin ngươi đó, không cần luôn nói những lời này, nam nhân làm gì cứ phải đem tình tình yêu yêu đặt ở bên miệng mà lặp đi lặp lại mãi, như vậy rất kỳ quái a.” Hắn chính là chịu không nổi mấy cái lời rất “sến” đó của Cảnh Băng Tuyền, cảm giác siêu mất mặt.

“Nam nhân vì cái gì không thể nói tình nói yêu, ta chính là thích ngươi a, Đằng Long, ngươi cá tính đáng yêu lại hồn nhiên, trên đời này rốt cuộc không tìm thấy người nào đáng yêu giống ngươi vậy.”

Ngọc Đằng Long thật sự nhìn không ra chính mình toàn thân cao thấp có chỗ nào có thể được xưng là đáng yêu, lúc trước mới vừa phát sinh quan hệ, vì câu “đáng yêu” này, làm cho hắn thập phần buồn bực bi thương, cho rằng Cảnh Băng Tuyền căn bản là ác ý vui đùa hắn.

Nếu hắn lên tiếng biện hộ, chỉ càng khiến cho Cảnh Băng Tuyền trêu cợt, giống lần trước liền cởi quần áo hắn, muốn nói hắn làm sao đáng yêu, khiến cho chính mình càng không dám mở miệng.

Cho nên hiện tại Cảnh Băng Tuyền hình dung hắn đáng yêu, hắn coi như không có nghe thấy, thần tình đỏ bừng, nhẹ nhàng “Ân” một tiếng, xem như là hưởng ứng.

Cảnh Băng Tuyền luôn biết nói như thế nào sẽ làm hắn mặt đỏ, hiện tại lại làm không biết mệt, luôn nói lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ Ngọc Đằng Long.

“Ngươi đỏ mặt a? Đằng Long......” Câu hỏi của Cảnh Băng Tuyền không có hảo ý, rõ ràng lại có ý định trêu chọc hắn.

Ngọc Đằng Long đứng lên, nếu còn tiếp tục ngồi ở chỗ này nghe những lời này, hắn nhất định sẽ hồng từ đầu đến lòng bàn chân.

“Chúng ta đi bái phật đi, ta có nói qua sau khi ta khoẻ lại sẽ đi sắm lễ tạ thần, hiện tại thân thể ta đã tốt, phải nhanh vào điện bái Bồ Tát.”

Cảnh Băng Tuyền cười lên tiếng, Ngọc Đằng Long biết nhất định hắn đã biết mình mặt đỏ, cho nên mới cười đắc ý đến như vậy, tên Cảnh Băng Tuyền này thật đáng giận.

“Hảo, chúng ta đi bái phật.”

Giống như cũng hiểu biết cá tính thành thật của Ngọc Đằng Long, nếu lại trêu chọc hắn, hắn có thể thẹn quá hoá giận, cho nên Cảnh Băng Tuyền một vừa hai phải, bên miệng mang theo mỉm cười, thưởng thức dung mạo xấu hổ của Ngọc Đằng Long.


Cảm thấy Ngọc Đằng Long thẹn thùng càng nhìn càng đáng yêu, nhất là lúc mặt hắn đỏ toàn bộ lại mê người đến cực điểm, làm cho Cảnh Băng Tuyền hận không thể áp lấy miệng của hắn mà thân ngay tức khắc.

Vào cửa chùa, đến đại điện, Ngọc Đằng Long cùng Cảnh Băng Tuyền quỳ gối xuống. Ngọc Đằng Long miệng lẩm bẩm, cảm tạ khi ở trong này tĩnh dưỡng được sự trợ giúp của các sư trong chùa cùng thần linh phù hộ, mới có thể khoẻ mạnh nhanh như vậy, bằng không hắn lúc ấy cơ hồ bệnh nặng đến nỗi ngay cả mạng cũng không còn.

Tuy rằng người khởi xướng là Cảnh Băng Tuyền bên cạnh, đều là do hắn làm cho chính mình phát lên tâm bệnh, mới có thể bệnh lợi hại như vậy. Nhưng hiện giờ hai người đã giải quyết hiểu lầm, cũng nối lại tình xưa, cảm tình so với ngày xưa càng thêm ngọt ngào, coi như là nhân hoạ đắc phúc.

“Cảm tạ Bồ Tát phù hộ, làm cho ta ở nơi này trụ một khoảng thời gian để tịnh dưỡng thân thể thành công, cũng hy vọng Bồ Tát phù hộ cha nương ta bình an trường thọ, sau đó là...... Sau đó là......”

Cảnh Băng Tuyền cũng quỳ gối bên cạnh hắn, cũng cùng nhau bái với hắn, nhắm mắt vỗ tay, thoạt nhìn cũng thập phần nghiêm túc.

Tuy rằng Ngọc Đằng Long cũng không cho rằng người luôn mọi chuyện như ý như Cảnh Băng Tuyền cần đến Bồ Tát phù hộ, nhưng khó thấy được hắn thật sự nghiêm chỉnh bái phật như vậy.

Hắn thu hồi ánh mắt đang nhìn chăm chú Cảnh Băng Tuyền, nhỏ giọng nói ra tâm nguyện tối trọng yếu của chính mình.

“Sau đó là, hy vọng...... Hy vọng Băng Tuyền có thể cả đời đều ở bên cạnh ta như thế này, chúng ta hai người có thể tương thân tương ái đến vĩnh cửu.”

Mới nói xong, mặt hắn liền đỏ, để tránh bị Cảnh Băng Tuyền nhìn ra manh mối rồi lại cười hắn, hắn gấp đến độ cúi đầu, giả dạng dáng vóc thập phần tiều tụy, đợi cho tâm tình vững vàng trở lại, mới cùng Cảnh Băng Tuyền rời khỏi đại điện.

“Ngươi có biết ta vừa rồi cầu cái gì không?” Cảnh Băng Tuyền liếc mắt nhìn hắn một cái, ném ra vấn đề này.

Ngọc Đằng Long trong lòng cũng tò mò, hắn chưa bao giờ gặp qua Cảnh Băng Tuyền thành tâm bái phật như vậy, dù sao từ lúc sinh ra tới giờ Cảnh Băng Tuyền muốn cái gì có cái đó, căn bản là không cần đến một lực lượng siêu nhiên phù hộ.

“Không biết, ta cũng không phải con sâu trong bụng ngươi, bất quá ta nghĩ ngươi cầu chính là hy vọng cha nương ngươi bình an trường thọ.” Đây là Ngọc Đằng Long phỏng đoán.

“Này cũng là một việc nhỏ thôi, không phải là tối trọng yếu sự; ta cầu Bồ Tát phải chặt chẽ đem tim của ngươi trao hết về cho ta, không được để ngươi đi yêu thương người khác.”

Hoá ra ý tưởng của Cảnh Băng Tuyền lại giống hắn đến vậy. Ngọc Đằng Long kinh ngạc quay nhìn nam nhân bên cạnh, hắn thật sự rất khó tưởng tượng Cảnh Băng Tuyền lại yêu hắn nhiều như thế.

Cảnh Băng Tuyền là người mà toàn bộ các cô nương ở kinh thành muốn lấy làm phu quân nhất, Ngọc Đằng Long nghĩ đến chỉ có mỗi mình mình phải phiền não đến một ngày nào đó Cảnh Băng Tuyền sẽ không cần hắn nữa, không thể tưởng được Cảnh Băng Tuyền lại lo sợ chính mình sẽ yêu thương người khác, này không khỏi quá buồn cười sao.

Dường như nhìn ra suy nghĩ trong nội tâm của hắn, Cảnh Băng Tuyền đứng đắn nói: “Ngươi quá mức xem nhẹ chính mình rồi, Đằng Long, nếu để cho người khác biết mặt tốt của ngươi, ta xem các cô nương kinh thành nhất định sẽ tranh nhau làm tân nương tử của ngươi.”

Cảnh Băng Tuyền đối hắn khen ngợi tựa như đang dùng lời ngon tiếng ngọt làm hắn vui lòng, nước da ngăm đen trên mặt Ngọc Đằng Long lại nhịn không được đỏ lên.

Cảnh Băng Tuyền thấp giọng hỏi hắn: “Vậy ngươi vừa rồi có cầu chúng ta hai người trăm năm hảo hợp hay không?”

Ngọc Đằng Long mặt oanh một tiếng rồi toàn bộ đỏ bừng, hắn bước nhanh xuống cầu thang, không trả lời vấn đề này.

Nhưng nhìn khuôn mặt đỏ bừng kia của hắn, khiến cho Cảnh Băng Tuyền biết được chính mình đoán đúng rồi, nhưng vẫn cố tình truy vấn: “Rốt cuộc có hay không a? Đằng Long.”

“Ta...... Ta......”

“Đằng Long, thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc có hay không?” Cảnh Băng Tuyền cười toe toét làm cái miệng dài đến mang tai.

Ngọc Đằng Long xấu hổ đến thiếu chút nữa muốn che lại mặt, hắn một đường trốn xuống cầu thang, toàn thân phát run nóng lên, ở phía sau Cảnh Băng Tuyền cứ từng bước ép hỏi, hắn căn bản là không mặt mũi nào trả lời.

Bọn họ một người chạy, một người truy, trong rừng cây dư ấm chiếu rọi bóng hai người, một bộ mười phần sung sướng ân ái tình cảnh.

Đáp án là cái gì, đã không còn là điều trọng yếu nữa......

[TOÀN BỘ VĂN ÁN]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận