Độc Nhất Nam Nhân Tâm

Vừa qua lập đông tháng
Mười, không khí dần dần trở nên mát mẻ, nước lũ rút hơn phân nửa, nạn dân cũng
từng người một ly khai, muốn trở về gầy dựng lại nhà cửa, nói thế nào đi nữa,
đó cũng là quê hương của họ.

Vất vả một chút, có lẽ sẽ
kịp hoàn tất công việc trước ngày đầu năm mới.

Gia Cát Văn Nghĩa mặc dù
sức khỏe còn yếu, nhưng di chuyển đã không còn cần người hỗ trợ, hắn cũng không
thể không suy tính kế hoạch tương lai, Bởi vì sổ sách các nơi đưa tới còn chưa
đủ, không phải hắn luyến tiếc giao ra tài sản của mình, mà là huynh muội bọn họ
suy cho cùng cũng không thể tiếp tục ở trong Trần gia trang sống nhờ vào tiếp
tế của Đỗ Vĩ.

“Đại công tử, huynh không
phải thật sự muốn giao toàn bộ cho người ta chứ?”

Chương Úc Tú vẻ mặt oán
giận, khẩu khí cũng rất không tốt, chỉ có điều tướng công của nàng, Lâm Chấn
Bình, tính tình rất hòa nhã, lúc nào trên gương mặt cũng trực sẵn nụ cười,
giống như đeo mặt nạ vậy.

“Úc Tú, đừng như vậy, mọi
người sẽ cho rằng nàng có ý xấu đấy!”

Chương Úc Tú chột dạ co
rúm lại một chút, nhưng lập tức lại ưỡn cao ngực, giọng điệu càng không khách
khí, giống như trên đời này chỉ có lời nàng nói mới là chân lý.

“Ai có ý xấu, thiếp là
hảo tâm nhắc nhở đại công tử nên suy nghĩ một chút, nếu đem toàn bộ tài sản
giao cho Lại Lị Đầu, tương lai mọi người sẽ sống như thế nào? Cho dù huynh
không để ý chính mình, cũng phải vì ba vị muội muội suy nghĩ chút đi chứ? Các
nàng còn nhỏ, huynh nhẫn tâm để các nàng chịu khổ sao? Còn có......” Nàng hướng
cằm về phía Ngân Hoa. “Hôn thê của đại công tử, nàng lại nguyện ý gả cho một
người khố rách áo ôm sao?”

“Ta có tay có chân, nhất
định có thể nuôi sống các nàng.” Gia Cát Văn Nghĩa cười khổ.

“Chỉ cần có đại ca, chúng
tôi không sợ khổ cực!” Ba tỷ muội Mông Mông đồng thanh lên tiếng.

“Nghèo hay giàu đều không
có vấn đề, ta đi theo đại công tử!” Ngân Hoa thái độ càng kiên quyết.

“Nói cũng thật dễ nghe!”
Chương Úc Tú trào phúng cười lạnh. “Các nàng đều là thiên kim tiểu thư được
nuông chiều từ tấm bé, chờ các nàng nếm đủ đau khổ, ta xem còn ai dám nói ra
mấy lời này......”

“Đủ rồi!” Chương Úc Hùng
nổi giận la lớn.

Chương Úc Hùng trước giờ
là người trầm tĩnh ít khi nổi giận, bây giờ lại giận dữ la lớn như vậy, Chương
Úc Tú quả thật sợ hãi, nhưng chỉ là nhảy dựng lên thôi, sau đó hướng về huynh
trưởng lấm lét nói.

“Đại ca, huynh không cần
giận dữ như vậy, người ta rõ ràng có ý tốt......”

“Không cần, mặc kệ muội ý
tốt hay ý xấu, chúng ta cũng không muốn nghe!” Chương Úc Hùng lại một lần nữa
ngắt lời nàng, ngữ khí lại càng không dễ chịu. “Người không giữ chữ tín không
làm được đại sự, lời đã nói ra không thể không thật hiện, nếu làm không được sẽ
không tùy tiện buông lời. Hiền đệ chính là đang làm những việc nên làm, muội
không cần lấy suy nghĩ nữ nhi áp đặt cho hành động của nam nhân!”

“Suy nghĩ nữ nhi?” Chương
Úc Tú kêu to, hoàn toàn không phục. “Vì cái gì nam nhân các huynh vì giữ chữ
tín mà bắt nữ nhân vì mình chịu khổ sao? Vì cái gì các huynh không nghĩ đến
trách nhiệm của đàn ông chính là che chở cho phụ nữ chúng muội? Thật buồn cười,
Gia Cát đại công tử phẩm chất cao quý, thanh danh đó hóa ra chính là hi sinh nữ
nhân đổi lấy à!”

Dám khinh thường đại ca!

Chương Úc Hùng cùng Gia
Cát Văn Nghĩa ngay cả há mồm đều không kịp, Mông Mông liền phẫn nộ nhảy dựng
lên. “Vậy còn cô? Cô có biết trách nhiệm của nữ nhân là gì không?”

Chương Úc Tú trở nên lắp
bắp nói không rõ lời. “Đương...... Đương nhiên ta biết, là vì nam nhân sinh hạ
và nuôi dưỡng hài nhi khôn lớn!”

“Đó thật là thiên chức
của nữ nhân, nhưng còn có nhiều điều khác quan trọng hơn,” Mông Mông biểu tình
nghiêm trang giọng điệu nghiêm túc cho biết. “Thí dụ như tam tòng tứ đức, mẫu thân
cô chưa từng nói qua sao? Mẫu thân ta dạy thế này, tại gia tòng phụ, phụ tử
tòng huynh......”

“Xuất giá tòng phu, phu
tử tòng tử......” Tuyết Tuyết lưu loát tiếp lời.

“Còn có phụ đức, phụ
ngôn, phụ dung, phụ công (1).” Xán
Xán nhẹ nhàng kết thúc.

“Tốt lắm.” Mông Mông gật
đầu khen ngợi các muội muội, sau đó quay sang Chương Úc Tú tiếp tục nói. “Thuận
theo nam nhân là chức trách của nữ nhân. Nữ nhân muốn cùng nam nhân sớt chia
cực khổ, đó là chuyện đương nhiên, không can hệ đến hi sinh hay không hi sinh, đây
là mẫu thân đã dạy ta. Ngoài ra......”

Đại khái là sớm có dự cảm
chính mình không còn nhiều thời gian, mặc dù là nằm trên giường bệnh, Gia Cát
phu nhân vẫn như cũ không quên trách nhiệm của bản thân, tuy rằng nữ nhi còn
nhỏ, nhưng nên học thêu thùa, bếp núc, còn có viết chữ vẽ tranh, nên thông làu
đức hạnh nữ nhân. Bà quyết định nhân lúc mình còn minh mẫn, đem toàn bộ tri
thức dạy dỗ cho đứa con gái lớn Mông Mông.

Thương thay cho Mông Mông
khi đó mới năm tuổi, làm sao nghe hiểu được mẫu thân rốt cuộc đang nói chuyện
gì, cho nên trong đầu bay đầy dấu chấm hỏi, nhưng vì muốn mẫu thân vui vẻ, nàng
vẫn là ngoan ngoãn nghe một câu nhớ một câu, cái gì tam tòng tứ đức, phụ chồng
nuôi dạy con, thượng vàng hạ cám các loại, nghe trong suốt bảy năm, nàng đều có
thể đọc làu làu không sai một chữ.

Sau khi mẫu thân qua đời,
nàng lại đem lời dạy ấy của người truyền cho hai muội muội, rất kiên nhẫn dạy
các nàng, che chở các nàng, cố gắng muốn cho chính mình cùng hai muội muội đều
có thể đáp ứng được kỳ vọng của mẫu thân lúc sinh thời.

Có lẽ chính là vì quá nỗ
lực, ngẫu nhiên sẽ sinh ra hiện tượng tẩu hỏa nhập ma, chẳng hạn như lúc
này......

“Nếu chính cô không tốt,
thì không có tư cách oán giận người khác đối với cô không tốt......”


Càng nói càng thích thú,
không thể dừng cũng không muốn dừng.

“Nhớ rõ trước khi nói với
người khác điều gì, cần phải suy nghĩ thật kỹ, uốn lưỡi bảy lần rồi hãy
nói......”

Cũng không biết đã sang
chén trà thứ mấy, mà Mông Mông vẫn như cũ không có dấu hiệu dứt lời, tiếp tục
nước miếng tung bay chậm rãi mà nói, nhóm người còn lại chỉ biết cười khổ lắc
đầu, biểu hiện của mọi người cũng rất phong phú.

Tuyết Tuyết cùng Xán Xán
chăm chú lắng nghe, Chương Úc Tú trợn trắng mắt, Đỗ Tinh bắt đầu không kiên
nhẫn, Đỗ Vĩ vụng trộm mở miệng ngáp, Chương Úc Hùng trên mặt viết hai chữ ‘hứng
thú’, Lâm Chấn Bình khóe miệng cong lên cười mỉa, Gia Cát Văn Nghĩa dở khóc dở
cười -- sao lại chọn thời điểm này để “giáo huấn” chứ.

Không một ai chú ý đến
thân ảnh đang đứng lặng yên như tượng đá ngoài cửa sổ.

“Cô phải là một nữ nhân
tốt, mới có tư cách chờ mong nam nhân đối tốt với mình,” Càng nói càng đi xa,
càng giảng càng lạc đề, Mông Mông nhiệt tình vung vẩy hai tay, giống như đã
quên vì sao lại bắt đầu cuộc ‘giáo huấn bất đắc dĩ’ này. “Nói chuyện cẩn trọng,
bước đi đường hoàng, phải khiêm tốn, phải nhỏ nhẹ......”

“Được rồi, Mông Mông,
được rồi!” Gia Cát Văn Nghĩa vội vàng ngắt lời, miễn cho nàng một đường nói đến
lúc xuất giá, đêm tân hôn tiếp tục rù rì với phu quân, sang ngày liền nghe được
tin tức hắn bỏ vợ, lý do: quá lắm lời.

“Còn có...... Á? Đại ca,
huynh vừa nói gì?”

“Huynh nói, được rồi,
không cần nói tiếp nữa.”

Phụ tử tòng huynh. (Cha
chết, phải nghe lời anh)

“Dạ, đại ca.” Mông Mông
ngoan ngoãn vâng lời.

Từ khi sinh ra đến nay,
ngoại trừ lúc cự tuyệt gả cho Chương Úc Hùng, Mông Mông vẫn luôn ngoan ngoãn
nghe lời, chỉ cần là lời nói của phụ thân hoặc đại ca, nhị ca, nàng không dám
không nghe, cho dù là chuyện không hợp lý, nàng cũng nhất mực tuân theo.

Thế này không biểu thị là
nàng không có chủ kiến, mà ngược lại, ý kiến của nàng so với cá trong biển còn
nhiều hơn, nàng cũng rất thoải mái nói ra cho mọi người cùng bàn luận, nhưng mà
nàng hiểu được mọi việc cần phải có chừng mực. Tại thời điểm phụ thân cùng các
ca ca kêu dừng, biết chính mình đã vượt qua bổn phận của nhi nữ, nàng lập tức
thu hồi ý kiến, ngoan ngoãn vâng lời khép miệng đứng một bên.

Lần sau có cơ hội lại
“nói nhiều” một chút.

“Muội xuống bếp chuẩn bị
bữa trưa đi!” Để tránh việc không cẩn thận lại tiếp tục rước lấy bài giảng khác
của Mông Mông, Gia Cát Văn Nghĩa đành viện cớ sai muội muội rời khỏi.

“Dạ.” Mông Mông ngoan
ngoãn cùng hai muội muội tiến về phòng bếp.

Chương Úc Hùng đăm chiêu
dõi theo bóng dáng của Mông Mông, cho đến khi không thể nhìn thấy, hắn mới chậm
rãi thu hồi tầm mắt.

“Hiền đệ, đại muội nhất
định sẽ là một thê tử tốt.”

Gia Cát Văn Nghĩa làm sao
không hiểu được hàm ý trong câu nói của Chương Úc Hùng, “Đệ vốn cho rằng Mông
Mông gả cho đại ca là tốt nhất, chỉ là......” Hắn ngừng lại một chút. “Phụ mẫu
lúc sinh thời đã cho các muội ấy quyền tự quyết định việc hôn nhân đại sự của
bản thân, mà lần trước Mông Mông cự tuyệt ......”

“Đại muội chán ghét huynh
sao?”

“Không, lúc đó Mông Mông
chính là lo lắng một khi muội ấy đã thành thân, đệ yên lòng thì sẽ...... Việc
này, đại ca cũng biết rồi đấy.”

“Như vậy......”

“Đệ hiểu mà, đệ sẽ lại
tìm cơ hội nói chuyện với muội ấy.” Gia Cát Văn Nghĩamỉm cười gật đầu. “Đệ tin
là Mông Mông sẽ đáp ứng. Cho dù đệ nói muốn đem muội ấy gả cho lão già sắp tiến
vào quan tài ở thành Tây kia, Mông Mông đều chỉ có một câu trả lời ‘Dạ, đại
ca’. Muội ấy thật sự rất biết nghe lời!”

“Vậy làm phiền hiền đệ.”

“Yên tâm, việc này cứ
giao cho đệ đi!”

Nghe đến đó, bóng người
ngoài cửa sổ cũng lặng lẽ rời đi, từ đầu đến cuối đều không có ai phát hiện ra
hắn. Trong phòng tiếp tục truyền ra tiếng nói.

“Trở lại chuyện chính đi,
chờ sau khi đệ giao ra tất cả sổ sách......”

~.~

Không tán thành Gia Cát
Văn Nghĩa giao ra sổ sách đơn thuần là bản tính ích kỷ của Chương Úc Tú, nhưng
có một câu nàng không hề nói sai: ba tỷ muội Mông Mông đích thực là thiên kim
đại tiểu thư được nuông chiều từ tấm bé.

Trừ bỏ cầm kim thêu thùa
được học từ nhỏ, các nàng cho tới bây giờ cũng chưa thật sự động tay động chân
vào việc gì, ngay cả khăn lau nhà cũng chưa có chạm qua, bởi vậy khi dọn đến
sống trong đại trạch Trần gia, mọi thứ đều tự bản thân lo liệu, ba tỷ muội thật
là chật vật, còn gây náo loạn chịu không ít tiếng chê cười của mọi người xung
quanh.

Chẳng hạn như khi nấu cơm, lại thiếu chút nữa đem toàn bộ gian bếp thiêu rụi
đi.

Nhưng Mông Mông vẫn không nản lòng, nhất nhất quan niệm: việc không biết thì
phải học, việc chưa làm thì từ từ rồi quen, quen rồi thì sẽ không cảm thấy vất
vả nữa.

Mà thực tế đúng là như vậy, chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi, từ mới đầu còn
lúng túng tay chân, các nàng cẩn thận học hỏi, chuyên tâm khám phá, quả nhiên
rất nhanh nắm bắt được công việc, sau đó từ từ tiến vào giai đoạn thành thục.
Tuy rằng bàn tay trở nên thô ráp, cơ thể mệt mỏi, nhưng các nàng cũng không có

nửa câu oán hận.

Nếu suốt ngày cứ trách đời giận phận, thì làm sao còn có tâm sức mà vui hưởng
cuộc sống tốt đẹp chứ?

“Đại tỷ, Đỗ đại ca mang gà và thịt bò đến đó!”

“Vậy à, các muội mau đem xuống đây!”

Một lát sau, Mông Mông đem thịt đã làm chín cắt thành từng miếng nhỏ, lạc bính (đã
giải thích ở chương nào đấy phía trên), bánh bao cùng đặt lên
trên mâm, sau đó lại lấy ra một cái chân gà, vài miếng thịt bò cùng ba chiếc
lạc bính, dùng giấy dầu gói lại.

“Được rồi, mang lên phòng cho cả nhà dùng đi!”

Trong khi Tuyết Tuyết cùng Xán Xán phân biệt một người bưng mâm, một người bê
tô canh lớn rời khỏi phòng bếp, Mông Mông mang gói thức ăn đã chuẩn bị tìm đến
sương phòng đối diện, ở bên ngoài cửa sổ cẩn thận nghe ngóng một lúc lâu, nhận
định trong phòng không có người, nàng mới lặng lẽ mở cửa sổ đem gói giấy đặt lên
bàn trà gần đó, sau đó nhẹ nhàng khép cửa, nhón chân rời đi.

Như vậy, hắn chính là không có biện pháp mang trả lại nàng nha!

Không nghĩ tới thân ảnh của nàng vừa mới biến mất, liền lập tức nhảy ra hai tên
ăn mày bộ dáng bẩn thỉu. Nạn dân đã sớm rời khỏi nơi đây, bọn họ chính là khất
cái sống lay lất trong thành. Trong hơn một tháng qua, bọn họ rất kiên nhẫn
đứng chờ bên cạnh cửa sổ, quả nhiên chỉ chốc lát sau, cửa sổ lại được đẩy ra.
Vứt bỏ giấy gói bên ngoài, hai gã khất cái thuận tay cầm lấy sau đó nhanh như
chớp chạy đi.

Mông Mông âm thầm tặng
thức ăn cho thư sinh trong phòng hơn một tháng, hai cái gã khất cái kia cũng
không duyên cớ “tiếp nhận” đồ ăn trong hơn tháng đó, nàng hoàn toàn không biết
việc này, còn vui mừng tự đắc vì âm mưu đã thật hiện được.

Được rồi, không nuôi được gã khẳng khiu như trúc kia, chăn hai tên tiểu khất
cái này cũng tốt!

Sau khi mọi người đã dùng xong bữa, Tuyết Tuyết cùng Xán Xán dọn dẹp bát đũa
trở lại nhà bếp, Mông Mông cũng bưng một giỏ đầy quần áo bẩn đi thẳng tới cái
giếng phía sau nhà.

“Các muội rửa chén, sau đó dọn dẹp phòng, tỷ đi giặt y phục.”

“Dạ, đại tỷ.”

Người thì hướng phòng bếp, người tiến về hậu viện, ba tỷ muội tự chia nhau làm
việc, luôn tay luôn chân cho đến lúc rửa xong bát đũa buổi cơm chiều mới có thời
gian dừng lại nghỉ ngơi.

“A ~~”

Đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai phá tan bầu không khí tịch mịch nơi
hậu viện, tiếp đó là một giọng nói tỏ vẻ đau đớn, không tiếc lời kêu than.

“Gặp quỷ rồi! Đáng chết! Ôi, đau quá! Đau quá......”

Hít một ngụm rồi một ngụm khí, Mông Mông vừa mắng vừa bò dậy khỏi đống quần áo
bẩn đang vương vãi khắp nơi, thì ra là một viên đá to bằng con mắt, hại nàng
ngã dài trên mặt đất.

“Đúng là ngốc!” Nàng mắng chính mình, sau đó cong khuỷu tay xem xét vết thương,
đau đến nỗi trong mắt bắt đầu nổi lên bọt nước, nàng cắn răng đem nước mắt nuốt
trở về. Sau đó, cố gắng đứng lên, ai ngờ vừa mới dụng sức, lại phát ra tiếng
rên càng đau đớn, “phanh” một tiếng, nàng vẫn đang ngồi trên mặt đất.

Là bị trật mắt cá chân.

Lúc này lại đau đến nỗi nước mắt cũng không kìm được, tranh nhau úa ra, nhưng
là nàng nhanh chóng dùng cánh tay “mưu sát” những giọt lệ này (nguyên
văn của tác giả), thuận tiện hủy thi diệt tích (xóa
dấu vết).

Hít một hơi dài bóp nắn mắt cá chân, mất thời gian nửa ngày trời, nàng rốt cuộc
cũng có thể đứng lên, trước đem quần áo bẩn vương vãi tứ phía thu thập vào giỏ,
sau đó thật cẩn thận bưng giỏ từ từ đứng dậy. Đi được hai bước, bỗng dừng lại,
kinh ngạc nhìn về phía trước, ngay tại bên kia thành giếng, có người khoanh tay
đứng đó không hiểu đã nhìn nàng bao lâu.

Đôi mắt lạnh lùng nhìn vào mắt nàng. “Vì sao không khóc?”

Mông Mông nghe được ngẩn ngơ, hỏi lại: “Vì sao phải khóc?”

Người nọ nheo mày, đôi con ngươi thâm trầm xoáy sâu vào mắt nàng một hồi, sau
đó không nói lời nào xoay người bỏ đi; Mông Mông mờ mịt không hiểu gì, muốn làm
cho rõ rốt cuộc là thế nào, nhưng nghĩ nửa ngày cũng không ra, nàng nhún nhún
vai, mặc kệ không nghĩ nữa, tập tễnh từng bước đến bên thành giếng, thả giỏ
xuống đất.

“Người gì đâu kỳ quái.”

Nàng lẩm bẩm một hồi, đang chuẩn bị múc nước để giặt quần áo, đằng sau bỗng
vang lên tiếng bước chân, liền quay đầu lại nhìn, thì ra là Tuyết Tuyết.

“Đại tỷ, đại ca muốn muội đến nói với tỷ tạm thời không cần lên tiền sảnh,
tránh việc tỷ lại cùng với ả muội muội kia của Chương đại ca cãi nhau.”

“Tỷ không cãi nhau, tỷ là nói đạo lý với cô ấy!”

“Được được, là đại ca muốn tỷ tạm thời không cần lên tiền sảnh, miễn cho đại tỷ
cùng với ả muội muội kia của Chương đại ca ‘nói đạo lý’.”

“Sao tỷ lại phải cùng cô ta ‘nói đạo lý’?”

“Sổ sách cuối cùng cũng đã được đưa đến, Chương Úc Tú ở một bên huyên náo khăng
khăng không thể giao cho Bệnh Chốc Đầu......”

~.~

Lúc này không phải đêm khuya, mà là áng hồng mặt trời đang lặn --

“Gia Cát Văn Nghĩa đã đem toàn bộ sổ sách giao cho ngươi?”

“Đúng vậy, tất cả đều ở trong tay ta!”

“Như vậy, nợ của Tứ thẩm ta đã bồi thường toàn bộ?”

“Bồi thường toàn bộ! Bồi thường toàn bộ!”

“Tốt, liền đem tín vật trả lại cho ta.”

“Không thành vấn đề, đây, trả lại cho ngươi!”

“Sau này, chuyện của ngươi không có can hệ gì với ta.”


“Đừng nói giỡn, ta đã nắm trong tay gia tài vạn lượng, còn có thể xảy ra chuyện
gì?”

~.~

Chuyện đại sự à!

“Đến rồi! Đến rồi! Đến
rồi!”

Đỗ Vĩ vừa chạy vừa hô
lớn, mọi người nghe thấy từ bốn phương tám hướng đều tập trung lại đây, riêng
Mông Mông còn cầm trên tay một con dao chặt thịt!

“Ai đến? Quỷ ở Trần gia
à?” Đỗ Tinh thuận miệng nói.

“Tinh tỷ!” Mông Mông kinh
hãi hét lên, đưa tay vỗ ngực an ủi chính mình, thiếu chút nữa đem con dao cắt
cơ thể thành hai nửa.

“Được rồi được rồi, không
phải quỷ, là ‘thứ kia’, ‘thứ kia’ của Trần gia trang!”

“Tinh tỷ!”

“Như vậy cũng không được?
Thôi quên đi!” Đỗ Tinh đưa mắt nhìn Đỗ Vĩ. “Đại ca, còn không mau nói, Mông
Mông sớm đã bị huynh hù chết rồi!”

“Là bị muội dọa chết!
Không có việc gì lại đề cập đến ‘thứ kia’ làm chi?” Đỗ Vĩ dở khóc dở cười từ
chối thay muội muội nhận tiếng xấu. “Hai ngày trước, chúng ta không phải đã nói
nhất định sẽ có đạo phỉ sao? Này nha, thật sự có, bọn chúng hiện tại đang ở Vũ
Dương tàn sát bừa bãi, ta nghĩ chúng sẽ sớm đến đây thôi!”

Thiên tai rút, đạo phỉ
lộng hành. Đó là hiện tượng tất nhiên, có một số là bất đắc dĩ, cũng có không
ít người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, bất luận thế nào, nếu quan phủ mặc kệ
không quản hay có lòng mà không có lực, người dân cũng chỉ đành trông chờ các
khoản cứu tế từ khắp nơi gửi đến.

“Thế nào?” Đỗ Vĩ quay
sang hỏi muội muội Đỗ Tinh. “Muội đi hay không?”

“Nói thừa, đương nhiên là
muốn đi!” Đỗ Tinh không chút do dự điểm danh đầu tiên.

Lâm Chấn Bình cùng Chương
Úc Tú kín đáo đưa mắt nhìn nhau, tỏ tường suy nghĩ của đối phương, vì thế, con
người tự tư tự lợi chỉ biết nghĩ đến mình, không thèm quản sống chết của người
khác, Chương Úc Tú, đột nhiên lên tiếng đầy chính nghĩa.

“Chúng ta cũng đi đi, đại
ca, bằng không chúng ta học võ để làm gì, không phải là đế giúp người sao?”

Tư thời khắc Gia Cát Văn
Nghĩa giao sổ sách, nàng đã muốn nhanh chóng rời đi -- lãng phí công sức cả năm
trời không nhận được đáp đền, còn ở lại làm gì?

Nhưng Chương Úc Hùng
không hề nghĩ đến chuyện bỏ đi, bởi vì hắn còn chưa lấy được vợ, hơn nữa hắn
cũng tính xuất ra phần tài sản phụ thân lưu lại cùng Gia Cát Văn Nghĩa kết hợp
làm ăn, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để buôn bán nhỏ, lại dựa vào
kinh nghiệm tích lũy của Gia Cát Văn Nghĩa, muốn Đông Sơn tái khởi (2) chắc
cũng không gặp nhiều khó khăn.

Đùa cái gì mà đùa, không
chiếm được tài sản Gia Cát gia, nàng đang lên kế hoạch làm thế nào đem phần di
sản phụ thân để lại cho đại ca gom vào tay, thế nào hắn lại muốn cùng người
“không liên quan” này hợp tác, thử hỏi còn có đạo lý không!

Thế nhưng hiện tại là
thời điểm thích hợp, trước đưa đại ca rời khỏi, sau đó muốn trở về Nam Dương,
cũng phải chờ nàng nắm tài sản trong tay rồi hãy nói.

Chương Úc Hùng suy tư một
lát rồi nói, “Được rồi.” Sau đó quay sang Gia Cát Văn Nghĩa. “Hiền đệ ở đây
tịnh dưỡng dăm ngày nửa tháng, chờ ta trở về lại cùng nhau thảo luận chi tiết.”

“Không thành vấn đề, tiểu
đệ nơi nào cũng không đi.”

Vì thế, huynh muội Chương
Úc Hùng cùng huynh muội Đỗ Vĩ cứ như vậy vội vàng rời đi, trong Trần gia trang
chỉ còn lại có huynh muội nhà Gia Cát cùng Ngân Hoa, còn có gã thư sinh cách
chết đói không xa kia.

Mông Mông đang định quay
về phòng bếp, đi được hai bước lại quay trở lại. “Đại ca.”

“Sao?”

“Sáng sớm hôm nay muội ra
chợ mua gạo, nghe được một tin tức......”

“Chuyện gì?”

“À......” Mông Mông chần
chờ một chút. “Còn nhớ trước kia chúng ta tại Vinh Dương có vài tá điền, mỗi
khi có thiên tai dịch họa, phụ thân luôn miễn cho họ nộp điền tô, nhưng là năm
nay Bệnh Chốc Đầu lại cưỡng ép bọn họ giao tô, nếu không sẽ phải trả lại ruộng
đất, bọn họ biết phải sống như thế nào đây! Vì vậy muội nghĩ......”

“Huynh hiểu,” Gia Cát Văn
Nghĩa gật đầu nói. “Huynh bây giờ phải đi tìm hắn, khuyên hắn đừng bức bách
người ta, lưu lại đường sống cho mọi người, hắn cũng không chịu nhiều tổn
thất.”

“Thiếp đi cùng chàng.”
Ngân Hoa nắm lấy tay áo hắn.

“Nàng đi theo làm gì?”
Nhớ lại thời điểm bọn họ rời Gia Cát gia, Bệnh Chốc Đầu tỏ ra mê đắm chảy cả
nước dãi, Gia Cát Văn Nghĩa không cảm thấy đây là một chủ ý tốt.

“Bên cạnh có nữ nhân, có
lẽ hắn sẽ có một chút biểu hiện hào phóng!”

Gia Cát Văn Nghĩa cau
mày, hoàn toàn không tán đồng, thế nhưng...... “Thôi được.” Vì những tá điền
đang lâm vào tuyệt vọng không lối thoát, hắn không thể không dốc hết toàn lực.

Nhưng bọn hắn chưa đến
canh giờ đã trở lại, hơn nữa một người ôn hòa hiếm khi nổi giận như Gia Cát Văn
Nghĩa lúc này đây trên đỉnh đầu như có lửa cháy.

“Tên đáng chết ấy, dám
nói sống chết của người khác cùng hắn không có quan hệ, cho nên đã thuê thì
thuê, một quan tiền cũng không thể thiếu, càng không thể khất nợ, trừ
phi......”

“Trừ phi cái gì?” Mông
Mông vội hỏi.

Gia Cát Văn Nghĩa đưa mắt
nhìn Ngân Hoa. “Trừ phi Ngân Hoa gả cho hắn!”

Ngân Hoa ngược lại không
tức giận, còn mỉm cười trấn an người yêu. “Đừng nóng giận, đại công tử, loại
người như hắn sớm hay muộn cũng gặp báo ứng!”

Đồng tình đồng tình!

Nhưng còn chưa kịp nhìn
thấy Bệnh Chốc Đầu chịu báo ứng, các tá điền đã sống không bằng chết rồi!

Sau đó, Mông
Mông đến hậu viện giặt quần áo, trong đầu không ngừng suy nghĩ nên làm thế nào
để giúp đỡ các tá điền đáng thương, phiền não múc nước, phiền não ngồi xổm
xuống giặt quần áo, phiền não dùng chày đập đập quần áo bẩn, phiền não giáng

mạnh một đòn đi xuống, phiền não đập vào gan bàn tay, trong nháy mắt, tâm hồn
đang vất vưởng trên cao nhanh chóng trở lại, nàng bất ngờ thở dốc, giữ chặt bàn
tay bị chính mình đập vào......

@#%〉#&%#$......

Miệng mở lớn so với đĩa
đựng rau còn to hơn, lại đau đến nỗi khóc không thành tiếng, ngay cả hô hấp
cũng không thông, hốc mắt nhanh chóng tích đầy nước mắt, nhưng ngay thời điểm
sắp rơi xuống, nàng dùng tay lau đi, lại tích đầy, lại lau đi, cứ tích đầy, lại
lau đi, tiếp tục tích đầy, tiếp tục lau đi......

Nói không khóc chính là
không khóc!

Vất vả qua đi, đau đớn
rốt cuộc cũng giảm bớt đến giới hạn có thể chịu đựng, nàng mới từ từ thở dài
một hơi, sau đó chậm rãi buông ra tay phải, cúi đầu kiểm tra bàn tay trái đang
bị sưng đỏ, chợt nhìn thấy ở một bên, gã thư sinh khẳng khiu kia không biết khi
nào lại chạy tới xem nàng giặt quần áo, lặng yên không một tiếng động đứng đó,
rất giống u linh sống tại Trần gia trang.

Hắn cũng không vừa vặn họ
Trần đấy chứ?

“Vì sao không khóc?” Hỏi.

“Vì sao phải khóc?” Hỏi
ngược lại.

Lại tiếp tục nhìn chăm
chú một hồi, sau đó quay lưng bỏ đi, Mông Mông dở khóc dở cười nhìn người đó
nhanh chóng khuất dáng, thật không hiểu hắn rốt cuộc là muốn hỏi cái gì?

Nàng khóc hay không liên
quan gì tới hắn?

“Thật khiến người ta tò
mò mà!” Nàng lẩm bẩm, cúi đầu tiếp tục giặt quần áo. Lúc này, nàng rất cẩn thận
không để chày lại đập vào tay.

Cần giặt là quần áo,
không phải tay nàng.

~.~

Thiện có thiện báo, ác có
ác báo, không phải không báo, chỉ là thời gian chưa tới.

Thông thường, ác nhân hung hăng một thời gian dài sau đó mới gặp quả báo, đây
cơ hồ đã trở thành quy luật, nhưng Bệnh Chốc Đầu làm ác gặp báo quả thật rất
nhanh, chỉ ba ngày sau khi Gia Cát Văn Nghĩa đi khuyên bảo không thành, Bệnh
Chốc Đầu đã bị báo ứng phủ vào mình.

“Đại ca! Đại ca! Đại ca!”

“Đại tỷ! Đại tỷ! Đại tỷ!”

Mỗi người kêu một tiếng,
Tuyết Tuyết cùng Xán Xán tranh nhau chạy vội vào tiền sảnh Trần gia trang, thở
hổn hển như gặp phải ma.

“Đại ca...... Bệnh Chốc
Đầu hắn gặp báo ứng !”

“Đại tỷ, kia...... Bệnh
Chốc Đầu hắn...... Hắn đáng đời!”

Mông Mông cùng Gia Cát
Văn Nghĩa nghi hoặc đưa mắt nhìn nhau, sau đó đỡ lời các nàng.

“Được rồi, được rồi, thở
đi rồi hãy nói!”

Một lát sau, hai tỷ muội
rốt cục cũng thông hơi thở, lại bắt đầu vội vã tranh nhau nói.

“Đại ca, đại tỷ, Bệnh
Chốc Đầu kia, hắn ngã bệnh......”

“Đúng, đúng, bệnh rất
nặng......”

“Nghe nói lúc đầu, đầu
hắn đau như búa bổ......”

“Sau đó lại đau bụng lăn
lộn trên mặt đất......”

“Tiếp theo ói dữ dội, lại
còn thổ ra huyết......”

“Lại còn bị tiêu chảy,
nghe đâu còn chảy cả máu......”

“Ở bên ngoài tường là đã
nghe thấy tiếng hắn kêu la......”

“Vừa khóc vừa không ngừng
kêu cứu mạng!”

Thảm như vậy?

“Hắn ăn gì trúng ư?” Mông
Mông lẩm bẩm.

“Không biết, nghe nói đại
phu xung quanh Nam Dương thành đều không tra được nguyên nhân......”

“Mẫu thân hắn chỉ đành
phái người đi nơi khác tìm đại phu......”

“Nhưng mà xem ra không có
hi vọng!”

“Đúng là báo ứng!”

Nhưng mà chỉ hai ngày
sau, hai tỷ muội Tuyết Tuyết cùng Xán Xán hối hận không thôi, hối hận vì đã vui
sướng khi Bệnh Chốc Đầu gặp họa, bởi vì......

Gia Cát Văn Nghĩa cũng
lại lần nữa ngã bệnh.

Không phải như Bệnh Chốc
Đầu chịu đựng thống khổ, mà là cũng như ngày trước, một khi nằm trên giường sẽ
không thể đứng dậy, sau đó từng ngày từng ngày suy nhược, cho đến khi trút hơi
thở cuối cùng.

“Bệnh Chốc Đầu từng chữa
khỏi bệnh cho đại ca, hắn nhất định có biện pháp, tỷ đi tìm hắn!”

Mông Mông hoảng loạn chạy
về phía cửa lớn, không chú ý tới sau lưng có một đôi mắt đạm mạc nhìn theo cho
đến khi nàng khuất dáng. Hắn rủ mắt xuống tự hỏi bản thân.

Đã sớm có thể bỏ đi, sao
vẫn còn chần chừ ở lại?

----------

1. Tìm hiểu thêm
“tam tòng tứ đức” ở đây.

2. Đông Sơn tái khởi: thành ngữ Trung Quốc. Đời Đông Tấn, Tạ An từ quan
về ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ra nhậm chức nhưng ông đều từ chối.
Ông là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều
người đương thời hâm mộ. Người đời sau thường dùng điển cố Đông Sơn để chỉ nơi
ẩn cư hoặc việc ẩn cư của các bậc danh sĩ. Về sau, Tạ An lại xuất chính, làm
quan đến chức Tư đồ. Do đó, thành ngữ “Đông Sơn tái khởi” hoặc “Đông Sơn phục
khởi” được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng
hưng được thanh thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận