Độc Nhất Nam Nhân Tâm

Nghe nói có vị thần tiên
sống ở phủ Hà Nam chữa bệnh từ thiện, Độc Cô Tiếu Ngu có chút không phục, hắn
không tin trong thiên hạ còn có người được tôn là thần tiên sống -- ngoài Nhị
thúc cùng Lan Chu. Vì thế, hắn phấn khích bừng bừng chạy tới Hà Nam, muốn vén
lên mấy tấm màn để nhìn ngắm khung cảnh bên trong, không nghĩ tới vừa mới đặt
chân đến đó, cả người hắn bỗng dưng lạnh ngắc, vẻ mặt ngây ngốc, không dám tin
lấy tay dụi mắt liên tục, sau đó rụt rè bước từng bước một......

Không, không phải là hắn.
Tên kia chỉ biết hạ độc hại người, sẽ không thi y chữa bệnh, ngoại trừ người
thân.

Lại tiến đến một bước.

Đúng, không phải là hắn.
Tên kia keo kiệt đến cả quần áo đắp vá lỗ chỗ cũng có thể khoác lên người,
không thể nào ăn mặc bảnh bao như vậy!

Lại tiến đến một bước.

Đúng vậy, không phải là
hắn. Tên kia gầy trơ xương y hệt mấy khúc xương hầm nước lèo, không thể nào
tròn trĩnh như vậy!

Lại tiến đến một bước.

Quả thật, không có lẽ nào
là hắn. Tên kia cực ghét phụ nữ, làm sao có thể dùng ánh mắt dịu dàng như vậy
nhìn tiểu cô nương dễ thương đang đứng bên cạnh được!

Lại tiến đến một bước.

Tóm lại, tuyệt đối không
phải là hắn, tuyệt đối không phải!

“Chết tiệt, Lan Chu, đệ
vì sao lại ở nơi này?” Độc Cô Tiếu Ngu thất thanh kêu to.

“Chữa bệnh từ thiện.”
Quân Lan Chu ngay cả nửa con mắt cũng không hề liếc hắn.

“Chữa bệnh từ thiện?!” Giọng
của Độc Cô Tiếu Ngu càng lúc càng lên cao. “Đệ là chữa bệnh từ thiện?!”

“Một tháng.”

“Một tháng?”

“Trễ một ngày cũng không
được!”

“Trễ một ngày cũng không
được?”

Độc Cô Tiếu Ngu bây giờ
kinh ngạc đến mức chỉ biết ngây ngốc lặp lại lời nói của đệ đệ mình.

“Một canh giờ cũng không
được!”

“Một canh giờ cũng
không......”

“Dạ, tướng công.”

Tướng tướng tướng
tướng...... Tướng công?

“Lan Chu, đệ đã thành
thân?” Độc Cô Tiếu Ngu nhìn cô nương trước mặt, thét lên đầy chói tai.

“Nàng tên là Gia Cát Mông
Mông.” Quân Lan Chu vẫn như cũ không thèm liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục bắt mạch
cho bệnh nhân, sau đó quay lưng sắp xếp đội ngũ chuẩn bị tiến về Thiên Sơn.
“Mông Mông, đây là đại ca của ta.”

“Đại ca.”

Mông Mông trả lời, sau đó
mở miệng cười thật tươi, khiến cho Độc Cô Tiếu Ngu nhịn không được cũng cười
phá lên, sau đó mới nhớ lại hắn cư nhiên đã quên ‘nụ cười’ chính là chiêu bài
thành danh của mình (ảnh được mệnh danh là
Tiếu Tu La).

Đáng chết, đều do Lan Chu
hại!

“Đợi một chút......” Hắn
day day huyệt Thái Dương, cố gắng giữ nụ cười vẹn nguyên trên mặt, lần đầu phát
hiện ra việc này quả thật khó khăn. “Lan Chu, đệ thật sự thành thân?”

“Đúng vậy.”

Độc Cô Tiếu Ngu run run
nhắm mắt lại. “Vậy xin hỏi đệ chừng nào báo với cả nhà?”

“Sau ước hẹn Hoa Sơn, đệ
sẽ đưa nàng trở về.” Quân Lan Chu điềm tĩnh trả lời hắn.

“Đưa đưa đưa đưa......
đưa nàng trở về?” Tiếp tục nói lắp, chiêu bài ‘nụ cười’ cũng không còn nhìn
thấy.

“Đúng vậy.”

“Đệ...... Đệ thành thân
bao lâu rồi?”

“Gần một năm.”

“Còn chưa đến một năm, đã
muốn đưa người về nhà?” Độc Cô Tiếu Ngu lại rú lên.

“Phải.” Quân Lan Chu
trước sau vẫn duy trì ngữ khí cứng nhắc.

Độc Cô Tiếu Ngu ngây
người một hồi lâu, “Thật không thể tin!” Hắn lẩm bẩm, tầm mắt đột nhiên nhìn
sang Mông Mông vẫn đang cười thật tươi. “Thành thật nói cho ta biết, là đệ muội
bảo đệ đến chữa bệnh từ thiện à?”

“Nàng ấy cứ lằng nhằng
hoài!”

“Người ta không có!” Mông
Mông lập tức phản ứng. “Lúc chàng không muốn người ta mở miệng, người ta có dám
nói lời nào đâu!”

Độc Cô Tiếu Ngu tiếp tục
đứng hình.

“Là muội ấy bảo đệ thay y
phục mới?”

“Quần áo cũ, nàng toàn bộ
đều vứt bỏ.”

“Là muội ấy bảo đệ ăn
nhiều hơn?”

“Kêu ra một đống đồ ăn
lại không chịu ăn hết, cũng không thể gói lại, thật quá lãng phí.”

Độc Cô Tiếu Ngu ngây ngốc
gật đầu, khóe miệng bắt đầu giương lên cao.

“Ta thấy đệ cũng không
phải ngủ nơi hoang dã, đúng không?”

“Quán trọ.”


“Mang thai rồi?”

“Hai tháng.”

Khóe miệng tiếp tục kéo
lên thật cao.

“Lan Chu.”

“Sao?”

“Chúc mừng.”

“Cám ơn.”

Độc Cô Tiếu Ngu tò mò
quay sang đánh giá Mông Mông, ánh mắt ngây thơ, gương mặt thanh tú, đúng thật
là vị cô nương khiến ai nhìn vào cũng đều yêu mến.

“Đệ muội, muội bao nhiêu
tuổi?”

“Mười bảy tuổi. Tướng
công vừa mới tặng cho muội chiếc mũ phỉ thúy phù dung!” Mông Mông hào hứng trả
lời.

“Ừm, Lan Chu đối xử với
muội tốt không?”

“Tốt, rất rất tốt!” Mông
Mông nhấn mạnh từng từ, sau đó quay đầu hỏi ngược lại: “Đại ca sao lại đến
đây?”

Đến đập bàn!

“Ta đưa Trụy Nhi đến biên
quan xuất giá, nghe nói nơi này có vị thần tiên sống, cho nên thuận đường ghé
xem.”

“Trụy Nhi?”

“Muội muội của ta.”

Quân Lan Chu cuối cùng
cũng nhìn về hắn. “Trụy Nhi thành thân?”

Độc Cô Tiếu Ngu gật đầu.
“Ừ, thành thân.”

Quân Lan Chu quay đầu bắt
mạch cho bệnh nhân. “Đệ sẽ gửi quà mừng.”

“Muội ấy không cần quà,
chỉ là đệ nên đến gặp nó một chút. Đệ cũng biết, Trụy Nhi nhút nhát lại hay
khóc, mà phu quân của nó......” Độc Cô Tiếu Ngu lấp lửng. “Nói thật, ta không
đánh giá được hắn là người tốt hay người xấu, cũng không biết có chịu nổi tính
tình của Trụy Nhi hay không, nếu không phải đã định hôn ước từ nhỏ, ta thật sự không
nỡ để nó lấy chồng xa như vậy.”

“Chờ xác định Trụy Nhi
sống tốt rồi đệ sẽ đưa Mông Mông về nhà.”

“Không cần, gặp nó một
chút là được rồi. Tốt hay xấu gì cũng trở về nói với ta một tiếng, ta sẽ lưu
tâm xử lý.” Đây là trách nhiệm của người làm đại ca.

“Đệ cũng có thể giải
quyết.” Nhị ca cần phải có trách nhiệm.

“Ta là đại ca, ta nói thế
nào thì thế ấy.” Đại ca là lớn nhất.

“Dạ, đại ca.” Nhị ca cam
chịu rút lui.

Độc Cô Tiếu Ngu hài lòng
cười nói, “Tốt, ta phải quay về đây, tin chắc Nhị thúc, Nhị thẩm sẽ rất cao
hứng khi biết đệ đã thành thân, hơn nữa lại còn đưa đệ muội về nhà.” Lại quay
sang Mông Mông gật gù. “Đệ muội, Lan Chu giao cho muội, ta tin tưởng muội sẽ
chăm sóc đệ ấy thật tốt.”

“Nhất định như thế, đại
ca.”

Nói dứt lời, Độc Cô Tiếu
Ngu liền vội vàng rời đi, hắn phải nhanh chóng trở về báo cho cha cùng Nhị thúc
biết tin tốt lành này. Nếu ngay cả Lan Chu cũng có thể lấy vợ, những người khác
càng không cần phải lo lắng, đại ca như hắn càng trút bỏ được phần nào gánh
nặng trong lòng.

Huống chi, Lan Chu lại
tham gia chữa bệnh từ thiện, bọn họ nhất định sẽ không tin tưởng, sau đó hắn có
thể cùng bọn họ cá cược, ha ha, đảm bảo phần thắng về tay!

“Tướng công.”

“Ừ?”

Mông Mông nghiêng đầu
nhìn dòng người đang xếp hàng dài đằng đặc không thấy điểm dừng, lại ngó sang
bàn của ba vị đại phu bên cạnh, đứng ở đó chỉ có vài ba người.

“Trước mặt ba đại phu kia
chỉ có mấy người, sao bàn chúng ta lại đông như vậy chứ? Hơn nữa, thiếp còn
nghe nói mọi người cứ bám chặt không rời nơi này, ăn uống ngủ nghỉ gì cũng nằm
lăn ra đất luôn. Thật kỳ lạ, không hiểu là vì sao nhỉ?”

Quân Lan Chu không trả
lời nàng, chỉ cho vời bệnh nhân kế tiếp. “Người tiếp theo!”

Đó là một người đàn ông
trung niên tay bế đứa bé khoảng mười tuổi.

“Con trai của tôi ba năm
trước mắc bệnh nặng đến nỗi không thể đi lại, mọi người đều bảo không có biện
pháp, còn nói là hai chân của nó đã bị tàn phế rồi, vô phương cứu chữa,
nhưng...... nhưng......” Hốc mắt nhanh chóng ửng đỏ, sau đó giơ tay quệt lỗ
mũi. “Con trai tôi......”

Quân Lan Chu trầm ngâm
bắt mạch cho đứa bé, sau đó đưa tay nắn nắn đùi rồi từ từ hạ xuống bàn chân,
sau đó đi ngược lên, và dừng lại ở ngay chỗ đầu gối.

“Kim!”

“Dạ, tướng công.”

Mông Mông lập tức đem
chiếc hộp đựng kim châm đặt ngay trước mặt Quân Lan Chu. Sau đó, Quân Lan Chu
lấy tốc độ không thể tin được cắm năm mươi cây kim ngay trên đùi đứa bé, lại
dùng hai tay nắn nắn trên chân đứa bé, bắt đầu từ đầu gối, sau đó chậm rãi
khiến người ta ngủ gục từ từ hạ xuống bàn chân, rồi lại đổi sang chân còn lại.
Sau đó, hắn rút kim ra, hai tay nâng đứa bé đứng lên......

“Đi nào!”

Hắn dùng lực đẩy, đứa bé
nhất thời vụng về bước được vài bước, sau đó dừng lại, cúi đầu khó tin nhìn
xuống chân mình, giống như không thể tin được đó là chân của ai.

“Con trai, con đi được
rồi!” Gã trung niên ôm chầm lấy đứa bé, kêu lên. “Trời ạ, con thật sự đã đi
được rồi!”

Quân Lan Chu đưa cho cha
đứa bé một đơn thuốc. “Thuốc đun trong khoảng hai giờ, mỗi ngày cho nó uống.
Ngày đầu tiên đi mười bước, mỗi ngày tăng thêm mười bước, thiếu một bước cũng
không được, nhiều một bước cũng không được, cho đến khi hắn thuần thục bước đi
mới thôi.”

“Vâng! Vâng!” Người đàn

ông nhận lấy đơn thuốc, mắt đầy lệ quỳ xuống dập đầu. “Cám ơn đại phu, cám ơn
đại phu!”

“Ta không phải đại phu.”
Quân Lan Chu lạnh lùng nói. “Người kế!”

Mông Mông nhìn người đàn
ông ôm con mình rời đi, cả hai đều đang khóc, là mừng quá mà khóc.

“Tướng công.”

“Sao?”

“Chàng lợi hại thật đó.
Nhận ta làm đồ đệ được không?”

“......”

~.~

Tròn một tháng ở Hà Nam
chữa bệnh từ thiện, giúp đỡ qua không biết bao nhiêu người, khi Mông Mông tuyên
bố kết thúc chuyến chữa bệnh, trong hàng người nhất thời không dứt tiếng kêu
la. Mông Mông cảm động phát khóc, nhưng nàng cũng không có cách nào, Quân Lan
Chu đã sớm rời đi đầy tiêu sái.

Có cơ hội, nàng nhất định
phải nghĩ ra cách kéo hắn đi chữa bệnh từ thiện nữa mới được!

Bởi vì cách thời gian ước
định còn hơn nửa tháng, bọn họ chậm rãi bước đi, tiện thể ngắm nhìn nước non
sông nước, một đường thẳng tới Hoa Sơn. Trên đường, bọn họ bất ngờ gặp phải một
đội tặc phỉ, nhưng mà thứ bọn chúng muốn không phải là vàng bạc châu báu, mà là
muốn bắt Mông Mông về làm áp trại phu nhân của bọn chúng. Đương nhiên, hậu quả
gánh lấy cũng thật là “mỹ mãn”.

“Đây...... Đây là cái gì
thế?”

“Cười như quỷ.”

Mông Mông dở khóc dở cười
nhìn Quân Lan Chu, sau đó lại nhìn vào phía sơn cốc, năm trăm tên đạo phỉ,
không chừa một ai đều đang la hét, đồng thời đem mặt mình cào thành bộ dạng quỷ
sứ ai nhìn cũng sợ, ngay cả xương cốt bên trong cũng nhanh chóng lộ ra ngoài.

Đó mà gọi là cười à!

“Chúng ta đi thôi!” Nàng
thật không nỡ nhìn.

“Ừ.” Quân Lan Chu đỡ nàng
lên xe ngựa, tiếp tục lên đường.

Lần trước trở về Nam
Dương, Mông Mông nuối tiếc nhất là không gặp được Đỗ Tinh, bởi vì huynh muội Đỗ
Tinh đã phục lệnh trở lại Hoa Sơn, bởi vậy nàng hi vọng khi đến Hoa Sơn, có thể
thuận tiện đến phái Hoa Sơn thăm Đỗ Tinh, và kể cho nàng ấy nghe về tình trạng
hiện giờ của mình.

Nàng biết, Đỗ Tinh thật
sự rất quan tâm nàng.

“Tướng công, chúng ta có
thể ghé phái Hoa Sơn không?”

“...... Được.”

“Chúng ta có thể lên Hoa
Sơn thăm Tinh tỷ được không?”

“Nàng sẽ gặp cô ấy.”

Thời điểm Quân Lan Chu
đáp lời, Mông Mông vốn cho rằng ý tứ của hắn là có thể thuận đường lên phái Hoa
Sơn một chuyến, hoàn toàn không nghĩ tới ngày Chín tháng Chín hôm nay, ước định
Hoa Sơn của hắn là ở ngay tại phái Hoa Sơn.

“Tướng công, đây là đâu?”
Mông Mông tò mò đảo mắt nhìn trái nhìn phải.

“Phái Hoa Sơn.”

Mông Mông hơi giật mình.
“Phái Hoa Sơn? Nhưng mà tướng công, Hoa Sơn ước định của chàng không phải là
hôm nay sao? Không cần phải lên gặp Tinh tỷ liền đâu, thời gian của chàng sẽ
chậm mất!”

“Địa điểm ước định là ở
đây.” Quân Lan Chu thản nhiên nói.

Mông Mông càng thêm kinh
ngạc. “Ước định Hoa Sơn ở ngay phái Hoa Sơn? Người nào ước định với chàng?”

“Chưởng môn phái Hoa
Sơn.”

“Tìm hắn làm gì?”

“Giết hắn.”

Mông Mông hít một hơi
dài, cả thân mình cứng ngắc không động đậy.

“Vì...... Vì sao phải
giết hắn? Hắn là người xấu ư?”

Nhìn về phía trước, Quân
Lan Chu nhẹ nhàng mở miệng. “Bốn mươi năm trước, cả nhà phụ thân ta bị kẻ thù
đuổi giết, nhưng kẻ thù có thế lực rất khổng lồ, toàn gia đồng loạt bỏ mạng,
cuối cùng chỉ có ông và đệ đệ giữ được mạng sống. Tổ phụ ta cùng chưởng môn Hoa
Sơn lúc ấy có giao tình tốt, nhưng vì không muốn liên lụy nên cũng không đi
tìm. Chẳng qua, thời thế bắt buộc, cha ta vẫn là không thể không đưa đệ đệ gia
nhập Hoa Sơn......”

“Hắn không nhận?” Như thế
thì chỉ là ân oán với chưởng môn tiền nhiệm thôi!

“Không, hắn nhận. Hai
tháng sau, chưởng môn bây giờ của Hoa Sơn tuổi cũng xêm xêm thúc thúc, hắn xảy
ra tranh cãi với thúc thúc, bởi vì không cam lòng, cho nên vụng trộm bán đứng
cha và thúc của ta, vì thế, thúc bị giết chết, cha ta thì được người cứu. Hai
mươi năm sau, cha ta lên Hoa Sơn vì đệ đệ báo thù, chưởng môn đương nhiệm lại
giơ ra da mặt dày nói cha ta phụ công ơn chưởng môn đời trước đã thu nhận hai
người, lại đến tìm hắn báo thù, vì thế cha ta cùng hắn đập tay lập nên giao ước
hai mươi năm, dùng hai mươi năm hồi báo ân tình của chưởng môn đời trước. Sau
hai mươi năm, ân tình cũng không còn.”

“Cho nên chàng muốn thay
phụ thân báo thù!” Mông Mông thốt lên.

“Hắn đáng chết!”

“Đúng là hắn đã hại chết
thúc thúc, nhưng......” Mông Mông sợ hãi nuốt nước bọt, bởi vì vẻ mặt của Quân
Lan Chu nhìn rất đáng sợ. “Oan oan tương báo khi nào mới dứt, chuyện cũng đã
xảy ra lâu rồi, nên quên đi!”

Quân Lan Chu chậm rãi
nghiêng người nhìn thẳng vào mắt nàng. “Nếu người bị giết là đại ca nàng, nàng
sẽ thế nào?”

Mông Mông ngây người ra,

muốn nói nhưng lại không biết nói gì.

Đại ca bị giết?

Không, nàng không bao giờ
mong muốn chuyện như vậy xảy ra!

Quả thật, nàng không thể
mở miệng trả lời hắn, bởi vì bản thân nàng cũng không biết nàng sẽ thế nào nếu
đại ca bị người khác giết chết.

Nàng căn bản không có tư
cách cùng hắn nói chuyện này.

Vì thế, nàng im lặng,
nhưng trong lòng lại không ngừng lo lắng, bởi vì sư phụ của Đỗ Tinh chính là
chưởng môn đương nhiệm của phái Hoa Sơn.

Nàng phải giải thích thế
nào với Đỗ Tinh đây?

Quân Lan Chu là phu quân
của nàng, hơn nữa là chưởng môn đương nhiệm của Hoa Sơn làm sai, nàng đương
nhiên phải đứng ở bên phía tướng công, nhưng nàng làm sao có thể đối mặt với Đỗ
Tinh khi phu quân giết chết sư phụ của tỷ ấy?

“Sao không nói gì?” Quân
Lan Chu đột nhiên mở miệng.

“Bởi vì thiếp không có tư
cách cùng chàng nói chuyện này.” Mông Mông thành thật trả lời.

“Chưởng môn Hoa Sơn là sư
phụ của Đỗ Tinh”. Hắn nhắc nhở nàng.

“Chàng là phu quân của
thiếp, hơn nữa rõ ràng là chưởng môn làm sai.” Nàng cũng nhắc nhở hắn.

Quân Lan Chu nhìn nàng
không chớp mắt, cũng không mở miệng.

Mà Mông Mông, vẫn đang
tiếp tục phiền muộn.

Xe ngựa tiếp tục đi về
Hoa Sơn......

~.~

Khi Đỗ Tinh thấy Mông
Mông, còn tưởng là Mông Mông đặc biệt đến thăm nàng, cảm động trào dâng ôm Mông
Mông vào lòng, không ngớt cười to.

“Mông Mông, gặp được
muội, tỷ rất là cao hứng. Muội không biết đâu, gần đây không khí ở Hoa Sơn thật
sự rất khẩn trương, chỉ là gió lay ngọn cỏ, cũng có thể làm mọi người sợ hãi!”
Nàng thở dài. “Thật không nghĩ tới phái Hoa Sơn cũng có ngày bi thảm như vậy,
muốn mời người đến giúp đỡ, nhưng không một ai đáp ứng......”

Đỗ Tinh vừa nói vừa đưa
Mông Mông đi đến nơi ở của mình, Quân Lan Chu yên lặng đi theo phía sau.

“Phải không?” Mông Mông
cảm thấy cổ họng càng lúc càng khô, cơ hồ không thể cất tiếng.

“Bởi vì có người muốn tìm
sư phụ báo thù, mà người kia thật sự rất lợi hại, ngay cả sư phụ cũng phải e
dè.” Đỗ Tinh thở dài. “Thật là càng nghĩ càng thêm tức, người nọ tìm sư phụ tỷ
báo thù thật sự là rất vô lý......”

“Vô lý?”

“Đúng vậy, người đó là vì
khi còn nhỏ bị người đuổi giết, muốn đầu nhập Hoa Sơn nhưng bị cự tuyệt, cho
nên mới tìm sư phụ báo thù. Muội nghĩ coi, dựa vào đâu lại bắt Hoa Sơn phải
nhận hắn chứ? Thật là vô lý!”

Mông Mông kinh ngạc quay
đầu nhìn phía sau, sau đó cất tiếng hỏi. “Đó...... Đó là sư phụ tỷ nói với tỷ?”

“Đúng vậy!”

“Nhưng mà......” Mông
Mông do dự. “Tỷ có bao giờ nghĩ đến, nếu tỷ nghĩ lý do này thật vô lý, có lẽ
bởi vì đó không phải là lý do thật sự?”

Đỗ Tinh hoài nghi nhìn
nàng. “Muội bảo sư phụ gạt tỷ? Không, không có khả năng, sư phụ của tỷ đường
đường là chưởng môn phái Hoa Sơn, sẽ không bao giờ gạt người!”

“Có lẽ ông ấy thật sự đã
gạt tỷ.”

“Tỷ bảo không là không!”

“Muội nghĩ tỷ nên đi hỏi
lại rõ ràng.”

“Đã quá rõ ràng rồi.”

“Nhưng nếu đúng là ông
gạt tỷ?”

“Tuyệt đối không thể!”

“Nhưng......”

Gần đây tâm trạng vô cùng
bức bối, lại bị Mông Mông léo nhéo bên tai, Đỗ Tinh cảm thấy vô cùng bực bội.
“Rốt cuộc muội là có ý gì, vì sao cứ luôn bảo sư phụ tỷ nói dối?” Hét lớn.

Mông Mông cũng nổi giận.
“Bởi vì sư phụ tỷ đúng thật là nói dối!” Nàng cũng mặc kệ tất cả rống lên,
nhưng vừa dứt lời đã cảm thấy có gì đó không đúng, bèn che miệng lại, kinh
hoàng quay về phía sau, cầu cứu Quân Lan Chu lúc này đang chằng chịt tơ máu
trong mắt.

Đỗ Tinh hết nhìn Mông
Mông lại nhìn Quân Lan Chu, phát hiện có điều gì đó không phù hợp.

“Mông Mông, muội rốt cuộc
muốn nói điều gì?”

Mông Mông vẫn như cũ bịt
miệng, chỉ biết lắc đầu. Quân Lan Chu chậm rãi tiến lên, kiên định giữ lấy bờ
vai của Mông Mông.

“Nàng muốn nói với ngươi,
là sư phụ của ngươi bán đứng người, hại chết người. Ca ca của người đó mới tìm
đến hắn báo thù.”

Đôi mắt của Đỗ Tinh gắt
gao vây lấy Quân Lan Chu. “Ngươi làm sao biết?”

Quân Lan Chu nói rất nhẹ
nhàng: “Bởi vì ta chính là người tìm hắn trả thù.”

Đỗ Tinh kinh hãi lui lại
hai bước, cảm thấy bản thân có chút váng vất. “Ngươi nói sao?”

“Tìm sư phụ ngươi trả thù
là ta.” Quân Lan Chu lặp lại câu nói.

Đỗ Tinh liên tục lui về
phía sau. “Ngươi ngươi ngươi...... Ngươi chính là nhi tử của Độc Diêm La?” Nàng
sợ hãi lên tiếng.

Quân Lan Chu không trả
lời, hắn cũng không cần trả lời, độc thuật của Độc Diêm La trên đời này không
ai có thể so sánh, mà y thuật cũng giống vậy, là thiên hạ đệ nhất.

Đỗ Tinh bỗng nhiên quay
đầu bỏ chạy.

Mông Mông bỏ tay xuống,
khẽ thở dài. “Tướng công, nếu người của Hoa Sơn ngăn cản chàng báo thù?”

Quân Lan Chu trầm mặc một
lát.

“Nàng muốn thế nào?”

“Tìm đầu sỏ tính sổ, tha
cho người vô tội!”

“...... Được.”

Mông Mông cảm động ôm lấy
thắt lưng hắn. “Cám ơn chàng, tướng công.”

Theo hắn đã lâu, nàng
cũng ít nhiều hiểu tính khí của hắn. Dựa vào tính tình trước giờ của hắn, ai
chọc đến hắn, hắn đều hạ độc giết sạch, một người cũng không buông tha. Nhưng
bây giờ vì nàng, hắn lại hứa không làm thương tổn những người khác, đối với hắn

điều này đã là sự nhượng bộ rất lớn.

Nàng, cũng chỉ có thể làm
được như vậy.

~.~

Trên sân luyện võ của
phái Hoa Sơn, Quân Lan Chu ôm Mông Mông đứng ở chính giữa, bốn phía đều là đệ
tử Hoa Sơn, nhưng không trông thấy bóng dáng chưởng môn Hoa Sơn đâu cả.

Đỗ Tinh chậm chạp đi đến
trước mặt Mông Mông, nhìn Quân Lan Chu một chút, sau đó chuyển mắt sang nhìn
thẳng Mông Mông.

“Mông Mông, sư phụ bảo
ông không hề nói dối.”

“Không, hắn nhất định là
nói dối!” Mông Mông vô cùng tin tưởng Quân Lan Chu.

Đỗ Tinh lại đảo mắt nhìn
Quân Lan Chu. “Mông Mông, muội có biết hắn là ai không?”

Mông Mông nhìn Quân Lan
Chu, giọng hoài nghi. “Chàng chính là tướng công của muội!”

Đỗ Tinh lắc đầu. “Không,
tỷ không nói điều này, tỷ nói là nói gia thế của hắn......”

“Gia thế?” Mông Mông
không hiểu.

“Năm đó, trong võ lâm có
bảy tên ma đầu giết người không gớm tay, tính tình ngoan độc, hung tàn vô cùng,
ở trên giang hồ gây nên một trận tinh phong huyết vũ (thịt
chất thành đống, máu rơi như mưa), là những bọn giết người
khủng bố, mà tướng công của muội......” Đỗ Tinh đánh mắt về phía Quân Lan Chu.
“Là con trai của một trong bảy tên ma đầu đó......”

Mông Mông kinh ngạc,
ngoái đầu nhìn Quân Lan Chu.

“Đúng, hắn chính là con
trai của tên ma đầu hung ác đó,” Đỗ Tinh tiếp tục. “Nhưng hắn cũng chưa nói với
muội, muội tin hắn nói sự thật với muội à?”

Mông Mông không trả lời,
vẫn như cũ nhìn thẳng Quân Lan Chu, mà Quân Lan Chu trước sau cũng không biểu
lộ cảm xúc gì, ngay cả nửa điểm dao động cũng không có, giống như hắn căn bản
không hề nghe thấy lời nói của Đỗ Tinh. Thế nhưng, ánh mắt của hắn vẫn cứ dịu
dàng như thế, tràn ngập trìu mến như thế, mỗi khi hắn bảo nàng im lặng, hay lúc
chiều theo ý nàng, cũng chính là ánh mắt này......

“Không!” Mông Mông quay
đầu lại. “Muội tin chàng, chàng sẽ không gạt muội!”

“Muội...... Muội ngốc
quá, Mông Mông,” Đỗ Tinh vừa tức vừa lo lắng. “Muội không hiểu sao? Hắn là con
trai của tên ma đầu giết người không chớp mắt đó, hắn......”

“Bất luận ra sao, muội
tin chàng không hề gạt muội!” Mông Mông chưa bao giờ chắc chắn hơn thế.

“Vậy tại sao hắn không
nói cho muội nghe thân phận của hắn?”

“Muội không ở trong giang
hồ, chàng nói hay không cũng có nghĩa gì đâu.”

Đỗ Tinh có chút chán nản.
“Y thuật của hắn giỏi như vậy, lại nhẫn tâm không đi giúp người. Muội giải
thích làm sao đây?”

“Đó là tính cách của
chàng,” Mông Mông bình tĩnh giải thích. “Chàng keo kiệt, chàng hà tiện, đó cũng
là bản tính của chàng. Theo lời tỷ nói, dựa vào đâu bắt phái Hoa Sơn nhất
định phải nhận người, tương tự, lại dựa vào cái gì bắt chàng phải cứu người?”

Đỗ Tinh nhất thời á khẩu
không trả lời được. Hơn nửa ngày sau, mới miễn cưỡng thốt ra lời.

“Thành thật nói cho tỷ
biết, Mông Mông. Muội tin hắn như vậy, chỉ vì hắn là tướng công của muội à?”

Mông Mông nhìn nàng, sau
đó cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, nàng mới ngẩng đầu lên, thẳng thắn đối mặt với Đỗ
Tinh.

“Không, bởi vì muội yêu
chàng!”

Eo nàng đột nhiên bị siết
chặt lại, mà gương mặt của Quân Lan Chu vẫn không có một chút biểu hiện gì.

“Muội yêu chàng,” Mông
Mông nhấn mạnh và lặp lại. “Cho nên tin tưởng chàng.”

“Nhưng nếu như muội yêu
lầm người?” Đỗ Tinh bắt bẻ.

Mông Mông chậm rãi nhìn
thẳng vào Quân Lan Chu, trong đôi mắt trong sáng tràn ngập niềm tin và tín
nhiệm.

“Sẽ không oán không hối!”

“Nhưng......”

“Đủ rồi!” Quân Lan Chu
bất ngờ ngắt lời. “Trước khi ta xuất môn, gia phụ đã từng dặn, nếu chưởng môn
biết hối cải, sẽ tha cho hắn một mạng, bằng không biết hối cải, giết hắn không
tha. Nhưng xem ra chưởng môn là không hề ăn năn......”

Nghe nửa câu trước, Đỗ
Tinh mừng muốn khóc, nhưng khi nghe tròn câu, trên gương mặt tràn ngập nỗi kinh
sợ.

“Nhưng mà......” Quân Lan
Chu nhìn Mông Mông thật thâm tình. “Quên đi, thù hận cũng không nên truy cứu
nữa!”

“Tướng công, chàng......
chàng......” Mông Mông đem mặt vùi trong lòng hắn, bởi vì mắt nàng đã ngập nước
rồi. “Ta yêu chàng! Thật sự rất yêu chàng!” Nàng biết, hắn là vì nàng nên mới
chịu nhún nhường như thế.

“Cám ơn ngươi! Cám ơn
ngươi!” Đỗ Tinh cũng cao hứng nói lời cảm tạ.

Đúng lúc này, bên trong
cửa chính Hoa Sơn có một người đang hoảng hốt chạy ra, trong miệng không ngừng
kêu to.

“Không tốt! Không tốt!
Chưởng môn đã tự sát!”

Kết quả, sau một trận hỗn
loạn, trong sân luyện võ chỉ còn lại Quân Lan Chu cùng Mông Mông, hai người
nhìn nhau......

“Mông Mông.”

“Dạ, tướng công.”

“Sau khi ghé thăm Trụy
Nhi, chúng ta có thể về nhà.”

“Dạ, tướng công.”

Vì thế, bọn họ lên xe
ngựa, lẳng lặng rời khỏi Hoa Sơn.

Chưởng môn phái Hoa Sơn
sợ tội tự sát, việc này không liên quan với bọn họ, bởi vì khi Quân Lan Chu nói
ra quyết định tha thứ cho tên đó, đối với hắn mà nói, mọi thứ vốn dĩ đã kết
thúc.

Rốt cục, hắn đã có thể về
nhà!

----------

Vài lời:

Giang hồ xưng tụng bảy vị Diêm La. Con trai của bọn họ là Tu La. Những
Độc Cô Tiếu Ngu, Quân Lan Chu, Trụy Nhi... đều được xưng danh Tu La. Biệt hiệu
tùy vào tính cách và cũng do di truyền. Độc Cô Tiếu Ngu là con của Tiếu Diêm La
và Khốc Tu La, biệt hiệu là Tiếu Tu La (cười), Trụy Nhi là em ruột của Độc Cô
Tiếu Ngu, biệt hiệu là Khốc Tu La (khóc). Hai bạn này đều có truyện riêng, Tiếu
Tu La là "Cười hỏi sinh tử duyên" (笑问生死缘), Khốc Tu La là "Tiểu
nương tử hay khóc" (爱哭小嫁娘). Quân Lan Chu là con của
Độc Diêm La và Ách Diêm La, biệt hiệu là Độc Tu La. Lan Chu có một em gái, biệt
hiệu Ách Tu La (câm -- ý chỉ ít nói).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận