Độc Nhất Phu Nhân Tâm

Vũ La thả lỏng, nàng khoa trương vỗ vỗ ngực: “Vậy là tốt rồi, Quận chúa chắc không biết, mấy ngày nay ta vẫn luôn hoảng hốt lo sợ, sợ người không tha thứ cho ta.”

Đào Cẩn bị điệu bộ của nàng chọc cười, cười thành tiếng, hai người nhìn nhau cười vui vẻ.

Hai người trò chuyện với nhau hòa hợp, bỏ quên Tần Mộ Mộ qua một bên. Tần Mộ Mộ cũng muốn tham gia cùng, lấy từ tay nha hoàn một cái hộp, cười cười để xuống trước mặt Đào Cẩn: “Đây là quà tạ lỗi ta muốn đưa cho Quận chúa, Quận chúa xem một chút có thích không?”

Đào Cẩn thu hồi nụ cười, nhìn cái hộp nhưng chưa mở, “Lúc ấy người đụng vào ta là Vũ tiểu thư, cùng Tần tiểu thư không có bất cứ quan hệ gì, vậy tại sao Tần tiểu thư lại đưa quà tạ tội với ta?”

một câu hỏi lại khiến Tần Mộ Mộ á khẩu không trả lời được, cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.

Tần Mộ Mộ dừng một chút, “Ta là tỷ muội tốt của A La, ngày đó A La mạo phạm Quận chúa, ta khôngcó nhìn kỹ muội ấy, vì vậy cũng có một phần trách nhiệm…”

Chưa từng thấy ai vội vàng ôm tội vào mình như vậy.

Vì đến gần Giang Hành, nàng ta quả thật không chừa thủ đoạn nào.

Đào Cẩn “À” một tiếng, nhìn hai người một lượt, cuối cùng nhìn trên người Tần Mộ Mộ, “Tần tiểu thư đối với Vũ tiểu thư thật tốt, nói như vậy sau này bất kể nàng ấy phạm phải sai lầm gì, Tần tiểu thư cũng sẽthay nàng ấy gánh chịu sao?”

Tần Mộ Mộ trì trệ, một câu cũng không đáp được.

Nàng luôn cảm thấy dường như vị Quận chúa này nhắm vào nàng, đặc biệt xoi mói đâm chọc nàng.

Vũ La thấy bầu không khí lúng túng, muốn hòa giải, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, sốt ruột đến mức lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi: “Quận chúa, Mộ Mộ tỷ tỷ…”

Đào Cẩn bỗng nhiên mỉm cười, cùng với con người khí thế bức người hồi nãy là hai người khác nhau, nàng cười nhu thuận, thanh âm ngọt ngào: “Ta nói đùa với Tần tiểu thư thôi, đã có người tặng quà, làm gì có đạo lý ngại nhiều chứ?”

nói xong mở cái hộp ra, chỉ thấy bên trong bày một bộ khuyên tai bằng vàng đính lồng đèn bằng ngọc, là kiểu dáng đang được ưa chuộng hiện nay.

Loại khuyên tai như vậy Đào Cẩn lại có rất nhieuf, cũng không cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn giả bộ thích thú: “Cảm tạ Tần tiểu thư.”

Sắc mặt Tần Mộ Mộ lúc này mới chuyển tốt, “Quận chúa thích là tốt rồi.”

Vũ La thấy quan hệ hai người dịu đi, thở phào nhẹ nhõm.

*

Vũ La là người nói nhiều, sau khi thấy Đào Cẩn không tức giận, liên tục bám lấy nàng hỏi tục lệ thành Trường An, tập tục cảnh vật chung quanh thế nào.

Nàng chưa từng đi Trường An, tâm nguyện duy nhất kiếp này chính là được đến Trường An một chuyến, dùng lời của nàng nói chính là “Chết cũng không hối tiếc.”

Đào Cẩn chê cười nàng không có tiền đồ, “Phụ mẫu không cho ngươi đi hay sao vậy?”

Vũ La than thở, “Quận chúa không biết rồi, cuối năm nay ta phải thành thân rồi, trong nhà quản rất chặt, hận không thể mỗi ngày bắt ta ở nhà học nữ giới đó.”

Đào Cẩn kinh ngạc không thôi, nàng ấy thoạt nhìn so với mình cũng không lớn lắm, sao lại muốn thành thân rồi?

Vũ La thấy vẻ mặt của nàng, biết ngay nàng ấy hiểu lầm, “không dối gạt Quận chúa, tháng trước ta vừa cập kê, đã tròn 15 tuổi rồi.”

Bởi vì trời sinh có gương mặt quả táo, so với tuổi thực tế nhìn còn nhỏ, cho nên không ít người tưởng nhầm nàng chỉ mới 12 13 tuổi, Vũ La cũng sớm đã thành thói quen.

thì ra trong 3 người này, người ít tuổi nhất lại là Đào Cẩn.

Chỉ là nói đi nói lại thì về mặt tinh thần Đào Cẩn so với các nàng đều lớn hơn, ít nhất nàng đã sống hơn hai mươi năm rồi đó.

Chủ đề nói chuyện không biết vì sao lại chuyển đến người Ngụy vương, Vũ La không thể giải thích được, “Quận chúa vì sao gọi Ngụy vương là cữu cữu?”

Nàng biết Đào Cẩn là cháu gái ngoại Sở Quốc công, nhưng không phải là cháu gái ngoại của Hoàng thượng, theo lý thuyết hai người họ không có quan hệ máu mủ, nhưng vì sao phải kêu Giang Hành là cữu cữu?

Đào Cẩn giải thích: “Bởi vì mẫu thân ta và Nghi Dương công chúa kết nghĩa kim lan, Ngụy vương lại là đệ đệ của Nghi Dương công chúa, cho nên theo bối phận thì Ngụy vương đúng là cữu cữu của ta.”

Vu La bỗng nhiên hiểu ra, “Ra là vậy.”

Tần Mộ Mộ bên kia giống như thuận miệng hỏi: “Nghe nói Ngụy vương không bao giờ đem cô nương nào về phủ ở lại, nói vậy thì quan hệ của Quận chúa với Ngụy vương thật là tốt.”

Đào Cẩn không chút xấu hổ nào thừa nhận: “Đúng vậy đó, Ngụy vương cữu cữu quả thật đối đãi với ta rất tốt.”

Vũ La cảm khái nói: “ Mộ Mộ tỷ nói như vậy không đúng, thân phận Quận chúa tôn quý, há có thể so sánh với cô nương nhà bình thường? Ngụy vương xem trọng Quận chúa cũng là chuyện hiển nhiên mà thôi.”

không hay biết cái câu “cô nương nhà bình thường” kia cũng đem Tần Mộ Mộ gộp vào trong đó, trong nội tâm nàng quý mến Ngụy vương, vẫn luôn không nói gì, bây giờ cho dù muốn gặp mặt hắn, đều phải tính toán tỉ mỉ một phen.

Ý cười trên mặt Tần Mộ Mộ có chút không nén được giận, “A La nói phải.”

đang lúc nói chuyện thì đột nhiên phía sau bình phong nhảy ra một con vật có điểm đốm đốm, Vũ La và Tần Mộ Mộ bất ngờ không phòng bị kịp, đều sợ hết hồn, sợ hãi lui về phía sau.

Tướng Quân đi tới bên chân Đào Cẩn, tung người nhảy lên đùi nàng, lè lưỡi liếm mu bàn tay nàng.

Vũ La run rẩy nói, “Quận, Quận chúa… Đây có phải là báo con không vậy?”

Lỗ tai hình bán nguyệt, đôi mắt sắc bẹn lạnh lùng, cùng với thân mình có đốm, cho dù là ai đi nữa cũngkhông nhìn lầm. Tướng Quân trưởng thành, dần dần có bộ dáng của báo đốm, cực kỳ hung mãnh.

Đào Cẩn nhéo nhéo lỗ tai của nói, “Đúng vậy, tên nó là Tướng Quân, là báo con ta nuôi.”

Tần Mộ Mộ cũng bị dọa sợ không ít, không cách nào hiểu được, ở nhà nuôi báo con thì có tâm tình gì,không sợ nửa đêm bị nó ăn thịt sao?

Sau khi Tướng Quân tới, các nàng cũng không dám thở mạnh một tiếng, đoan đoan chính chính ngồi mộtchỗ trên giường, ngồi rất nghiêm chỉnh.

không được bao lâu thì Vũ La nói lời tạm biệt trước, tiếp tục ngồi đợi nữa thì nàng sợ mình sẽ bị hù chết mất.

Mà Tần Mộ Mộ cũng không đợi được đến khi Giang Hành về, dù nàng không cam lòng, nhưng bảo nàng tiếp tục đợi nữa, không biết có đợi được Giang Hành về không nữa… Cuối cùng dứt khoát cắn môi, đi về cùng Vũ La.

*

Vừa tiễn bước hai người, người bên Giang Hành liền đến gọi nàng đến chính đường dùng bữa.

Đào Cẩn lấy ngọc bội Vũ La cất lại, còn về khuyên tai Tần Mộ Mộ đưa… Nàng cầm lên xem, đưa cho Hàn Quang, “Tặng cho ngươi.”

Hàn Quang vui vẻ không thôi, “Cảm ơn tiểu thư.”

Nàng không định lưu lại đồ gì của Tần Mộ Mộ, vừa lúc thuận nước giong thuyền, vẹn toàn đôi bên.

đi tới chính đường, Giang Hành đã ngồi sau bàn, trên bàn bày vài món ăn. Buổi sáng Tần Mộ Mộ cùng Vũ La đến sớm, nàng ngay cả đồ ăn sáng cũng không kịp dùng, đối bụng đến tận lúc này, đã sớm chịukhông nổi.

Đào Cẩn ngồi đối diện Giang Hành, gọi một tiếng Ngụy vương cữu cữu rồi chuẩn bị ăn.

Giang Hành hỏi nàng: “Bọn họ đi rồi hả?”

Đào Cẩn được dạy dỗ vô cùng tốt, cho dù rất đói bụng, nhưng ăn gì vẫn nhã nhặn có lễ như cũ, khôngnhanh không chậm. Nàng vừa bỏ vào miệng một miếng thịt, nghe Giang Hành hỏi vậy vẫn nhai xong nuốt xuống rồi mới đáp, “Vừa đi, bị Tướng Quân dọa sợ.”

Giang Hành nhướn mày nhìn nàng.

Đến khi ăn được một nửa, Đào Cẩn cuối cùng cũng có tâm tư để ý đến hắn, “Ngụy vương cữu cữu, ta có việc muốn nói với người.”

Giang Hành không chút để ý hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Hai mắt Đào Cẩn cong lại, “thì ra là Tần tiểu thư không phải tới gặp ta mà tới thăm người đó.”

Giang Hành mở mắt nhìn.

Nàng tiếp tục nói: “Tần tiểu thư giống như có ý với Ngụy vương cữu cữu đấy.”

Mày Giang Hành nhíu chặt lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui