Mạc Hy vẫn chưa đi ngủ, cô hậm hực bỏ ra phòng khách mà ngồi, lại nhìn vào chiếc đồng hồ treo tường, thật kì lạ đã gần một giờ sáng rồi mà Lục Hàn vẫn chưa về nhà?
Không tự chủ được mà gọi điện cho anh, thấy đầu dây đã bắt máy cô liền cáu lên nói: "Tại sao giờ này anh còn chưa về hả? Lại đi tiệc tùng ở đâu rồi?"
"Xin…"
Chưa để đối phương nói thì Mạc Hy đã tặng một bản tình ca con cá: "Ban đầu nếu anh không về thì cũng nói với tôi một tiếng chứ, ăn chơi nhiều như vậy cũng không biết trời trăng mây đất là gì! Đúng là khốn kiếp mà chỉ biết làm người ta lo lắng thôi."
Tứ Bách Lạc nghe cô nói một mạch mà nổi da gà, quả nhiên người có thể chấn chỉnh Lục Hàn chỉ có thể là cô mà thôi.
Khâm phục, khâm phục!!!
Thấy cô đã im lặng Tứ Bách Lạc nhân cơ hội lên tiếng: "Hy Hy là tôi đây."
"Tứ Bách Lạc! Tại sao cậu lại nghe máy có phải tên Lục Hàn kia đã say bí tỉ rồi đúng không?"
Tứ Bách Lạc nhíu mày giải thích ngay: "Không phải đâu, A Hàn đang ở bệnh viện."
"Bệnh viện?" Vẻ mặt của Mạc Hy vô cùng lo lắng cho anh: "Tại sao lại ở đó? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Bệnh dạ dày của cậu ấy tái phát." Tứ Bách Lạc vẫn đặt cặp mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông nằm trên giường bệnh.
Khí sắc trở nên xanh xao không chút sức sống nào.
Quả nhiên Lục Hàn lúc khỏe và lúc bệnh thì khác nhau thật!
"Bệnh dạ dày!! Chẳng phải ban đầu còn rất bình thường hay sao?"
Tứ Bách Lạc không hề giấu diếm, vô tư mà khai rõ: "Thật ra vậy ấy uống rượu khi chưa ăn gì cả cho nên bệnh cũ mới tái phát, hay là cô đến thăm cậu ấy đi."
Ban đầu nghe thấy bệnh tái phát cô rất lo cho anh, nhưng đến đoạn uống rượu thì không mấy vui vẻ: "Tôi không đến, cứ tưởng là gì hóa ra là do uống rượu, người đời có câu 'tự làm tự chịu' cũng như Lục Hàn 'tự uống tự chịu', đáng đời lắm!"
Nói cũng đã nói, mắng cũng đã mắng Mạc Hy liền cúp máy vội.
Eo ôi, cô ấy quả nhiên hung hãn mà!
Tứ Bách Lạc thấy thương cảm cho Lục Hàn, mặc dù có vợ rồi nhưng tình hình có vẻ còn tệ hại hơn hắn rất nhiều.
Đường đường là một tổng tài nổi tiếng lạnh lùng, đi đến đâu cũng để lại một luồng khí lạnh vậy mà có một người vợ thật hung dữ.
Nếu như hắn đoán không nhầm thì số phận của Lục Hàn chính là một thê nô.l
Vào thời điểm sau đó vài tiếng Lục Hàn đã mơ thấy một giấc mơ không mấy vui vẻ là bao.
Trong giấc mơ hiện ra cảnh tượng lãng mạn của cô và Mao Thần Kiệt, một buổi lễ kết hôn xa hoa cùng nhiều lời chúc phúc từ mọi người.
Thậm chí hình ảnh Mạc Hy khoác vào bộ váy cô dâu thật xinh đẹp, cô cầm micro và nói với chất giọng chân thành: "Cảm ơn tất cả mọi người ngày hôm nay đã đến chung vui cùng tôi và Thần Kiệt, đặc biệt tôi phải cảm ơn Lục Hàn, cũng nhờ anh cho nên tôi mới nhận ra tôi yêu Thần Kiệt nhiều đến mức nào.
Không có anh ấy chắc tôi sẽ không sống nổi đâu."
Kết thúc giấc mơ ở đó, Lục Hàn bừng tỉnh: "Mạc Hy…"
Người đầu tiên anh gọi tên vẫn là cô, ánh mắt lạnh lùng khó hiểu.
"Tỉnh rồi sao?" Đúng lúc đó đập vào mắt lại là Tứ Bách Lạc đang ngồi ăn sáng rất ngon lành.
"Cậu làm gì ở đây?" Vừa nói Lục Hàn vừa xoa xoa hai bên vầng thái dương của mình.
Đầu của anh thì nhức nhối, bụng thì khá đau.
Tứ Bách Lạc đáp: "Tất nhiên là chăm sóc cho cậu rồi." Tiện thể múc cho anh một chén canh tổ yến: "Mau uống đi, đích thân tôi đã nấu cho cậu đó."
"Mạc Hy đâu?" Trong cơn mơ hồ vậy mà Lục Hàn vẫn nghĩ đến cô.
Tứ Bách Lạc chu môi đầy hờn dỗi: "Cậu vừa tỉnh lại đã hỏi cô ấy ở đâu rồi, cũng không thèm hỏi mình đêm qua chăm sóc cậu có mệt hay không?"
"..."
"Cơ mà cậu không thích cô ấy vậy còn hỏi cô ấy làm gì? Thích thì cứ nhận đi, cứ phải dối lòng." Tứ Bách Lạc thấy anh im im lại được dịp nói thêm vào.
Nào ngờ câu nói của Tứ Bách Lạc lại khiến vẻ mặt của Lục Hàn đanh lại, không khí trong phòng tựa như rơi nhiệt vậy, lạnh hẳn.
"Cậu vừa nói gì?"
Thấy tình hình có vẻ căng thằng vì vậy Tứ Bách Lạ chỉ đành đưa tay vuốt ve Lục Hàn: "Ay yo người anh em của tôi ơi, cậu không cần dùng ánh mắt giết người đó nhìn mình, hãy để tinh thần thoải mái một chút đi nè, còn về Mạc Hy thật ra tối qua cô ấy có điện thoại cho cậu, hỏi cậu ở đâu.
Mình đã không ngần ngại kể cho cô ấy nghe về tình trạng của cậu chỉ là…"
"Chỉ là cô ấy không đến?" Có vẻ như Lục Hàn đang hụt hẫng rất nhiều.
Anh đang chờ mong câu trả lời của Tứ Bách Lạc là cô đã đến nhưng không, cô đã không đến đây.
Tứ Bách Lạc mặc kệ Lục Hàn đang không vui vẫn tiếp tục ăn, còn nói thêm: "Suy đi nghĩ lại mình thấy cô ấy làm như vậy cũng đúng mà, cậu nghĩ xem cậu và cô ấy vừa cãi nhau xong, cho dù biết cậu có bệnh đi chăng nữa nhưng mà cơn tức giận vẫn còn thì làm sao mà bỏ qua đến đây được, phụ nữ là vậy đó luôn khó hiểu như nhau."
"Mình biết." Hai tay của anh siết chặt lấy miếng trải giường đến nỗi nhăn nheo hết cả lên.
Thấy vậy Tứ Bách Lạc đưa ra chủ ý: "Cơ mà tôi có thể đưa cô ấy đến đây, mình cần cậu nằm xuống và giả vờ như bệnh tình đang trở nặng và nhiệm vụ của mình là quay phim lại rồi gửi cho Hy Hy, mình đảm bảo sau khi cô ấy nhìn thấy sẽ…"
Không biết tự lúc nào Mạc Hy đã đứng ở bên ngoài, ánh mắt đấy dò xét, miệng nhỏ lên tiếng châm biếm: "Sẽ như thế nào ấy nhỉ?"
"À...giật cả mình." Tứ Bách Lạc nghe thấy tiếng nói cùng thân ảnh nhỏ nhắn đứng tựa vào cánh cửa của cô thì hồn bay phách lạc.
Cô đến không một tiếng động nào cả, có phải giống ma nữ không chứ!!
Mặc khác Lục Hàn thấy cô đến thì tâm trạng vô cùng vui vẻ hẳn lên: "Hy Hy."
Mạc Hy bước đến gần Tứ Bách Lạc dùng một ánh mắt đe dọa nhìn hắn, rất nhanh hắn đã sợ hãi, tính ra hắn không chỉ sợ Lục Hàn một phần còn cô thì tận chín phần: "Hy Hy à không phải cô nói sẽ không đến sao?"
-----còn----.