Theo bản năng của mình, đôi tay không tự chủ được quơ tứ phía, mà đa phần đều vào gương mặt điển trai của Lục Hàn.
Điều đó khiến anh vô cùng khó chịu mà lên tiếng ngay: "Đừng la hét nữa, tôi là Lục Hàn đây, tôi đi tìm cô nãy giờ đó."
"Lục, Lục Hàn?" Không giấu được sự sợ hãi ở ngoài mặt lẫn thâm tâm.
Đến độ.
Lục Hàn có thể thấy được khóe mắt cô có vài giọt nước mắt, anh bắt lấy tay cô: "Nếu như không phải là tôi thì cô nghĩ là ai, ma sao!"
Mạc Hy lấy lại dáng vẻ quật cường của mình.
Mặc khác, lại bị Lục Hàn trêu chọc: "Chẳng phải thường ngày cô mạnh mẽ lắm sao? Đối với tôi cô còn không sợ mà, vậy mà lại đi sợ ma."
Câu nói của anh ngay lập tức nhận được cú đấm trời giáng của cô: "Bà đâu không hề sợ ma nha, đừng nói bậy bạ."
Đau quá!!!!
Lục Hàn phẫn nộ: "Mạc Hy, cô là con gái đó, có cần phải mạnh tay như vậy không? Người ta nhìn vào còn tưởng cô là cô gái đô con."
Cô chu môi làm ra vẻ vô tội, lại không nghĩ đến, cô ra tay mạnh đến thế, Mạc Hy không dám nhìn anh: "Là do anh tự chuốc họa vào thân, dám hù ma tôi."
"Được lắm! Cô nói cô không sợ ma, vậy tôi đi đây, cô ở đó mà chơi một mình đi."
Nghe thấy vậy, đôi mắt cô liếc nhẹ anh một cái, để xem thử anh có đi hay không! Còn kèm theo vài từ vô cùng mạnh miệng: "Mạc Hy tôi mà lại sợ ma sao?"
Đột nhiên, một hơi thở nóng phả vào vành tai của cô, mang theo lời kể man rợ: "Tôi có nghe nói nhiều câu chuyện ma ở công sở bắt nguồn từ việc ở một mình trong phòng làm việc, cô có biết điều đó không?"
"Tôi, tôi không tin… "
Vậy mà, một luồng gió khẽ thổi vào phòng, làm tài liệu rơi xuống sàn, thật không ngờ điều đó dã hù dọa chết cô rồi, Mạc Hy sợ đến nỗi bật khóc như đứa trẻ mới vừa chào đời: "Oa oa oa."
Không quên ôm lấy Lục Hàn, điều đó khiến anh ngây người, Mạc Hy thầm mắng chửi anh: "Lục Hàn chết tiệt, thối tha, khốn kiếp, chỉ giỏi ăn hiếp tôi."
Mà anh đã trông thấy rất rõ sự run rẩy trong người cô: "Mà có ma thật hay sao đó."
"Vậy mà vừa rồi còn mạnh miệng lắm!"
Thoạt sau, cô và anh rời khỏi căn phòng âm u tĩnh mịch đó, đi thẳng vào thang máy để xuống sảnh, chợt nhiên Lục Hàn lên tiếng: "Muộn như vậy rồi, điện thoại của cô cũng không còn pin, vậy cô định đi bộ về sao?"
"Tôi thấy tôi có thể tự tìm cách, không cần anh quan tâm đâu."
Lục Hàn cười chế giễu: "Tôi không cần cô thấy, tôi thấy là được rồi."
Sự tình khiến cho Mạc Hy cười ma mị: "Không ngờ Lục tổng đây lại là người như vậy, đến cả bạn gái của em mình cũng không buông tha."
Lục Hàn không lấy làm mất mặt, thẳng tay ấn cô vào tường thang máy: "Mạc Hy ơi là Mạc Hy, cô vẫn còn có thể diễn nữa sao?"
"Anh nói gì vậy, tôi không hiểu."
Chẳng lẽ Lục Hàn đã biết sự thật rồi ư?
Rất nhanh, anh đứng thẳng người, ngữ khí đầy châm biếm: "Cô và Khải Uy bắt tay nhau lừa gạt mọi người, điều đáng nói, có thể lừa được Lục Hàn tôi cũng xem như hay ho lắm rồi!"
Tuy nhiên, Mạc Hy vẫn giả vờ tỏ ra ngây ngốc: "Ý của anh là gì tôi nghe chẳng hiểu."
"Cô còn dám giả vở trước mặt sao?" Vừa nói, Lục Hàn vừa bóp chặt cằm của cô không chút thương tiếc.
Mạc Hy đau nhói, nheo mày: "Thân là đàn ông nói chuyện cũng không cần động tay động chân như vậy chứ."
Cô kích động nói là một chuyện, Lục Hàn làm lại là chuyện khác, bàn tay thon dài ghì chặt lấy cằm của cô.
Đôi môi mỏng nhếch lên đầy gian manh.
Ngại ngùng đến đỏ mặt, Mạc Hy nhanh tay gạt anh ra, không dám nhìn, lính huýnh: "Này ,này, Lục Hàn xin tự trọng."
Lục Hàn biết cô nghĩ gì, lên tiếng giễu cợt cô: "Cô lại quá đề cao bản thân mình rồi, tưởng tôi sẽ hôn cô sao? Ha ha ha, cô mơ mộng quá rồi đấy!"
"Anh...anh..." Mạc Hy nhìn anh, vì anh nói vô cùng chuẩn xác, nên cô không có cách nào biện hộ.
Thoạt sau, Lục Hàn lấy lại dáng vẻ nghiêm lĩnh của mình, tìm ẩn sau đôi mắt kia là sự lạnh tanh đếm thét run: "Cô và Khải Uy diễn quả thật không tồi chút nào, có thể lừa được mọi người, đến cả Lục Hàn tôi cũng không hề nhận ra, khá khen, chỉ là có ai đó sau khi say rượu đã nói ra hết thảy tất cả."
Mộ Khải Uy chết tiệt, đúng là một tên không biết giữ kín mồm miệng gì cả!!!!
Mặc dù trong lòng cô đang gào thét dữ dội, ấy mà đứng trước Lục Hàn cô lại không thể thể hiện ra, mặc khác, cô đang gánh trên mình một tội danh 'lừa gạt' nếu dám cãi lại, e là Lục Hàn giận càng thêm giận.
Mạc Hy suy đi tính lại, lựa lời mà nói: "Nếu...nếu như anh đã biết hết rồi, vậy...vậy tôi cũng nói luôn, là vì...vì tôi có nỗi khổ mà, hic hic, mong anh có thể rộng lượng mà bỏ qua cho tôi, tôi hứa sẽ không tái phạm."
Đi theo lời nói khiến người ta phải đồng cảm, là một gương mặt đáng thương của Mạc Hy.
----còn---.