Cuối cùng cũng cắn câu rồi, lát nữa sẽ có kịch hay để xem ha ha ha!
Mạc Tuệ cười khoái chí khi thấy cô đã bị lừa mà không hay biết.
Trong mắt cô ta là hình ảnh của Mạc Hy đang được gắn dây cáp vào người để đu lên.
Sau khi hoàn thành, một nhân viên nói: "Đạo diễn đã xong."
"Ừm, vào vị trí hết đi, một hai ba đưa lên."
Giọng nói của đạo diễn vang lên, lấn át cả tiếng nhạc đi kèm cùng cảnh quay.
"A…"
Thoáng chốc Mạc Hy đã được kéo lên lơ lửng trên không trung từ bên dưới nhìn lên khiến người ta phải thót tim, còn về phần Mạc Hy trên không tầm ba đến bốn giây thì cô nghe thấy tiếng 'rắc rắc' từ dây cáp.
Hình như dây sắp đứt rồi?
Gương mặt của cô như tê liệt, sợ hãi tột cùng.
Bên dưới đạo diễn chẳng hề hay biết, liên tục hô hào: "Tốt lắm, cơ mà cô nên thay đổi tư thế một chút đi Mạc Hy."
Không được, sắp đứt rồi, cô cảm nhận ngày một rõ hơn.
Rất nhanh, dây cáp đứt làm hai, hai mắt cô mở thật to đại não căng cứng và trái tim đập mất kiểm soát.
Lục Hàn vẫn không rời mắt khỏi Mạc Hy khuôn mặt đanh lại.
"Không hay rồi, dây cáp…" Đến cả Trình Sầm Ân cũng phải giật tít người , thật không ngờ dây cáp lại đứt.
Mà người vui nhất lúc này chính là Mạc Tuệ, cô ta không từ thủ đoạn để hãm hại cô và lần này xem như đã thành công.
Gương mặt của cô ta nhanh chóng tươi trở lại có ý niệm rằng bản thân thắng chắc lần này.
Đến bây giờ thì Mạc Hy mới nhận ra kế hoạch mà Mạc Tuệ vạch ra cho cô là như vậy, thật thâm sâu, cô sẽ chết ư?
Nhưng rồi một phút, hai phút, rồi ba phút đồng hồ trôi qua, Mạc Hy vẫn cảm thấy không chút đau đớn, từ từ mở mắt ra xem điều làm cô kinh ngạc đó là khi nhìn thấy Lục Hàn: "Là anh…"
Ngoài mặt tỏ ra khó chịu cáu gắt: "Cô đừng gây chuyện giúp tôi được không?"
Hả! Cô còn sống, đúng vậy cô vẫn còn sống, suýt tí thì không thể thấy tiểu Trạch con trai yêu dấu của cô lần nữa rồi.
Lục Hàn để cô đứng xuống đất,ngữ khí châm biếm: "Tôi từng nhớ ra trước đây cô cũng một lần gặp nguy."
Lúc nãy mơ mơ màng màng nhìn thấy gương mặt của Lục Hàn, cô cứ tưởng là mơ, vậy mà đó là sự thật, thái độ hốt hoảng của cô hiện rõ: "Lục...Lục Hàn."
Rất nhanh Lục Hàn bắt bẻ: "Cô là thế nào đây, thái độ của một người đối với ân nhân vừa cứu mạng mình là như vậy sao?"
Mặc dù rất kinh ngạc khi thấy sự xuất hiện của Lục Hàn, nhưng mà người cứu cô là anh, theo lễ: "Cảm ơn anh."
"Ay yo Lục tổng thật là soái quá đi."
"Lúc nãy tôi có nhìn thấy anh ấy chạy, hành động vô cùng nhanh nhẹn cứ như mất sát thủ trong phim ấy."
"Ừm, nhìn hai người bọn họ cứ như một cặp đôi hoàn hảo."
"Không, phải gọi là giống như hoàng tử và công chúa."
Vẫn là những lời nói của 'khán giả' quần chúng khi vô tình nhìn thấy cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân vừa rồi của Lục Hàn.
Kỳ thực còn hay hơn cả trong phim.
Mặt khác đối với Mạc Hy mà nói đó là điều khiến cô ta căm phẫn, cứ ngỡ là thành công vậy mà đến cuối cùng vẫn thất bại.
Mạc Hy số cô tốt thật lần nào cũng như lần nấy đều có người đứng ra cứu rỗi cho cô.
Tầm chừng mấy phút sau bởi vì thấy quá nhiều người đang nhìn Mạc Hy lấy làm e ngại, không thương tiếc quơ tay một cái vô tình chạm phải mặt của Lục Hàn, đây là lần thứ ba rồi.
"Mạc Hy cô dám đánh tôi?" Lục Hàn gầm gừ, nghiến răng nói từng con chữ, tựa như một con thú dữ đang muốn ăn thịt người.
"Tôi…tôi không có." Thấy vậy, Mạc Hy liền tránh né ngay, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng được.
Chợt nhiên, đạo diễn chạy lại xem sao, vẻ mặt vô cùng sốt sắng: "Mạc Hy cô vẫn ổn chứ?"
Mạc Hy nhanh chóng lấy lại dáng vẻ vui cười đáp: "He he tôi không sao đâu."
"Phù!!! Thật may mắn là cô không có mệnh hệ gì." Lại nhìn sang Lục Hàn: "Cũng phải cảm ơn Lục tổng đã ra tay cứu giúp."
"Ừm." Lục Hàn lười nhác đáp.
Đạo diễn cười như không, dặn dò bên phía tổ thiết bị kiểm tra lại dây cáp.
Vô tình đoạn dây cáp bị đứt lọt vào mắt của Lục Hàn, anh ngồi xổm xuống, khẽ nói: "Khoan đã."
Tiện tay cầm sợi dây lên, đạo diễn ngớ ngẩn: "Sao vậy Lục tổng?"
Lục Hàn đưa cho ông ta xem,anh sớm tinh mắt nhận ra: "Đây không đơn giản là ngoài ý muốn, theo như tôi đoán là có người nhúng tay vào."
Đạo diễn giật tít lên, không tự chủ được sự ngạc nhiên: "Ngài nói cái gì?"
Anh tự tin một trăm phần trăm là như vậy, trước giờ anh chưa bao giờ đoán sai: "Tôi chắc chắn."
Sợi dây bị anh ném xuống đất để mọi người nhìn rõ hơn, quả nhiên mọi người tin vào phán đoán của Lục Hàn, những lời bàn tán lần lượt vang lên, kinh hãi có, tò mò cũng có, và vô số ý lời khác nữa.
Trợ lý bên cạnh Mạc Tuệ bắt đầu có dấu hiệu run sợ, nói nhỏ vào tai cô ta: "Chị Tuệ, em thấy không sớm thì muộn họ sẽ biết là chúng ta làm đó."
Không thua gì ả ta, Mạc Tuệ cũng đang thấp thỏm lo âu, tuy nhiên vẫn tỏ ra như không có chuyện gì: "Cô cứ bình tĩnh đi, đừng nhốn nháo sẽ gây sự chú ý, vả lại bọn người đó chỉ thấy sợi dây bị đứt cũng không rõ là ai cắt cả."
----còn---.