Độc Nhất Sủng Thê FULL


Gạt đi câu nói của Lục Hàn, ngược lại chính là Mao Thần Kiệt cảm giác vô cùng an  lòng khi nhìn thấy Lục Hàn xuất hiện, bởi vì hắn biết rõ bản thân không thể ngăn cản nổi bọn côn đồ kia, e là Mạc Hy có thể xảy ra chuyện, chính vì vậy Mao Thần Kiệt mới lên tiếng nói: "Cảm ơn cậu vì đã đến kịp lúc."
Đổi lại chính là sự hờ hợt của Lục Hàn, ban đầu nếu như Mao Thần Kiệt nói với anh chuyện này thì cũng không đến mức phải bị đánh đến thảm hại như vậy.

Mặt khác, bên này Mạc Hy lại bày tỏ sự xúc động nhất thời dành cho Mao Thần Kiệt, cũng vì cứu cô là hắn bị  đánh ra nông nỗi này, chân không tự chủ mà bước đến gần, làm theo quán tính đưa tay lên sờ vào gương mặt bầm tím của Mao Thần Kiệt, cất giọng nói dịu nhẹ man mát xen lẫn một chút quan tâm: "Anh Thần Kiệt anh có thấy đau nhiều lắm không? Thành thật xin lỗi anh, chỉ vì em mà khiến anh trở thành bộ dạng khó coi như thế này."
Mao Thần Kiệt thấy Mạc Hy bình an vô sự thì cho dù hắn chịu đau bao nhiêu cũng tan biến, ánh mắt tràn ngập vẻ thương mến ôn hòa: "Em đừng nói như vậy, thấy em vẫn mạnh khỏe là anh vui rồi."
Câu nói của Mao Thần Kiệt cộng thêm hành động thân mật của hai người lại vô tình để lọt vào đôi mắt của Lục Hàn.

Lòng anh dâng lên sự khó chịu tột độ mà chính anh cũng không rõ vì sao lại như vậy, chỉ thấy đột nhiên đôi tay của anh giật mạnh lấy tay Mạc Hy  dùng sức siết chặt cổ tay, ngữ khí ra lệnh đầy uy quyền: "Còn không mau trở về, cô còn định ân ân ái ái đến khi nào?"
Mạc Hy híp mặt, sau đó lại mở to ra, trong đáy mắt chính là một luồng nộ khí hiện lên, hiên ngang hất mạnh tay của Lục Hàn: "Hừ anh đang ra lệnh cho tôi đó sao? Thật nực cười,theo tôi đoán đáng lí ra bây giờ anh đang ở cùng với 'bảo bối' của anh chứ nhỉ, ấy vậy mà cũng còn thời gian để quan tâm đến một người nhân viên nhỏ bé như tôi, nghĩ thử xem tôi nên thấy cảm kích anh không đây?"
Bảo bối!!! Ý của cô là đang nhắc đến Mạc Tuệ sao?
Hiển nhiên Lục Hàn biết rõ trong chuyện này có gì đó mờ ám, hình như đã thông qua một kế hoạch định sẵn  từ trước rồi.

Lục Hàn cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong lòng của mình, dùng thái độ dịu dàng nhất dành cho Mạc Hy, đôi tay vừa rồi còn cầm chặt nay lại đưa ra thật ôn nhu, kèm theo đó là lời nói có dịu nhẹ: "Tôi biết cô đang cảm thấy rất uất ức, tất nhiên chuyện ngày hôm nay tôi sẽ điều tra thật rõ và có câu trả lời hợp lí nhất cho cô, còn bây giờ cô cũng nên theo tôi về  thành phố rồi chứ?"
Chợt nhiên, một cánh tay to lớn tựa như của Lục Hàn đẩy ra, Mao Thần Kiệt nổi cơn tức tối, khẳng giọng hỏi: "Cậu định đưa cô ấy đi để làm gì, hay là cậu chính là muốn trơ mắt nhìn những người phụ nữ mưu kế đa đoan bên cạnh cậu làm hại cô ấy một lần nữa, nếu cậu không thể bảo vệ cô ấy thì hãy để tôi làm thay điều đó."
Khóe môi của Lục Hàn cong lên, đó chính là thể hiện sự khinh bỉ, nói: "Nói rất hay, Mao Thần Kiệt à cậu rất mạnh miệng, cậu nói cậu có thể bảo vệ được Mạc Hy, vậy tôi hỏi cậu, nếu như ngày hôm nay tôi không đến kịp lúc vậy Mạc Hy bây giờ như nào rồi nhỉ? Có khi đã bị cưỡng đoạt từ lâu rồi."
Mao Thần Kiệt nghe thấy Lục Hàn nói, hắn biết anh nói không hề sai, hắn quả thật quá yếu đuối để che chở cho cô khỏi những tên côn đồ lưu manh thối tha đó, cái hắn có thể bảo vệ cô là tránh khỏi gai mắt của những người phụ nữ có ý định tiếp cận Lục Hàn.

Cảm thấy khá hổ thẹn đi, cho nên Mao Thần Kiệt đẩy lời qua cô: "Đi hay không là tùy thuộc vào quyết định của cô ấy,tôi sẽ không xen vào."
Bỗng nhiên câu trả lời lại đẩy qua cô, bao nhiêu sự lưỡng lự thể hiện rõ trên gương mặt diễm lệ: "Tôi…"
Lục Hàn nhìn cô bằng cặp mắt thét lạnh, ngữ khí ngông cuồng: "Mạc Hy tốt nhất cô nên lựa chọn cho cẩn thận, nếu không hậu quả sẽ không thể lường trước được đâu."
Mặc nhiên thái độ hung bạo đó của Lục Hàn khiến cho Mạc Hy sợ sệt,  cô nhanh chóng nhìn sang Mao Thần Kiệt, ý nghĩ trong đầu chính là không thể làm cho Mao Thần Kiệt thất vọng, vì vốn dĩ hắn đã không màng đến bản thân mà cứu cô, lại nói cô trước giờ không phải là người vong ơn bội nghĩ như vây, để Mao Thần Kiệt một mình là điều không thỏa đáng.

Thế là Mạc Hy cúi đầu rất nhanh, nói: "Thật cảm ơn anh đã quan tâm đến tôi như vậy."
Nghe xong Lục Hàn cứ nghĩ rằng cô đã thông suốt mà chọn mình, khóe miệng nâng lên tạo nét cười: "Rất ngoan ngoãn, vậy cùng tôi đi về thôi."
Chỉ tiếc, Mạc Hy đã quay xe, cô ngẩng mặt lên nhìn anh,giải bày: "Thật ra từ nay về sau tất cả những chuyện liên quan đến tôi đều không cần Lục tổng nhúng tay vào, tôi thấy rất phiền lòng."
"Hửm? Cô có biết sự lựa chọn của cô làm tôi rất không vui?" Chứng kiến cái cảnh Mạc Hy khoác tay Mao Thần Kiệt, máu trong người sôi sục.
"Tôi biết, nhưng mà đó là sự lựa chọn cuối cùng của tôi."
Sau đó Mao Thần Kiệt đưa cô đi, còn không quên nói: "Lục tổng hẹn gặp lại."
Ánh mắt hiện rõ ý cười của Mao Thần Kiệt dành cho anh, tất nhiên Lục Hàn không cam tâm vì sự lựa chọn của cô.
----còn---.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui