Ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt Mạc Hy, chỉ nhìn rõ được một bên mặt tuấn mỹ của người đàn ông, giây phút này như ngừng động.
Lục Hàn khó nhọc nắm lấy tay cô lên tiếng bảo: "Mạc Hy, nắm chặt tay tôi."
Cô sắp trong trụ được nữa, nhưng rất cố sức nắm chặt tay Lục Hàn, ghì chặt Manh Manh trong lòng và bảo Tiểu Trạch ôm chắt mình, hy vọng đều đặt hết lên người Lục Hàn.
Sức nặng của cả ba người không hề nhẹ, Lục Hàn cố sức kéo cô, mồ hồi đã phủ kín trán anh.
Từ nhỏ sức anh đã mạnh, cộng với việc thường xuyên rèn luyện thân thể nên sức khỏe rất tốt, cố sức kéo mạnh một cái đã kéo lên được.
Cùng lúc này lớp tuyết sau bọn họ đã đổ ngả lấp cả hố tuyết.
Lục Hàn và Mạc Hy thở hổn hển, ánh mắt cô mờ mịt nhìn lấy Manh Manh trong lòng và xoa đầu Tiểu Trạch, trong người đã nhẹ nhõm an tâm.
Lục Hàn tức giận lườm Mạc Hy, người phụ nữ này sao có thể mạnh mẽ liều mình như vậy? nếu không có anh đến kịp thì hậu quả sẽ ra sao đây?
"Mạc Hy, tôi chưa thấy ai cứng đầu như cô cả."
Mạc Hy vẫn thở khó nhọc, sờ lên mặt Manh Manh, lo lắng nói: "Anh xem...!xem Manh Manh có sao không?"
Nói rồi, Mạc Hy cũng không chịu nổi nữa trực tiếp ngất đi.
Tiểu Trạch hoảng hốt lay người gọi mẹ, rất sợ cô xảy ra chuyện.
Cuối cùng Lục Hàn bế Mạc Hy về, còn Tiểu Trạch thì cõng Manh Manh, bảo người gọi bác sĩ đến xem xét tình hình.
Manh Manh vì hoảng sợ quá mà ngất xỉu, bởi khi rơi đã được Tiểu Trạch che chở trong lòng nên không có xuất hiện vết xây xác nào cả.
Ngược lại Mạc Hy vì đã hoạt động quá sức mà suy kiệt sức khỏe, cần tịnh dưỡng vài ngày, không nên làm việc nặng nhọc.
Lúc này Manh Manh tỉnh dậy, hiểu hết mọi chuyện, tội lỗi khóc nấc lên.
Lục Hàn ôm cô bé vào lòng dỗ dành: "Mạc Hy cô ấy không sao hết, con đừng quấy khóc, để cô ấy nghỉ ngơi."
Manh Manh sợ sẽ làm phiền Mạc Hy, nên cố không phát ra tiếng khóc, nhưng vẫn không kiềm chế tiếng nấc được tội lỗi nói với ba: "Đều là tại con ham chơi hại chị Hy vì cứu con mà bị thương, ba ơi, con không tốt, hức!"
Cô bé tụt khỏi vòng tay của anh, nói với Tiểu Trạch: "Anh ơi, là em không tốt, hu hu!"
Tiểu Trạch thở dài, chuyện đã xảy ra rồi, cậu cũng không muốn oán trách ai, chuyện này cũng là một phần lỗi do cậu, là cậu dung túng Manh Manh, cùng cô bé đi chơi, nếu hỏi cậu thấy trong chuyện này ai có lỗi nhất, cậu sẽ trả lời là chính bản thân mình.
"Manh Manh, anh không trách em, đừng khóc nữa."
Sợ hai đứa trẻ làm ồn cô, Lục Hàn bảo bọn nhỏ ra ngoài để cho Mạc Hy nghỉ ngơi, còn không quên dặn dò bọn họ đừng đi ra ngoài, tránh trường hợp lúc sáng xảy ra.
Tiểu Trạch lo lắng cất mắt nhìn Lục Hàn, hỏi một câu: "Chú có chắc sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con không?"
Lục Hàn nhìn khí khái trưởng thành của cậu bé có chút tán thưởng, khí chất này giống hệt anh lúc nhỏ.
Tính tình của Mạc Hy như thế mà sinh ra một đứa con như vậy có chút không tin được.
Đáp lời Tiểu Trạch: "Chắc chắn."
Tiểu Trạch không nói gì, kéo lấy Manh Manh đang khóc lóc sướt mướt ra ngoài, tạm thời tin tưởng người đàn ông này vậy.
Trong phòng hiện tại chỉ còn có cô và anh.
Lục Hàn nhìn Mạc Hy bằng ánh mắt âm trầm, thầm nghĩ cô gái này rất dũng cảm, mặc kệ bản thân cứu hai đứa trẻ.
Bình thường đanh đá nay lại nằm một chỗ bất động yếu ớt thế này.
Gạt qua những chuyện đó một bên, Lục Hàn mở hộp thuốc trên bàn đã chuẩn bị sẵn ra, cẩn thận sơ cứu vết thương trên tay của Mạc Hy.
Từng động tác ôn nhu ân cần đến khó đổi tin tưởng.
Vết xước trên tay Mạc Hy rất sâu, vậy mà cô có thể ôm hai đứa trẻ chống chọi được quả là phi thường.
Lại nghĩ đến chuyện Mạc Hy là một người phụ nữ, một mình tự tay chăm sóc con suốt mấy năm trời, gia cảnh không giàu có, thường xuyên bị người trong công ty chèn ép, vậy mà không thấy một chút đau khổ xuất hiện trên mặt cô.
Hai đứa đưa nhìn lén qua cửa kính, thấy được tình cảnh này thầm vui trong lòng, Manh Manh kéo kéo tay Tiểu Trạch nhảy cẫng lên: "Anh xem anh xem, điệu bộ ba thoa thuốc cho chị trong mùi mẫn chưa kìa!"
Tiểu Trạch gật đầu, xem ra người đàn ông này cũng không tệ.
Tuy động tác thoa thuốc của Lục Hàn rất khẽ nhưng Mạc Hy cảm nhận được cơn đau tê tái nơi đầu ngón tay, nhăn mặt mở mắt thấy Lục Hàn đang chạm vào tay mình liền nổi đóa rụt tay lại.
"Lục Hàn, sao anh dám nhân lúc tôi ngủ mà chạm vào người tôi hả?"
Trong đầu Mạc Hy nghĩ đến tình huống xấu nhất, lấy hai tay che lại thân thể mình thốt lên: "Chẳng lẽ anh muốn...!aaa biến thái!"
Lục Hàn nhăn mặt thở ra một hơi, lúc nãy còn vừa nghĩ tốt về cô, bây giờ thì hoàn toàn quay về phút ban đầu.
"Cô bớt bớt ảo tưởng lại, thân thể cô có gì đặc biệt? Nên biết bên ngoài có hàng ngàn phụ nữ muốn hiến thân cho tôi, ai thèm một người ăn mặt luộm thuộm như cô chứ?"
Bị Lục Hàn chê, Mạc Hy phát cáu thở hỗn hển, muốn mở miệng một tràng mắng té tát anh thì bị anh chặn họng lại bằng một câu nói: "Được rồi, nể tình cô cứu con gái tôi, tôi sẽ chăm sóc cho cô trong mấy ngày này."
"Không cần, anh ra ngoài, tôi muốn yên tĩnh."
----còn---.