Độc Nhất Vô Nhị Thịnh Sủng

Biệt thự Thiên Âu sừng sững bên trong một biển hoa màu tím, hoa oải hương bị gió thổi đến theo gió phiêu lãng, màu tím cuộn sóng kéo dài không dứt, lọt vào trong tầm mắt đều là một mảnh màu tím.

Hứa Thịnh cũng không thích hoa oải hương cho lắm, cho nên hắn vẫn luôn sống ở biệt thự Hải Dương, lần này lại đột nhiên đến đây ở, người ngoài nhìn vào cũng biết có bao nhiêu ngụ ý. Hoa oải hương có ý nghĩa là chờ đợi tình yêu, lại vừa lúc cũng phù hợp hiện trạng hắn hiện tại, Hứa Thịnh không có người yêu, mặc kệ là bên ngoài có bao nhiêu người yêu thích, vẫn là tình nhân ngầm đều không có, thậm chí một cái ái muội với người nào đó cũng đều không có.

Chính là Hứa Thịnh phải đợi người nào? Hắn phải đợi chính là ai cho hắn tình yêu? Này hết thảy trừ bỏ bản thân Hứa Thịnh đều không thể hiểu hết, có lẽ ngay chính cả bản nhân hắn cũng còn không hoàn toàn biết rõ.

Mơ mơ màng màng mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt đều là một mảnh màu tím, không thể tin được xoa nhẹ mắt, cậu không có nằm mơ đi?! Cậu là đi vào thiên đường sao?

Cậu muốn đi tới rừng hoa oải hương kia. Lại không ý thức được mình đang bị người ôm vào trong ngực, đột nhiên đứng lên, đầu đụng vào đỉnh xe, suýt nữa té ngã.

Trong mắt chậm rãi tích tụ ra nước mắt, nhưng chủ nhân của những giọt nước mắt ấy lại cắn môi, nhịn xuống không cho nước mắt chảy ra.

Đau quá!

Một đôi bàn tay to đột nhiên chạm lên đỉnh đầu cậu, nhẹ nhàng xoa chỗ bị đụng đau.

Sửng sốt vài giây, Hứa Lạc lúc này mới phát hiện cậu đang bị một nam nhân xa lạ ôm vào trong ngực.


Cậu nghiêng đầu, hỏi nam nhân: "Anh là ai?"

Nhưng là theo động tác của cậu, trong mắt nguyên bản còn đang tích tụ nước mắt đều rớt xuống dưới, Hứa Lạc không chớp mắt nhìn chằm chằm nam nhân, rất giống bị người khi dễ vô cùng giống nhau.

Nam nhân cười khẽ một tiếng, duỗi tay ôn nhu lau đi khóe mắt ướt nước mắt của cậu.

Tuy rằng là đang cười, lại làm Hứa Lạc không cảm giác được một chút ấm áp.

"Về sau cậu cùng tôi cùng nhau sinh hoạt." Thanh âm nam nhân lạnh nhạt ở bên tai Hứa Lạc vang lên, ngay sau đó nam nhân lại tiếp tục nói, "Cậu có thể kêu tôi ba ba."

...

"Dì nhỏ đâu?" Hứa Lạc kích động lôi kéo cổ áo nam nhân.

"Không có dì nhỏ." Nam nhân vừa dứt lời, ngay sau đó liền bạo phát một trận tiếng khóc.

Hứa Lạc khổ sở khóc lóc, cũng không có phát ra thanh âm bao lớn, chỉ là nhỏ giọng khóc thút thít, nhưng là dáng vẻ này lại càng làm cho tâm người đau.

Hứa Lạc khóc đến đột nhiên, làm Hứa Thịnh có chút chân tay luống cuống.

"Dừng xe!" Hứa Thịnh tâm tình cũng không phải thật sự tốt, cho nên ngữ khí lạnh nhạt tới cực hạn. "Ông xuống chờ trước đi."

Tài xế xuống xe sau, Hứa Thịnh bắt đầu đối Hứa Lạc tiến hành công tác tẩy não.

Hứa Thịnh tiến đến trước mặt Hứa Lạc, thân mật cùng cậu dán trán, Hứa Lạc không có cự tuyệt, làm Hứa Thịnh thật cao hứng, nhưng là hắn cũng không có biểu hiện ra ngoài, bởi vì hiện tại không thích hợp mỉm cười.

"Về sau cùng tôi cùng nhau sinh hoạt, không tốt sao? Một biển hoa oải hương đều là vì cậu trồng, cùng tôi cùng nhau sinh hoạt, chúng đều sẽ thuộc về cậu." Hứa Thịnh ra tiếng dụ hoặc đến.

Hứa Lạc thích nhất không gì hơn hoa oải hương.


Là thích nhất, không gì sánh nổi.

Thấy Hứa Lạc đình chỉ khóc thút thít, Hứa Thịnh lại tiếp tục nói, "Cậu nghĩ cánh hoa trong biển tại đây tự sinh hoạt sao?"

Nhìn đến Hứa Lạc gật đầu, không có bất ngờ gì xảy ra, "Biển hoa cùng dì nhỏ, cậu chọn cái nào?"

...

Bất quá hiển nhiên Hứa Thịnh xem nhẹ địa vị Lâm Ngữ ở trong lòng Hứa Lạc.

"Hoa oải hương có thể có nhiều, nhưng là dì nhỏ chỉ có một, tôi muốn dì nhỏ." Ngữ khí kiên định đến mức làm Hứa Thịnh kinh ngạc, Hứa Lạc có bao nhiêu thích hoa oải hương hắn đương nhiên biết, bất quá không nghĩ tới địa vị Lâm Ngữ ở trong lòng Hứa Lạc cư nhiên cao như vậy.

Lấy di động ra, ấn mở ghi âm, ấn truyền phát tin kiện.

Thanh âm quen thuộc từ di động truyền ra, "Lạc nhi, con trước tiên cùng Hứa Thịnh tiên sinh sinh hoạt một đoạn thời gian, dì nhỏ gần đây có việc, quá đoạn thời gian hết bận liền tới đón con, nghe lời."

Nước mắt chậm rãi tích tụ, chờ đợi lúc bộc phát ra.

Mắt thấy Hứa Lạc lại muốn khóc, Hứa Thịnh có chút đau đầu, hắn không am hiểu việc dỗ dành trẻ nhỏ.

Đôi môi phấn nộn bị cắn có chút đỏ lên, lông mi dính bọt nước tinh mịn.


Hứa Thịnh nhìn chằm chằm môi Hứa Lạc một hồi lâu, hẳn là sẽ hữu hiệu?

Hứa Lạc chớp chớp đôi mắt, không có phản ứng, Hứa Thịnh tiến tới, môi liền cùng cậu chia lìa khẽ tách ra.

"Khóc một lần tôi hôn một lần, hiểu chưa?" Hứa Thịnh nhéo cái cằm nhỏ tinh xảo của Hứa Lạc, sắc mặt lạnh nhạt, Hứa Lạc sợ tới mức liên tục gật đầu, nhưng là nước mắt lại ngăn không được vẫn tiếp tục chảy xuống.

...

Kỳ thật hắn thực ôn nhu a, chính là vì cái gì hắn giống như dọa đến Hứa Lạc.

Rõ ràng mỗi lần Hứa Lạc khóc, chỉ cần nữ nhân kia hôn cậu liền sẽ nín khóc, vì cái gì hắn lại không được...

.Hoàn Chương 02.

Hứa Lạc: Dọa đến tôi, mau đền tiền QAQ

Hứa Thịnh: Bảo bảo, tiền của ba ba không phải đều là của con sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận