Tuyết dày bay lả tả làm cả thế giới phủ trong một màu trắng bạc, tiếng gió gào thét so với thanh kiếm kia còn cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Cấm vệ quân đông nghịt trên tay cầm kiếm bao vây giết một người.
Chỉ thấy chiếc váy đỏ của cô gái ấy như ngọn lửa bốc cháy trong đêm tuyết, cho dù có vô số vết đao rơi xuống trên thân thể, và bộ y phục sớm đã bị máu tươi đỏ thẩm lan đầy, nhưng nửa phần đau đớn cũng không cảm giác được.
Tuyết ở dưới chân nữ hồng y bị nhuốm thành màu đỏ.
Trong không khí hàn băng lạnh lẽo, mùi màu tanh lan rộng khắp nơi.
Nàng bị trọng thương vung kiếm đứng lên , gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, đi đến đâu là cảnh cụt tay gãy tay hiện lên thảm khốc, mang một màu yêu ma quỷ quái.
“Xẹt” Một thanh kiếm dài hàng quang lạnh lẽo xuyên thẳng qua người nàng.
Sở Thiên Tịch cụp mắt nhìn thanh kiếm xuyên qua cơ thể mình, chậm rãi ngước mắt lên.
Trời đất tiêu điều, nam tử cầm kiếm một thân áo cẩm bào màu tím, tay áo bay phất phơ trong gió, mái tóc đen dài như lụa, ngũ quan ẩn hiện dưới ánh trăng đêm thật thật giả giả.
Nhưng gương mặt thân quen đó, nàng làm sao không nhận ra được.
Toàn thân Sở Thiên Tịch phát ra từng trận hàn băng lạnh lẽo, cái lạnh lẽo âm u này còn lạnh hơn cả những ngày lạnh giá nhất của mùa đông.
”Vì sao?” Sở Thiên Tịch đơn giản hỏi mấy chữ mang theo ngữ khí hết sức bình thường.
Thật ra lúc hỏi ra câu hỏi này bản thân có đã có đáp án.
Là phản bội.
Trên thân thể bê bết máu , phía dưới xương bả vai máu ồ ạt chảy xuống.
Đầu tóc rối loạn, tung bay theo gió.
Nhưng trên thân thể và khuôn mặt ấy tuyệt nhiên không nhìn ra được một chút bối rối.
Nàng vẫn như cũ, một chiến thần mà không ai có thể nhìn thấu được.
Mộ Dung Kỳ trong lòng co rụt lại, đôi mắt thâm thúy hiện lên một tia phức tạp, sau đó liền bình thường trở lại.
Sở Thiên Tịch trầm thấp cười một tiếng, trong lòng bị dùi đau dần dần làn tràn Mười năm chinh chiến biên cương, cái tên mà chỉ cần nhắc đến cũng khiến quân địch khiếp sợ, nhắc đến tên cô cũng có thể doạ đám trẻ con khóc thét giờ đây lại ngu xuẩn đến như vậy.
” Mộ Dung Kỳ, ta nguyện kiếp sau không bao giờ phải gặp lại ngươi” Âm thanh Sở Thiên Tịch phát ra rất thấp, rất nhanh đã bị cơn gió tuyết thổi tan đi.
Không buộc tội, không khóc lớn, không quấy phá..
Càng hận càng tan nhanh hay càng hận càng oán, chỉ trách bản thân không phân biệt được rõ ràng.
Khóe môi Sở Thiên Tịch cong lên một nụ cười nhẹ, giống như hoa mận đỏ nở rộ trong mùa đông lạnh lẽo này.
Trong đêm tối ánh trắng lờ mờ, trên người Sở Thiên Tịch tựa hồ có ánh sáng chiếu qua.
Nhìn nụ cười rạng rỡ chói mắt của cô, Mộ Dung Kỳ nhất thời ngẩn ra.
Vào lúc này, Sở Thiên Tịch đã sử dụng sức mạnh cuối cùng của mình tấn công một đòn bất ngờ..
Con dao găm sáng loáng đâm vào bụng Mộ Dung Kỳ, dòng máu đỏ tươi chảy dọc theo con dao găm lấp lánh.
Mộ Dung Kỳ không nhúc nhích, ánh mắt tàn nhẫn lộ ra cổ quái cùng mê mang.
Dường như người trước mắt cô không phải là Mộ Dung Kỳ người mà cô đã quen biết từ nhỏ.
Nhưng...nghĩ đến đây, Sở Thiên Tịch không khỏi tự cười nhạo bản thân mình, cô làm sao có thể xem chưa từng quen biết qua Mộ Dung Kỳ"Xẹt" Lại là một thanh kiếm dài khác từ phía sau đâm xuyên qua toàn bộ cơ thể nàng.
Bông tuyết tung bay nhảy múa đáp xuống trên mặt Sở Thiên Tịch, máu tươi đông lại, nàng nhìn bầu trời đêm đen kịt, chậm rãi nhắm mắt lại.
” Sở Thiên Tịch, cuối cùng người lại bại dưới tay của ta"Ý thức dần dần mơ hồ, một giọng nữ quen thuộc vang lên, tràn ngập kiêu ngạo, đặc biệt rõ ràng trong màn đêm lạnh lẽo tàn nhẫn như vậy.
Là nàng.
Hoá ra lại là nàng ấy.
Diệp Ngưng Sương, Mộ Dung Kỳ.
Các ngươi, thật tốt ! Thật tốt! Sở Vân Tịch đột nhiên tỉnh ngộ.
Thật đáng tiếc khi nàng cả đời này chiến đấu ở khắp các chiến trường, trước giờ chưa bao giờ thất bại.
Nhưng bây giờ lại phải chết dưới tay người đàn ông mà nàng yêu và người chị em mà nàng xem như ruột thịt.Cặp cẩu nam nữ này đã cấu kết với nhau từ khi nào ? Nhưng mà nàng bây giờ không còn cơ hội để biết nữa.
Thân thể nàng nặng nề ngã xuống, từ từ nhắm mắt lại, thân thể đã căng cứng đến cực hạn, không thể nào chống đỡ được nữa...!Tuyết rơi dày đặc chôn vui thân thể nàng.Tựa hồ cảm giác đầu sắp nứt ra, Sở Vân Tịch khẽ rên một tiếng, hốt hoảng mở mắt ra, tầm mắt còn có chút mơ hồ, màn sáng như tơ hiện vào trong tầm mắt.” Đây là nơi nào ?Sở Vân Tịch cau mày.
Nhiều hình ảnh kỳ lạ điên cuồng tràn vào tâm trí của nàng, đầu lại bắt đầu đau như búa bổ.
Sở Vân Tịch lắc lắc đầu ngồi dậy, chịu đựng cơn đau nhìn căn phòng ấm áp xa lạ trước mắt.
"Đây là nơi nào?".
Ánh mắt vốn mê mang đột nhiên bừng tỉnh trở lại, trong mắt nàng tràn đầy nghiêm nghị, cảnh giác ngồi dậy quan sát tứ phía.
Trong căn phòng rộng lớn, những tấm màn tung bay, khói từ lư hương trên bàn bay lượn lờ, ngập đầy một mùi hăng hắc.
Sở Thiên Tịch cau mày, không khỏi nín thở, đôi mắt ngấn nước xuyên qua tấm màn phóng ra như những lưỡi kiếm băng sắc bén.
Cuối cùng ánh mắt dừng lại phía cái hồ lớn trước giường , trong lớp sương mờ ảo có người.