Từ khi vào cung cấm, Ánh Tuyết luôn thận trọng, không kiêu ngạo không xiểm nịnh mà đi.
Dù sao cái mạng của nàng khó khăn lắm mới tìm về được.
Cũng không muốn vì một chuyện không đâu mà lại mất mạng.
Theo như phán đoán của bản thân trong ba tháng này, nàng biết vị Đế vương sắp gặp rất có thành kiến với nàng.
Chỉ e ông ta đã biết mối quan hệ của nàng với Thất Vương gia và Cửu Vương gia, hoặc có khả năng là Thái tử dặm mắm thêm muối muốn trừ khử nàng.
Suốt thời gian bên trong thiên lao, làn da của nàng trở nên trắng nõn và xanh xao do không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời.
Bước đến bên trong điện có vị kia đang chờ.
Chỉ còn có thái giám La Hi đứng sau hoàng đế, còn lại đều đi ra ngoài,
Ánh Tuyết hành đại lễ, nàng quỳ xuống chắp tay: “Hoàng Thượng Vạn Tuế.”
Hoàng Đế nhìn nữ tử yếu nhược đang quỳ trước mặt, ánh nhìn đối với nữ tử này có nhiều cảm xúc phức tạp, có chán chường, có mệt mỏi, có tức giận.
“Đứng lên đi.” Giọng nói uy nghiêm vang lên.
Ánh Tuyết nói: “Tạ ơn Hoàng Thượng.”
Vẫn như cũ nàng không nhìn thẳng vào long nhan, tầm nhìn chỉ dừng lại trên tà áo của Hoàng Đế.
“Ngươi ngẩng đầu lên.”
Lúc này nàng mới ngẩng đầu lên nhìn.
Hoàng Đế nhìn thấy nữ tử trước mặt dù không có son phấn, không có bảo dưỡng, nhưng lại vẫn có gương mặt câu hồn đoạt phách như thế liền không khỏi giật mình.
Ở hậu cung của ông, nữ nhân mặt mộc mà vẫn xinh đẹp cũng chỉ có mấy người, nhưng mà so với nữ tử trước mặt thì vẫn không bằng.
Nàng ta không trang điểm, không ăn vận lộng lẫy, sang trọng, nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của người khác như thế.
Mắt phượng mày ngài, đồng tử to tròn, trắng đen rõ ràng, nhất là đôi đồng tử kia long lanh như sao trên trời, gương mặt thanh tú, dáng người lồi lõm rõ ràng.
Hoàng Đế nhìn sang chỗ khác, nữ nhân này đúng là họa thủy.
Nên sớm diệt trừ, nhưng là nhìn Thất Vương gia, ông lại không nỡ.
Ông đã phụ đứa con trai này quá nhiều, thêm cả nó còn thề sống chết cùng nữ tử trước mặt.
Văn Đế nghiêm giọng: “Ngươi có biết vì sao ngươi bị nhốt vào thiên lao?”
“Dân nữ ngu dốt.”
Văn Đế lại nói: “Chỉ bằng việc ngươi đứng núi này trông núi nọ, là đã đáng chém.”
Ánh Tuyết im lặng không nói.
Dù sao nàng cũng chẳng biết nói gì.
Mỗi người đều có một suy nghĩ riêng, nàng cũng lười thay đổi ý nghĩ của họ về nàng.
“Cửu Vương gia từng đi cướp ngục.
Hiện tại đang bị trẫm cấm túc ở Vương phủ rồi.”
Văn Đế quan sát nét mặt của Ánh Tuyết, chỉ thấy sự lạnh nhạt của nàng, không khỏi thất vọng thở dài: “Thất Vương gia, nó trao đổi điều kiện với trẫm vì ngươi.
Nó sẽ đi ra chiến trường phương Bắc.
Trong ba năm sẽ lập chiến công đủ lớn để trẫm thả ngươi ra ngoài.”
Nghe đến đây, tim Ánh Tuyết như thắt lại, nàng hình như có chút đau lòng vì Hách La Duẫn Chiêu.
Phương Bắc là nơi khắc nghiệt như thế nào, nàng cũng biết qua những trang giấy, cộng thêm nghe người kế bên lải nhải nên cũng biết ít nhiều.
Phía Bắc quốc gia Viên Sơn, thời tiết khắc nghiệt vô cùng.
Chỉ có hai mùa, một mùa thì lạnh đến mức tuyết rơi, mùa còn lại thì nóng bức như đi trong sa mạc.
Chính vì thế lương thực khan hiếm, những bộ tộc ở đó cũng không ít, thường xuyên ra tay cướp bóc.
Chưa kể còn có nước láng giềng luôn lăm le, cứ vài tháng lại tấn công vào biên giới một lần.
Tình thế hỗn loạn không thua gì Nam Vực.
Tướng lĩnh đi đến đó cũng chẳng làm được gì, bình loạn được vài ngày thì cũng lại nổi lên.
Như một vòng tuần hoàn chẳng bao giờ dứt.
Tính mạng còn khó bảo toàn.
Nói chi là lập đại công.
Nàng cười nhạt: “Ngài ấy thật ngốc, không nghĩ rằng ông đem ta làm đá mài dao cho ngài ấy.
Ép ngài ấy phải đi vào con đường tranh giành hoàng vị.”
Nghe câu này, Hoàng Đế không khỏi nhìn Ánh Tuyết bằng con mắt khác.
Đúng là ông cũng có ý định như thế, đứa con trai ông muốn truyền ngôi nhất, lại chẳng ham muốn ngôi vị này, chẳng chịu đấu tranh, chẳng chứng tỏ bản thân.
Mà người duy nhất có thể khiến nó hồi tâm chuyển ý, cũng chỉ có nữ tử trước mặt.
Ông thiên vị Hách La Duẫn Chiêu là thật, nhưng về phần nàng, ông sẽ từ từ tính toán, tuyệt đối không để nữ tử này thành mối họa cho đất nước, nếu không thì ông phải đối mặt với liệt tổ liệt tông như thế nào.
Văn Đế cười lạnh: “Nếu Duẫn Chiêu không phải là người kế thừa hoàng vị, coi như cuộc đời ngươi phải chấm dứt.
Ngươi đừng nghĩ ta không biết chuyện của ngươi và Thái tử.
Chỉ trách dung mạo của ngươi khiến ngươi phải đi đến bước đường này.”
Ánh Tuyết lạnh nhạt đáp: “Nếu chỉ vì dung nhan của ta mà gây họa, vậy thì chứng minh kẻ trở thành vua trong tương lai, là một kẻ vô năng.
Đúng không, Hoàng Thượng?”
La Hi công công nghe thế liền quát: “Tiện nữ to gan!”
Hoàng Đế phất phất tay ngăn lại, nở nụ cười đầy ý tứ.
Sau đó gọi người đưa nàng trở về thiên lao.
Ánh Tuyết, Ánh Tuyết, cái tên mà khiến ông trằn trọc bao lâu nay.
Nữ tử này nếu nói nàng ta thông minh hay không cũng không rõ, một bộ dạng thẳng đuột thế kia, nghĩ gì nói đó.
Được một điều là có tính kiên nhẫn, học hỏi.
Chỉ mới vài ba tháng trôi qua mà con người đã trở nên trầm tĩnh hơn rất nhiều.
Thời gian ba năm, cũng đủ để ông xem xét nên xử lý nữ nhân này như thế nào.
Phủ Cửu Vương gia.
Hách La Duẫn Cung kể từ ngày Ánh Tuyết vào thiên lao, hắn liền ấp ủ kế hoạch cướp ngục vào một tháng sau.
Hắn biết hắn hành động ngu xuẩn, nông nổi, nhưng hắn không tài nào chợp mắt được khi nghĩ nàng phải chịu khổ ở nơi đó.
Thiên lao là do Thái tử quản lý, hắn muốn tìm người bí mật làm việc cho hắn cũng khó khăn.
Huống chi nàng và Thái tử cũng có mối quan hệ không lạc quan.
Điều đó khiến hắn trằn trọc mãi nên đánh liều.
Cuối cùng sự việc bất thành, mọi công sức gầy dựng thế lực đổ vỡ chỉ trong một đêm.
Hắn bị cấm túc nửa năm, còn thất ca thì bị điều ra phương Bắc tham gia chiến sự.
Ngày qua ngày hắn cũng chỉ biết uống rượu, hắn không muốn gặp đám nữ nhân kia.
Dù cho Hân Nghiên có mang thai con của hắn, hắn cũng không để tâm.
Nàng là Vương phi, nàng tự lo cho mình được.
Hắn vừa uống mà vừa khóc, cứ ăn xong uống thật say, rồi ngủ, tỉnh rồi lại uống.
Ngày qua ngày trôi qua đều như thế.
Giá như mà hắn không có mặc kệ nàng tùy hứng làm bậy, giá như ngày đó hắn quyết tâm giữ nàng ở trong phủ, thì cũng chẳng xảy ra cớ sự của ngày hôm nay.
Tất cả cũng chỉ là giá như mà thôi.
Đôi mắt luôn tinh tường của y giờ đây lại lờ mờ.
Hắn thấy bóng dáng một nữ nhân phá cửa xông vào.
Không cần nghĩ cũng biết là ai, trắc phi Phùng Chi Hoa, chỉ có nàng mới có đặc quyền xông vào phòng của hắn.
Trắc phi Phùng thị sau vài tháng gả qua cũng ra dáng một mỹ nhân kinh diễm, nàng đi đến bên cạnh Duẫn Cung, vành mắt ửng đỏ.
Đúng là ban đầu nàng gả qua vì quyền thế của hắn, nhưng mà dần dần, nàng yêu hắn thật sâu đậm, mà hắn đối với nàng cũng có một sự tôn trọng nhất định.
Hai tháng nay, nhìn hắn như một cái xác rỗng, dù nàng nói đến khan cổ, hắn vẫn bất cần như thế.
Phùng Chi Hoa nức nở nói: “Vương gia, thiếp mang thai rồi.”
Ánh mắt hắn hơi có một chút tiêu cự, nhưng sau đó hắn lại tiếp tục uống.
“Đêm qua Hoàng Thượng triệu kiến Ánh Tuyết.”
Lúc này Hách La Duẫn Cung không uống nữa, dường như hắn chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.
“Chi Hoa, nàng ấy như thế nào rồi?”
Con tim Phùng Chi Hoa như bị bóp vụn.
Nàng ở cùng nam nhân này bao lâu nay, vẫn không bằng một nữ nhân lả lơi trêu ong ghẹo nguyệt bên ngoài.
Nàng nói: “Vương gia, Ánh Tuyết muội muội không sao, vẫn khỏe mạnh.
Xem ra Hoàng Thượng không định xử lý muội ấy.
Vương gia, người phải mau chóng lấy lại tinh thần.
Nếu không thì ai bảo vệ Ánh Tuyết muội muội.”
Duẫn Cung nghe thế liền buông bình rượu qua một bên, hắn nắm chặt bàn tay mềm mại của Phùng Chi Hoa, ôn nhu nhìn vào mắt nàng nói, “Chi Hoa, đa tạ nàng đã nhắc nhở ta.”.