Độc Phi Khuynh Thành


Một ngày kia, hầu phủ lại là một mảnh kinh tâm.
Ta tự nhiên biết Mị cũng không phải là người thiện lương gì, cho nên mặc dù Lâu Điện Ngọc đối với hắn có điều gì đó đặc biệt hơn, hắn cũng sẽ không vì Lâu Điện Ngọc mà bỏ qua nguyên tắc của bản thân hy sinh chính mình để cứu hắn.
Triền miên tuy là thiên hạ kì độc, nhưng là ta biết, Mị trong tay có hai viên, một viên hạ cho ta, hẳn là hắn còn có một viên nữa. Cho nên hắn chỉ cần hạ triền miên ột nữ tử khác, sau đó đem nàng giao cho Lâu Điện Ngọc, như vậy tất cả đều có thể giải quyết.
Nhưng là hắn lại lựa chọn phương pháp thị huyết như thế.
Hắn thật sự chán ghét nữ nhân như vậy sao? Chẳng lẽ hắn cho dù đụng vào nữ nhân chỉ trong nháy mắt cũng không nguyện ý hay sao?
Hay là nói rằng hắn cũng không muốn cho Lâu Điện Ngọc biết hắn tạo ra độc dược?
Lại không biết, đau khổ mà Lâu Điện Ngọc trúng là do ai hạ độc đây?
Rất nhiều việc ta cũng không rõ, mặc dù suy nghĩ thật lâu, cũng không thể tìm ra được đáp án chính xác.
Chính là sau đêm hôm đó, ta hữu danh vô thực vào ở trong chiến hậu phủ.
Ta cũng nhớ rõ khi ta nghênh ngang đi vào chiến hậu phủ, ta thấy rõ ánh mắt đầy kinh ngạc của quản gia, cùng ánh mắt đầy sợ hãi của bọn hạ nhân ở trong phủ.
Chính là ta cũng không để ý lắm đến những điều đó.
Ta chỉ biết là, mục đích của ta đã đạt được.
Thân thể tà tà dựa ở phía trước cửa sổ, ta phẩm rượu ngắm trăng, đón từng đợt gió lạnh thổi vào trong phòng, cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.
Sợi tóc vì bị gió thổi nên hơi hỗn độn, vì thế lơ đãng nâng tay lên vuốt ve lại mái tóc, lại ở trong khoảnh khắc ngoái đầu nhìn lại phát giác người mà ta chờ đã đứng ở cách đó không xa, vốn là trong ánh mắt bình tĩnh không có một chút gợn sóng, giờ lại mang theo vài phần phức tạp.
Ta nhếch khóe môi mà cười “Mị Mị, ngươi rốt cuộc cũng đã đến.”
Hắn nhưng không có đáp lời, chính là thẳng tắp nhìn ta, mặt nạ màu xanh lạnh như băng che dấu hết thảy tình cảm của hắn.
Ta dựa lưng lên phía trên nhuyễn tháp, như trước cười nói: “Làm sao vậy? Giờ này, khắc này, ngươi còn muốn giả ngu sao?”
Hắn giật giật khóe môi. Rốt cục cũng lên tiếng “Liễu Lăng, ngươi thật sự là…” Chính là mới nói được một nửa đột nhiên dừng lại, chỉ hơi hơi than nhẹ.
Ta mang theo một chút thú vị nhìn hắn, hỏi: “Ta làm sao?”
“Ngươi nên bị đánh.” lời nói như thế theo từ trong miệng Mị nói ra, lại chẳng mang theo phần cảm giác gì, rõ ràng là đeo một chiếc mặt lạ lạnh như băng, rõ ràng trong lời nói không có bao nhiêu sự phập phồng, nhưng lại nói những lời có vài phần ái muội như vậy.
“Mị Mị, nếu ngươi thật sự cần đánh ta, ta có thể hy sinh chính mình một chút.” trong nháy mắt ta lại trêu tức hắn như trước kia. Chính là khi đó, tất cả bất quá cũng chỉ là ngụy trang, dùng để che dẫu cỗ hận ý đối với hắn ở trong lòng mình mà thôi, mà nay cũng là thật sự muốn trêu tức hắn.
Thói quen vẫn như cũ chưa sửa được, vẫn cảm thấy trêu tức một người như Mị sẽ có cảm giác thành tựu rất lớn.
“Liễu Lăng, ta rõ ràng đã bảo ngươi không cần quay đầu lại, nhưng là ngươi lại quay đầu lại. Ta rõ ràng bảo ngươi quên hết thảy mọi chuyện, một lần nữa sống sót, nhưng là ngươi lại cố tình trở lại.” trong lời nói của hắn mang theo vài phần bất đắc dĩ ”Ta như vậy cố gắng đem ngươi đẩy ra, vì sao ngươi cố tình còn muốn tiến vào? Lúc trước là ta sai, không nên cho ngươi bị cuốn vào bên trong sự chi tranh quyền lợi của Đông Hải quốc, nhưng là lúc này đây ngươi lại vì sao… Ngươi không phải là thích cuộc sống tự do tự tại trên giang hồ sao?”
Lúc trước, ta là oán hận Mị đã làm cho ta cuốn vào bên trong một hồi ân oán khúc mắc rắc rối phức tạp, mà nay đi đến bước này, có lẽ cũng là do số trời đã định đi.
Nhất định ta sẽ gặp gỡ Sở Ngọc, gặp gỡ Cẩm Hoàng, nhất định ta sẽ đi vào Ninh Việt thành gặp gỡ hắn một lần nữa.
Đúng vậy, ta không thích nơi tràn ngập quyền lợi, nhưng là từ một khắc ta bị cuốn vào bên trong chi tranh quyền lợi của Đông Hải quốc, ta liền nhất định không thể chân chính thoát ra được.
Hắn nghĩ đến ta thật sự có thể quên tất cả. Tự do tự tại sao?
Không thể, không riêng gì chính bản thân ta không làm được, mà là do Dạ Khuynh Thành cũng sẽ không buông tay để cho ta rời đi.
Cho nên, cùng với nói ta cố ý lưu tại nơi này, còn không bằng nói ta bất quá là thuận theo tình thế mà thôi.
Ta hướng hắn tràn ra một chút tươi cười sáng lạn, mang theo vài phần thiên chân “Ta chỉ biết Mị Mị ngươi sẽ không nhẫn tâm như vậy.” Hắn quả thực còn là vì ta suy nghĩ.
Lời nói như thế lại chọc giận Mị, hắn mím chặt môi, không vui nói: “Ngươi quả thật là cố ý.”
“Ai kêu ngươi không để ý tới ta?” Nhìn Mị bắt đầu kịch liệt tức giận, ta cười đến càng sáng lạn hơn.
Xem ra mục đích chọc giận hắn sắp đạt được.
Mị rốt cục cũng tức giận, đi nhanh tới, trên cao nhìn xuống ta “Ta không để ý tới ngươi là cho ngươi biết khó mà lui, cho ngươi rời đi, không cần tiếp tục cuốn vào bên trong chốn thị phi này, ngươi làm như vậy, tương đương là đã đem chính mình đẩy mạnh dây dưa với Tây Việt quốc. Bây giờ, vương thượng là không dễ dàng thả ngươi đi như vậy, trừ phi ngươi giải đau khổ cho hắn. Ta sợ là sợ vương thượng sẽ phát hiện ngươi trúng triền miên, sợ là sẽ biến thành tình huống này, cho nên mới làm như vậy, nhưng là ngươi cố tình… Nếu ngươi làm như vậy, chỉ là muốn bức ta nói có quen biết ngươi, mục đích của ngươi đã đạt được rồi đó.” mấy câu nói cuối cùng, hắn cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói.
“Mị Mị, ngươi tức giận sao?” Ta đứng thẳng dậy, kề sát vào hắn, vươn tay ra muốn tháo chiếc mặt nạ kia của hắn “Thật sự tức giận sao?”
Hắn cầm lấy cổ tay của ta, bất đắc dĩ thở dài: “Liễu Lăng, đừng đùa, ta đang nói chuyện đứng đắn với ngươi.”
“Được, ngươi nói.” Ta cũng thu hồi tâm tình trêu đùa
“Ngươi không phải hận ta sao? Ngươi không phải muốn tự do sao? Vì sao còn muốn tới nơi này, lại vì sao còn muốn hy sinh chính mình đến bức ta như thế?” Mị gằn từng tiếng hỏi, tràn đầy khó hiểu.
“Mị, một khi đã lâm vào, ngươi cho là thật sự dễ dàng thoát thân như vậy sao? Ta là đã từng hận ngươi, ta nay vẫn là thích tự do, nhưng là tất cả không cách nào trở lại như lúc trước được nữa, bởi vì ta quay đầu lại. Cho nên ta không thể quên hết thảy. Bởi vì ta không thể quên tất cả, cho nên ta bắt đầu trở nên không hề hận ngươi. Bởi vì ta không hề hận ngươi, cho nên giờ phút này mới có thể làm như thế.” Ta sâu kín nói: “Mị Mị, kỳ thật ngươi chắc cũng hiểu được, chúng ta đều đã không thể quay trở về như trước kia được nữa, rất nhiều điều đã bị bỏ lỡ. Bây giờ, mặc dù ta nghĩ muốn tiếu ngạo giang hồ, cũng phải xem ca ca của ngươi có chịu buông tha cho ta hay không đã.”
Rất nhiều việc, ta cũng không nghĩ muốn vạch trần, nhưng là lại không thể không vạch trần.
Ta không giống Mị, cái gì cũng đem giấu kín ở trong lòng, ta còn là thích thẳng thắn thành khẩn, để đến ngày sau sẽ không phải hối hận.
Ít nhất là biết rõ tất cả. Lại vẫn như cũ không thể vãn hồi, bởi vì không thể thản nhiên coi như không có chuyện gì mà bỏ qua tất cả.
“Ca ca, huynh ấy thế nhưng vẫn còn đuổi giết ngươi?” Hắn lộ ra biểu tình không thể tin
Ta gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Hắn đột nhiên nắm lấy bả vai của ta, chân thành nhìn ta nói: “Liễu Lăng, ngươi hãy nghe ta nói, ta sẽ giúp ngươi giải quyết tốt chuyện của ca ca, cho nên ngươi phải đáp ứng ta rời đi nơi này.”
“Bây giờ ngươi cảm thấy Lâu Điện Ngọc còn có thể thả ta đi hay sao?” Ta nhướng mi nhìn phía hắn.
“Ta sẽ nghĩ ra biện pháp giải độc mà Vương thượng trúng, cho nên ngươi lập tức rời đi cho ta.” Mị không tha thương lượng nói.
Ta thẳng tắp nhìn hắn “Biện pháp? Là tiếp tục bảy ngày giết chóc, hay là ngươi hạ triền miên ột nữ tử khác để giải độc cho Lâu Điện Ngọc.”
Triền miên có thể hạ cho bất luận kẻ nào, nhưng cũng không thể sắp xếp ột người khác đi hạ độc được, cho nên chỉ có thể là hắn tự mình hạ, chính là hắn cố tình chán ghét nữ nhân như vậy.
“Ta đáp ứng ngươi, sẽ hạ triền miên ột nữ tử khác, sau đó cho vương thượng giải độc, sẽ không tiếp tục giết chóc.” Hắn trầm mặc hồi lâu, kiên định nói.
Là vì ta sao?
Ta không khỏi cười cười, nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi: “Mị Mị, ngươi như thế là vì hối hận lúc trước đã đối xử với ta như vậy, ngươi hy sinh chính mình như thế tới cứu ta, còn có ngươi rõ ràng chán ghét nữ nhân cũng không chán ghét ta, đều là bởi vì chúng vốn quen biết nhau sao?”
Ánh mắt của Mị hiện lên một tia kinh ngạc, không thể tin nhìn về phía ta, ta lại chính là nói thẳng: “Ngươi là vì đã biết thân phận của ta, cho nên mới thay đổi thái độ đối với ta có phải không?”
Đáp án này có lẽ đã thực quá rõ ràng, bất quá ta muốn chính là một cái gật đầu của hắn.
Lúc trước không nghĩ ra nguyên nhân vì sao Mị làm như vậy, là bởi vì biết Mị cũng không phải là người dễ dàng hi sinh bản thân mình vì người khác, huống chi hắn từng thậm chí vì một túi châu báu mà ném ta lại.
“Liễu Lăng, ngươi nhớ ra rồi sao?” sau một lúc lâu sửng sốt, hắn cuối cùng hỏi ra lời.
Ta nhún vai nói: “Không có, nhưng là ta đã biết chúng ta vốn quen biết nhau, ta còn biết ta vốn là cung chủ của Kính Nguyệt cung, là ta tự tay đem Kính Nguyệt cung giao vào trên tay ngươi.”
“Là Truy Phong nói cho ngươi biết?” Hắn hỏi.
“Phải nói là ta đã biết thân phận của mình trước, sau đó đi thử Truy Phong, Truy Phong cũng không biết ta chính là cung chủ trước kia.” Ta nghĩ trước khi ta khôi phục lại trí nhớ, ta cũng sẽ không nói hết mọi việc cho bọn Truy Phong biết.
Mị buông lỏng ta ra, phức tạp nhìn ta liếc mắt một cái, lại quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ “Đã biết cũng thế. Ta là vì đã biết thân phận của ngươi, cho nên mới làm như vậy. Nếu nói ta chán ghét nữ nhân khắp thiên hạ, lại duy độc không chán ghét ngươi. Ta không thể chịu đựng được nữ nhân đụng vào, lại duy độc không bài xích ngươi. Có lẽ là vì ngươi đã cứu ta đi.”
“Ta cứu ngươi?” Ta từ trên nhuyễn tháp đứng dậy, đi tới bên cạnh Mị truy vấn nói: “Mị Mị, có thể nói cho ta biết một ít chuyện trước kia được không ?”
Hắn quay người hướng về phía ta, trong ánh mắt lộ vẻ vô cùng ôn hòa “Liễu Lăng, chuyện trước kia ngươi nếu thật sự nhớ lại cũng là một chuyện tốt, nếu không thể nhớ lại, cũng đừng nên cưỡng cầu nữa. Có lẽ đã quên hết thảy không chừng sẽ vui vẻ hơn nhiều.”
Ta biết, hắn không nghĩ nói cho ta biết.
Ta cũng biết, nếu hắn không nghĩ nói, ta tiếp tục truy vấn cũng vô ích. Vì thế nhận mệnh chuyển đề tài.
“Vậy ngươi là như thế nào lại biết ta chính là Liễu Lăng trước kia?”
“Ngươi trong lúc vô tình đánh rơi lưu tô màu đỏ do ta tặng cho ngươi.” Hắn mất tự nhiên quay đầu sang một bên “Bởi vì cái lưu tô kia, ta mới đến thăm ngươi, cho nên đã biết thân phận của ngươi.”
Thì ra là ngày hắn đến thăm ta, trách không được sau ngày ấy thái độ của hắn đối với ta tất cả đều thay đổi.
Chính là hắn cũng quá không có suy nghĩ, thế nhưng cái gì cũng không nói cho ta biết, ta chỉ nhớ rõ hắn lúc trước còn khí thế hừng hực đem lưu tô ném vào trong lòng ta, nói cái gì không cần vứt vật của mình ở chỗ hắn như thế.
Nhưng là ta giống như đã đem cái lưu tô kia đưa cho Cơ Lưu Ẩn … Hắn có phải hay không cũng biết ?
Ta thật cẩn thận nói: “Cái kia… Cái kia… Lưu tô… Ta…”
Chỉ là ta còn chưa có nói xong đã bị hắn cắt ngang “Liễu Lăng, đừng nói nữa, ta đều biết hết.”
Thì ra hắn cái gì cũng đều đã biết, cũng không biết hắn có giận ta hay không.
“Mị Mị, ngươi như thế nào cũng không nói sớm, bằng không ta cũng sẽ không làm như vậy.” Có lẽ thói quen lúc trước đến bây giờ cũng không có sửa đổi được, đối với Mị vẫn là tồn tại vài phần sợ hãi như vậy, chỉ sợ hắn đột nhiên trở mặt.
Mị không có tiếp tục nói về đề tài đó nữa, chỉ sâu kín nói: “Liễu Lăng, thời gian ba năm kia, có lẽ ngươi cũng nên hiểu được, ta cũng không phải là một người thiện lương gì, ngược lại ta là một kẻ rất xấu, cho nên ngươi tốt nhất không cần lãng phí một phen tâm huyết của ta.”
Lời nói của hắn rất mơ hồ, làm cho người ta nghe không hiểu rõ ý tứ trong đó
Là uy hiếp? Hay là còn có cái gì khác nữa?
“Mị Mị, ngươi nếu là vì ân cứu mạng của ta đối với ngươi lúc trước, mới đối xử như thế với ta, như vậy coi như ngươi đã trả ơn cho ta rồi, bây giờ ngươi không cần để ý đến sinh tử của ta nữa. Ngược lại là ngươi…Gương mặt của ngươi… Ngươi đêm hôm đó thống khổ…” Tay của ta chậm rãi đặt lên trên mặt của hắn, đầu ngón tay hơi hơi đụng vào chiếc mặt lạ lạnh như băng kia, lại ở nháy mắt bị hắn nắm chặt lấy cổ tay.
Giữa cổ tay truyền đến sự đau đớn làm cho lời nói của ta đứt quãng, nhưng là ta lại vẫn như cũ cười nhìn hắn “Mị Mị, vì sao không cho ta tháo mặt nạ xuống?”
“Chẳng lẽ Liễu Lăng không nghe nói qua chiến hậu của Tây Việt quốc một thân chiến giáp màu xanh, mang theo một chiếc mặt nạ màu xanh, thị huyết ngoan độc hay sao?” Tay hắn buông lỏng cổ tay của ta ra, con ngươi lại mơ hồ không chừng, chính là không dám nhìn thẳng vào ta “Cũng là chiến hậu Tây Việt quốc, như vậy sẽ không nên tháo mặt nạ này xuống.”
“Đối với ta cũng không được sao?” Ta đương nhiên sẽ không tin tưởng lời nói của hắn, chắc chắn phía sau mặt nạ có cất giấu điều gì đó, đêm hôm đó thống khổ rõ ràng kinh tâm như vậy, hắn lại vì sao phải nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy?
Hắn trả lời quyết tuyệt “Đúng vậy, ngươi cũng không được.”
Ta mạnh hất tay hắn ra, lớn tiếng quát hắn: “Vậy vứt bỏ thân phận chiến hậu này đi, ngươi bảo ta quên hết thảy để bắt đầu một lần nữa, vậy tại sao chính bản thân ngươi không thể quên được?”
“Liễu Lăng, ngươi đừng cố tình gây sự nữa. Ở trước khi ngươi cứu ta, ở trước khi ta quen biết ngươi, ta cũng đã là chiến hậu của Tây Việt quốc rồi, cho nên ta chẳng qua chỉ là trở lại vị trí cũ mà thôi. Ta vốn không phải người trên giang hồ, vì thế tại sao ta lại phải quay về giang hồ?” Mị tùy ý ta nắm lấy vai hắn lắc mạnh, nhưng là lời nói cũng là hết sức sắc bén.
“Ngươi không phải là đệ đệ của Dạ Khuynh Thành sao? Vì sao hắn là tộc trưởng của Vân Mặc tộc, còn ngươi thì lại lưu tại nơi này?” Ta làm như không có nghe ra sự sắc bén trong lời nói của hắn, vẫn làm theo ý của mình như cũ
Mị, chính là người như vậy, cho tới bây giờ vẫn có chút khó nói lên lời
Ngữ khí của hắn vốn là sắc bén giờ phút này lại nhu hòa, vươn tay muốn chạm vào mái tóc đen bóng mượt của ta, lại đình chỉ động tác ở giữa không trung, dừng thật lâu sau cuối cùng nhẹ nhàng mà xoa xoa đầu của ta, ôn hòa nói: “Liễu Lăng, có vài thứ không biết là tốt nhất. Biết nhiều hơn một vài thứ sẽ tăng thêm nhiều hơn một phần uy hiếp. Chuyện về Vân Mặc tộc ngươi hãy coi như chưa bao giờ nghe ca ca nói qua. Ta cũng sẽ đi tìm ca ca, làm cho huynh ấy đình chỉ tất cả hành động truy giết ngươi, cho nên, ngươi hãy nghe lời ta, mau rời khỏi nơi này.”
Ta chưa bao giờ gặp qua Mị như vậy, mặc dù cách một cái mặt nạ, ta đều có thể cảm nhận được khuôn mặt ôn hòa của hắn
Trong nháy mắt lại có vài phần hoảng hốt.
“Được! Ta đáp ứng rời đi.” Ta hiểu được tranh cãi nữa cũng sẽ không đạt được kết quả gì, còn không bằng trước ưng thuận hắn.
Chính là ta cũng biết sự tình sẽ không thể nào được như hắn mong muốn, bởi vì trên người ta còn mang theo cái túi gấm kia, Lâu Điện Ngọc nhất định sẽ không để cho ta rời đi dễ dàng như thế.
Gặp ta đáp ứng, khóe môi hắn không khỏi hơi hơi nhếch lên “Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, sáng sớm ngày mai liền rời đi.”
Sau khi nói xong, hắn liền vội vàng xoay người rời đi, mang theo vài phần khẩn cấp.
Liền như vậy nghĩ rằng ta sẽ rời đi sao?
“Mị Mị, lúc trước ngươi chưa bao giờ gọi tên của ta, cho tới bây giờ cũng đều chỉ gọi ta là nữ nhân, có phải vì ngươi cảm thấy ta không xứng đáng với cái tên lúc trước kia hay không?” Ta gọi lại hắn, sâu kín hỏi.
Lúc trước không rõ hắn vì sao cũng không chịu kêu tên của ta, mà nay tựa hồ cũng đã hiểu được một chút.
Có lẽ ở trong lòng hắn, Liễu Lăng chính là Liễu Lăng cứu hắn, mà không phải là ta.
Hắn dừng bước, nhưng không có quay đầu lại “Không có chuyện này.”
“Truy Phong nói ngươi thích ta.” Ta quả nhiên vẫn là một nữ nhân lớn mật.
Nhưng là người trước mắt lại cũng không quay đầu lại, cứ thế mà rời đi, chỉ để lại một câu thản nhiên “Là Truy Phong nghĩ sai rồi.”
Cửa mở ra lại nhanh chóng được khép lại, chỉ còn lại ta trống vắng ở trong phòng một mình.
“Truy Phong, ngươi nghĩ sai rồi sao?” Đợi cho tiếng bước chân của Mị chậm rãi tiêu sái đi xa, ta mới sâu kín hỏi.
Đêm qua ta bỏ rơi Tu La, một mình tiến đến đây, thậm chí còn cố ý để lại sai manh mối, chính là lừa bọn họ không tìm ra phương hướng để tìm ta.
Nhưng là hiển nhiên bọn họ cũng không có ngu ngốc như vậy, đúng là vẫn còn tìm được nơi này.
Ta không xác định được Truy Phong rốt cuộc ở một nơi bí mật gần đó đã bao lâu, mà ta phát giác ra được hắn cũng bất quá là vì cỗ mùi nồng đậm đặc trưng trên người hắn.
Một đại nam nhân lại cố tình chưng diện hơn so với cả nữ nhân như thế, nhưng là Truy Phong cũng là người có khinh công cực cao trên giang hồ, tên Truy Phong cũng bởi vậy mà có, cho nên nếu không có cỗ mùi kia, có lẽ ta căn bản không thể nhận thấy được hắn đang ẩn nấp ở gần ta.
Chính là Mị thế nhưng không nhận thấy được, có thể thấy được lòng hắn vừa rồi hỗn loạn đến cỡ nào.
Bất quá Truy Phong nếu xuất hiện ở tại nơi này, cũng liền chứng minh có tin tức của Sở Ngọc.
Truy Phong một thân hoa lệ từ chỗ tối đi ra, quạt lông nhẹ lay động, tóc đen khẽ bay bay, ra vẻ một bộ dáng phong lưu phóng khoáng, đi đến trước mặt ta, mới nở ra một chút mỉm cười mà hắn tự nhận là mê người “Cung chủ của ta, người là một nữ hài tử nhà gia giáo, sao lại có thể trực tiếp như vậy được, người chẳng lẽ không biết Mị Mị của chúng ta thực thẹn thùng sao? Người cũng phải chiếu cố người ta một chút.”
Mị Mị?
“Này, này, đừng có thể hiện một bộ dáng ghê tởm kia nữa, bản cung chủ sẽ không để mình bị đẩy vòng vòng. Còn có Mị Mị không phải là của chúng ta, mà chỉ có ta mới được kêu như thế.” Ta bất mãn nói.
Lúc trước mỗi khi ta nghĩ như vậy lại cảm thấy thật nực cười.
“Cung chủ, người thật không phúc hậu, Mị Mị rõ ràng chính là cung chủ trước kia đặt cho hắn, dựa vào cái gì mà chỉ có người mới có thể gọi” Truy Phong lại vẻ mặt bất mãn.
Chính là cung chủ trước kia đặt cho hắn sao?
Còn không phải chính là bổn cô nương hay sao, bất quá Truy Phong nếu nói như vậy, liền chứng minh, lúc chúng ta nói chuyện về thân phận của ta, hắn chưa có xuất hiện.
“Ngươi là cung chủ hay ta là cung chủ?” Đối với Truy Phong, ta với hắn luôn luôn xảy ra tranh cãi, cho nên trong ba năm kia cũng có không ít lạc thú.
Hắn làm bộ đáng thương nhìn ta. “Người là cung chủ, “
Ta tất nhiên là không thèm để ý đến bộ dạng đó của hắn, cười nói: “Ta đây nói cái gì liền là cái đó, ngươi không được kêu chính là không được kêu “
Ta lúc trước có phải cũng thích tranh cãi với Truy Phong như vậy hay không?
“Ta thật đáng thương, luôn bị cung chủ khi dễ, uổng công ta còn mang tin tức tốt về cho người” Truy Phong vẻ mặt phụng phịu oán giận, bộ dáng phong lưu phóng khoáng mà hắn cố thể hiện hoàn toàn biến mất.
Ta cũng không thèm an ủi hắn. Cao hứng hỏi: “Có tin tức của Sở Ngọc sao?”
“Sở Ngọc ở bên cạnh Cảnh Tiêm Trần. Hơn nữa đang hướng Ninh Việt thành mà đến” Truy Phong cũng hợp thời thu hồi vui đùa. Còn thật sự nói.
Cái gì! Sở Ngọc thế nhưng ở bên cạnh Cảnh Tiêm Trần?
Nam tử ôn hòa kia là hắn sao?
Hắn đến Ninh Việt thành lại là vì cái gì?
Ta nhìn về phía Truy Phong, nhưng là hắn cũng nhún vai tỏ vẻ không biết, rồi sau đó hắn lại không một tiếng động rời khỏi nơi này, dù sao hắn không phải là Tu La, không có kiên nhẫn lưu lại từ một nơi bí mật nào gần đó
Chính là mọi việc là do trùng hợp, hay là còn có bí mật nào khác không thể cho ai biết?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui