Độc Phi Khuynh Thành


Tia nắng ban mai hơi hơi lộ ra, toàn bộ Danh kiếm sơn trang liền trở nên phi thường náo nhiệt, thanh âm ồn ào náo động không ngừng vang lên, đem ta từ trong giấc ngủ mơ màng tỉnh dậy.
Vì thế liền miễn cưỡng đứng dậy, đã thấy Tu La sớm đã đứng ở cửa chờ.
“Tu La, có chuyện gì vậy?” đợi đến khi lên tiếng hỏi xong, ta mới sực nhớ ra hôm nay hình như là ngày diễn ra nghi thức ‘Khai lô thưởng kiếm’.
Tu La từ trong ngực áo lấy một tờ giấy đặt vào trong lòng bàn tay của ta, ta tò mò mở ra, bên trong chính là bối cảnh của thiếu phu nhân Danh kiếm sơn trang.
Âu Dương Thi Thi sao?
Ta khẽ cười, đem tờ giấy trả lại cho Tu La, Tu La biết ý ta, bàn tay nhẹ nắm chặt lại, lúc buông tay ra là lúc tờ giấy kia đã hóa thành tro.
“Tu La, chúng ta cũng đi xem nghi thức ‘Khai Lô thưởng kiếm’ đi.” Hôm nay toàn bộ sơn trang đều vội vàng lo cho nghi thức ‘khai lô thưởng kiếm’, cũng sẽ không có người đi để ý đến thiếu mất hai gã sai vặt quét rác.
Tu La chắp tay lĩnh ý, cung kính đi theo phía sau ta.
“Đi báo cho Truy Phong, bảo hắn giả ý theo Âu Dương Thi Thi, sau đó theo kế hoạch ra khỏi sơn trang, đến lúc đó cứ nhìn Âu Dương Thi Thi mà hành động.” Đi được vài bước, ta lại quay đầu phân phó nói với Tu La.
Tu La như trước là cung kính gật đầu.
Chính khi chúng ta đi ra ngoài viện, quản gia cũng vội vàng chạy đến “Các ngươi còn đứng ở chỗ này làm gì nữa? Còn không mau đi hỗ trợ.”
Hắn không cần nghĩ ngợi gì nhiều, liền đem chúng ta sai sử đến tiền viện hỗ trợ việc chiêu đã nhân sĩ võ lâm.
Nhân sĩ võ lâm đến chiêm ngưỡng kiếm ai ai cũng đều rất hưng phấn, đã sớm canh giữ chật kín bốn góc kiếm các trong đình viện.
Người người thi nhau kiễng chân để nhìn cho rõ, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ bỏ lỡ nghi thức ‘khai lô’.
Mấy ngày nay, ta cũng đã nghe nói chuôi kiếm của thanh kiếm này làm từ băng ngưng kiếm, thân kiếm là làm từ huyền băng ngàn năm từ cực bắc mà luyện thành, vỏ kiếm cũng là dùng tới du mộc chế tạo, du mộc kia phải vừa khít với thân kiếm mới có thể khóa trụ mũi nhọn của huyền băng, cho nên băng ngưng kiếm một khi rút ra khỏi vỏ, liền? ? ? ?
Đây là lần thứ ba Danh kiếm sơn trang luyện chế Băng Ngưng kiếm, hai lần trước đều bị thất bại, không biết lần này sẽ thế nào?
Nghe nói lúc này đây, trang chủ của Danh kiếm sơn trang giống như đã từ trong những lần thất bại trước của tổ tiên, tìm ra được nguyên nhân thất bại, nếu vậy cơ hội thành công là rất lớn.
Ba lần luyện chế kiếm, lần này mới thành công tạo ra được thanh kiếm tuyệt hảo này, mà hôm nay lại là ngày mở nghi thức ‘khai lô’, cho nên mọi người hưng phấn khó nhịn là lẽ đương nhiên.
Một canh giờ sau, trong đình viện đã không còn chỗ ngồi, có vẻ tất cả nhân sĩ võ lâm đều đã tề tựu đầy đủ.
Tất nhiên những người được mời đều là những người được gọi là danh môn chính phái, đương nhiên cũng có một số ít người không được mời mà đến, chắc chỉ có một mình Truy Phong đang giả trang là ta đi.
Kính Nguyệt cung cũng không làm chuyện gì xấu, chính là ở trên giang hồ thanh danh cũng không được tốt lắm, vì cái gọi là chính tà khó phân, cho nên Danh kiếm sơn trang tất nhiên là không có mời ta, mà ta xuất hiện ở trong này cũng bất quá là do trùng hợp.
Chính là có thể nhìn được thanh bảo kiếm mà người đời mong chờ, cũng không uổng mấy ngày nay ta ở trong này làm gã sai vặt quét rác.
Lại là qua thật lâu sau, trang chủ của Danh kiếm sơn trang Mạc Tiếu Lâm mới xuất hiện ở trước mặt mọi người, đúng là người ngày hôm đó ở dưới gầm cầu ta nhìn thoáng qua.
Hắn mặc trường bào, mặc dù đã là tuổi trung niên, nhưng bộ dạng lại tuấn tú, tú nhã, đủ để thấy được thời trẻ hắn cũng là một thế hệ phong lưu, sắc mặt hắn có chút nhu hòa, trong ánh mắt không giấu được nhuệ khí.
Ta bất quá cũng chỉ vụng trộm đánh giá vài lần, liền cúi thấp đầu xuống, đứng ở một bên.
“Mạc mỗ thật vinh hạnh có thể mời được chư vị võ lâm đồng minh đến chứng kiến thời khắc này, còn thỉnh mọi người trước uống trà dùng điểm tâm, tiếp đó sẽ diễn ra nghi thức khai lô Băng Ngưng kiếm.” giọng nói thản nhiên, lời nói có chút khách sáo, lại làm cho người ta nghe xong thật thoải mái.
Tất cả nhân sĩ võ lâm ở phía dưới đều chắp tay chúc, lập tức phi thường náo nhiệt.
Mạc Tiếu Lâm chỉ là cười ứng đáp lại, ngẫu nhiên lại quay đầu giao việc gì đó cho hạ nhân.
Đợi cho đến khi một cái bếp lò thật lớn được người ta khiêng lên, những người đó lập tức im lặng, toàn bộ tầm mắt đều hướng lên phía trên đài.
Mạc Tiếu Lâm chắc đã mất khá nhiều thời gian mới làm cho cái bếp lò lớn này sạch sẽ mang lên đây, để ọi người chứng kiến thời khắc băng ngưng kiếm xuất thế, lại không biết là hắn có ý tứ gì?
Theo lý thuyết băng ngưng kiếm tiếng tăm quá lớn, đối với chính hắn cũng không có lợi gì, nếu là làm cho người khác mơ ước, chắc chắn sẽ đánh cắp thanh kiếm này, hắn không phải là mất nhiều hơn được hay sao?
Người tự xưng là yêu vương Kính Nguyệt Cung có phải vì thanh kiếm này mà đến hay không?
Ngay tại khi ta đang miên man suy nghĩ, một đạo thanh âm to vang lên “Khai lô.”
Trên đỉnh chóp bếp lò được che kín, lúc này được mấy người chậm rãi vạch ra, một đạo ánh sáng rực rỡ chói mắt từ bên trong lộ ra, đúng là cực kỳ chói mắt, đợi cho đến khi cái nắp đậy lại, là lúc một thanh kiếm chậm rãi mọc lên, quả nhiên là mũi nhọn vạn trượng.
Một khắc kia, trên mặt của Mạc Tiếu Lâm lộ ra một chút cười, ánh mắt của chúng nhân sĩ võ lâm nhìn thanh kiếm chằm chằm không chớp, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không có ai nói được lời nào, bốn phía thật yên tĩnh, chỉ có ánh sáng rực rỡ kia không ngừng mà lan tỏa.
Lúc này đây có thể được xem là đã thành công.
Băng Ngưng kiếm kia quả nhiên là là tuyệt hảo kiếm, ngay cả ta cũng có một chút động tâm, nghĩ đến những lời mình từng nói, ta không khỏi cười nhẹ.
Ngay lúc này, có một gã sai vặt đột nhiên chạy lên, lo lắng nói: “Trang chủ, không tốt, có người ở cửa nói là đến lấy kiếm.”
Lấy kiếm?
Chẳng lẽ chính là người tự xưng là yêu vương của Kính Nguyệt cung lần trước sao?
Chính là hắn cũng quá lớn mật đi, can đảm, liều lĩnh như thế, nhưng lại không thèm đặt Danh kiếm sơn trang ở trong mắt.
“Thật to gan, thế nhưng lại coi thường Danh kiếm sơn trang chúng ta như thế.” Người lên tiếng lại là Mạc Vân Hướng đang đứng ở một bên “Cha, để con mang người ra cho hắn một bài học.”
Nhân sĩ võ lâm ở bên dưới cũng phụ họa theo: “Mạc trang chủ, vì Danh kiếm sơn trang chúng ta cho dù có làm trâu làm ngựạ cũng xin dốc hết sức mình.”
Mạc Tiếu Lâm trầm mặc thật lâu sau, chính là thản nhiên nói: “Để cho hắn tiến vào.”
Mọi người xôn xao bàn tán, mà một tràng tiếng cười càn rỡ lại từ bốn phương tám hướng truyền tới “Không cần trang chủ mời, ta đã đến đây.”
Chỉ nghe thấy giọng nói, chưa nhìn thấy thân ảnh người nói đâu, võ công của người tới thế nhưng lại rất cao.
Mọi người lại là một trận xôn xao bàn tán.
Chẳng lẽ thật sự không phải là Cơ Lưu Hiên sao?
Nếu không phải là hắn, thì là ai giả mạo thanh danh Kính Nguyệt cung của ta.
“Các hạ nếu đã đến đây, vì sao không ra mặt?” Mạc Tiếu Lâm như trước bình tĩnh nói.
“Các ngươi bảo ta ra mặt là ta phải ra mặt sao, như vậy ta đây chẳng phải là thật đã mất mặt sao?” Người tới khinh thường nói, không coi Danh kiếm sơn trang là gì.
“Ngươi rốt cuộc là ai, đừng có giả thần giả quỷ ở đây. Có bản lĩnh đi ra cùng chúng ta đối mặt một phen.” Phía dưới có người bất mãn nói.
Thanh âm cao ngạo kia lại vang lên: “Chỉ dựa vào ngươi, ngươi không xứng.”
“Kính Nguyệt cung sao?” Mạc Tiếu Lâm đột nhiên lên tiếng hỏi.
Người tới cười nói: “Thế thì sao?”
“Hiện tại cung chủ của Kính Nguyệt cung cũng có mặt ở đây, nếu là người của Kính Nguyệt cung, ngươi có phải hay không nên tiến lên chào hỏi cung chủ của mình một câu.” khi nói chuyện, Mạc Tiếu Lâm cũng đưa mắt nhìn về phía Truy Phong.
Người tới trong nháy mắt tựa hồ có chút hoảng hốt, trong chớp mắt liền xuất hiện, mà Mạc Tiếu Lâm cũng trong khoảnh khắc đó phi thân ra đòn trực diện đánh người nọ.
“Nếu cung chủ có mặt ở nơi này, tại hạ tất nhiên phải rời đi.” Thân hình của Mạc Tiếu Lâm chưa đến, người tới đã tung người bỏ đi để lại một câu nói như thế, thậm chí không mang theo một tia lưu luyến.
Không phải vì Băng Ngưng kiếm mà đến sao?
Vì sao lại dễ dàng buông tha như vậy?
“A…” một tiếng kêu đột nhiên vang lên, mọi người không khỏi đem tầm mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, đã thấy thanh Băng Ngưng kiếm ở giữa không trung đã không còn thấy bóng dáng.
Trên khuôn mặt vốn luôn bình tĩnh của Mạc Tiếu Lâm giờ khắc này cũng là đầy ngạc nhiên không thể tin nổi sự việc diễn ra trước mắt, lập tức chạy tới bên cạnh bếp lò, không thấy bóng dáng của thanh Băng Ngưng kiếm đâu.
“Chúng ta đã bị lừa.” Mạc Tiếu Lâm nghiến răng nghiến lợi nói.
Đúng vậy, bị lừa.
Xem ra người kia chẳng qua là muốn phân tán sự chú ý của mọi người, sau đó sẽ có một người thần không biết quỷ không hay lấy trộm kiếm, có thể thấy được công lực của hai người này đều thuộc hạng cao thủ tuyệt đỉnh, bằng không như thế nào có khả năng trộm bảo kiếm mà không làm kinh động đến bất kỳ một ai.
“Nhất định là người của Kính Nguyệt cung.” ở phía dưới có người kêu gào, mà tầm mắt của mọi người cũng đồng loạt nhìn về phía Truy Phong.
Chẳng lẽ ý định của người kia là giá họa cho Kính Nguyệt cung sao?
Truy Phong vô tội nhún vai “Nếu thật sự là do người của Kính Nguyệt cung gây nên, ngươi cảm thấy chúng ta sẽ cam đảm liều lĩnh đến mức báo danh hào của mình ra sao? Nếu thật sự là người của Kính Nguyệt cung chúng ta gây nên, ta có thể ở lại chỗ này nhận sự chất vấn của các ngươi sao?”
Truy Phong nói rất có lý, những người đó lập tức không còn gì để nói nữa.
“Phụ thân, Liễu Lăng cô nương nói rất đúng.” Mạc Vân Hướng lập tức phụ họa nói.
Mạc Tiếu Lâm liếc mắt nhìn Truy Phong một cái, thản nhiên nói: “Cô nương xác thật nói rất có lý, chính là việc này không phải chỉ có liên quan đến một mình Kính Nguyệt cung.”
“Trang chủ nói thật có lý, mỗi người ở đây đều có thể bị hiềm nghi.” Truy Phong sâu kín cười, rất chi là hiền lành.
Mạc Tiếu Lâm gật đầu nói: “Đó là tất nhiên, cho nên các vị anh hùng, thật có lỗi, còn thỉnh mọi người chứng minh mình trong sạch, mọi người có thể mời một người ở đây đứng ra làm chứng ình.”
Đám người phía dưới tất nhiên là rất bất mãn, cũng có người thầm oán, chính là đến cuối cùng cũng chỉ có thể đồng ý.
Ta không rõ Mạc Tiếu Lâm làm như vậy rốt cuộc là có mục đích gì, nếu như cầm kiếm, tất nhiên sẽ không ở lại chỗ này.
Hơn nữa trong số đám người ở đây, có mấy ai có thể làm được việc này mà thần không biết, quỷ không hay đây?
Làm như vậy, tưởng cầu cũng bất quá chỉ là cầu yên ổn.
Mà kết quả điều tra, tất nhiên là không thu hoạch được gì.
“Các vị, là Danh kiếm sơn trang đã làm chậm trễ các vị, còn xin mời mọi người đi xuống nghỉ ngơi một ngày.” Mạc Tiếu Lâm cũng không có lộ ra biểu hiện gì khác thường, ôm quyền nói với mọi người.
Sau khi mọi người nói lời an ủi cho có lễ với hắn, cũng liền lui xuống.
“Tu La, chờ khi bọn họ xuống núi, chúng ta cũng sẽ xuống núi.” Ta lén lút phân phó Tu La một tiếng, sau đó bắt đầu cùng những gã sai vặt khác quét tước đình viện.
Mạc Tiếu Lâm đứng ở một bên, cau mày, mà Mạc Vân Hướng lại thập phần xúc động nói: “Phụ thân, người cảm thấy rốt cuộc sẽ là ai?”
Mạc Tiếu Lâm lại làm lơ, chính là lẳng lặng đứng thẳng người, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
“Lão gia, không tốt.” trang chủ phu nhân hiếm khi ra mặt đột nhiên vội vàng chạy tới “Thi Thi đã bắt cóc Thịnh Nhi rồi.”
“Cha, con đã nói nữ nhân kia có vấn đề mà.” Mạc Vân Hướng lập tức phụ họa nói.
“Phái người đi tìm.” Mạc Tiếu Lâm khẽ chau mày, thản nhiên phân phó nói.
Thịnh Nhi?
Là hắn sao?
Là nam tử ra vẻ đơn thuần mà mấy ngày trước ta đã gặp mặt sao, rõ ràng đó là Cơ Lưu Hiên, sao người ta lại gọi hắn là biểu thiếu gia.
Âu Dương Thi Thi vì sao lại bắt cóc hắn?
“Các ngươi thu thập xong thì lui xuống đi.” Trong lúc ta đang cố gắng suy nghĩ, thì Mạc Tiếu Lâm lại mở miệng nói.
Chúng ta theo đám sai vặt lui xuống, đi thẳng về phòng.
“Tu La, ngày mai chúng ta liền rời khỏi nơi này. Ngươi đi báo cho Truy Phong, bảo hắn tìm cơ hội mau rời khỏi nơi này.” Nơi này đã là nơi thị phi, vẫn là không nên ở lâu là tốt nhất.
Tu La gật đầu, lập tức liền không còn thấy bóng dáng.
Hôm sau, ta liền cùng Tu La một lần nữa dịch dung, xen lẫn vào trong đám nhân sĩ võ lâm kia ra khỏi Danh kiếm sơn trang, trực tiếp về tới Khinh Mộng thành.
Chúng ta ở Khinh Mộng thành đợi một ngày, đợi cho đến khi Truy Phong quay lại, liền đứng dậy quay về Kính Nguyệt cung.
Kính Nguyệt cung cách Khinh Mộng thành bảy ngày đường, tọa lạc bên trong Hồng Trần cốc, gần với Qúy thành.
Dọc theo đường đi, Truy Phong lớn tiếng kể lại tình thế hắn ly khai khỏi Danh kiếm sơn trang, Mạc Vân Hướng là như thế nào giữ lại, vẻ mặt tự kỷ, nhưng chỉ cần ta mới nhắc đến Âu Dương Thi Thi, Truy Phong vốn là đang thao thao bất tuyệt sẽ liền nổi quạu.
Lúc trước ta là cảm thấy nếu Âu Dương Thi Thi thật sự thích Truy Phong cũng tốt.
Nhưng là nếu đã biết thân phận của nàng, cũng liền biết bọn họ là không có khả năng.
Ta không có nói hết mọi chuyện cho Truy Phong biết, cũng chỉ vì muốn cho hắn coi Âu Dương Thi Thi như là một người khách qua đường là tốt nhất.
Dù sao Âu Dương Thi Thi có mục đích rõ ràng, tiếp cận Truy Phong cũng chưa chắc là đã vì thích hắn.
Lúc này đây, mọi chuyện đã hoàn toàn ra khỏi ngoài dự kiến của ta, rõ ràng chỉ là ham chơi, lại bị kéo vào bên trong chuyện của người khác.
Trong khoảng thời gian này, ta lưu luyến bên ngoài, luôn luôn tự kiềm chế mình, để ình bị vây vào bên trong bận rộn, làm cho chính mình không có thời gian để nhớ lại những việc ta đã trải qua trong ký ức, cũng làm cho chính mình không có thời gian để thương tâm.
Cho nên khi trở lại Kính Nguyệt cung, nhưng lại bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác đã trải qua mấy đời.
“Cung chủ.” Thuộc hạ nhộn nhịp tới đón.
Nhìn khuôn mặt của từng người một, ta không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi.
Về tới phòng mình, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cho gọi Tu La cùng Truy Phong đến “Tu La, Truy Phong, ta nghĩ nên giải tán Kính Nguyệt cung.”
Bọn họ ngơ ngác sững sờ tại chỗ, ta giải thích nói: “Có lẽ trở thành người giang hồ cũng không tệ. Kính Nguyệt cung hiện tại không lưu nổi nữa, không bằng cho bọn họ tự mình rời khỏi Kính Nguyệt cung. Cả hai ngươi nữa, cũng nên rời đi đi.”
Ta không biết vì sao trước kia ta phải thành lập ra Kính Nguyệt cung, nhưng nay ta cũng không muốn làm liên lụy đến nhiều người như vậy.
“Cung chủ muốn làm như thế nào thì cứ làm như vậy, nhưng là ta cùng Tu La sẽ không rời bỏ cung chủ, cung chủ ở đâu, chúng ta liền ở đó.” Truy Phong chân thành nói, Tu La cũng hơi hơi gật đầu.
“Cám ơn các ngươi.” Ta thốt lên lời tự đáy lòng.
Truy Phong lại cợt nhả nói: “Cung chủ, người về sau ít bắt nạt ta một chút là được rồi.”
“Tiểu Phong Phong, bản cung chủ có bắt nạt ngươi sao?” Ta híp mắt, cười hì hì hỏi.
“Cung chủ tất nhiên là không có bắt nạt ta.” Hắn lấy lòng nói, lại vội vàng lôi kéo Tu La lui ra bên ngoài.
Ta không khỏi cảm thấy buồn cười, ta hình như đúng là rất thích bắt nạt hắn thì phải, bởi vì đùa với hắn rất vui.
Trách không được vừa thấy vẻ mặt này của ta, hắn liền nhanh chóng tìm cách tránh đi như thế.
Chính là trong khoảng thời gian này, thật sự đã làm cho bọn họ khá vất vả, bằng không ta tất nhiên sẽ không được vui vẻ như thế, bọn họ dung túng ta, ta liền ỷ vào sự dung túng của bọn họ, nói ra thì cũng có một chút ích kỷ.
Chính là ta cũng biết, bọn họ nếu có chuyện gì, ta cũng nhất định sẽ dùng gết sức mình để hoàn thành.
Nói cho cùng, chỉ đối với những người mà ta tin tưởng, ta mới có thể nghĩ muốn dựa vào họ, mới có thể tùy ý để bọn họ dung túng ta.
Ngày đó, ta là một đêm ngủ say.
Sau khi tỉnh lại, ta liền triệu tập tất cả thành viên của Kính Nguyệt cung, nói ra ý nghĩ của mình.
Có một số người không chịu rời đi, khuyên bảo hồi lâu, cuối cùng mới cầm theo số ngân lượng mà ta phát cho bọn họ, lưu luyến rời đi.
Ở dưới một góc độ nào đó, ta làm cung chủ cũng được coi là thành công.
Đang lúc ta đang thỏa mãn, Truy Phong đa cảm nói: “Mọi người đi hết rồi, nơi này thật là trống trải.”
Ta nhìn quanh bốn phía, cái loại cảm xúc đa cảm này cũng dâng lên.
Chính là trong thiên hạ này, không có bữa tiệc nào mà không tàn, cuối cùng rồi cũng sẽ có một ngày bọn họ sẽ rời đi.
“Đúng vậy, thật sự là có một chút trống trải.” Ta thản nhiên phụ họa.
“Cung chủ…” Truy Phong mở miệng, muốn hỏi gì đó, ta lại ngăn cản, nói: “Truy Phong, đừng nói gì nữa, lòng ta đã quyết.”
Lời còn chưa dứt, một tràng tiếng cười trêu tức vang lên “Thật đúng là cung chủ vô tình.”
Cơ Lưu Hiên đi đến, hắn vận y phục màu lam áo dài, vẫn như cũ là vẻ mặt như đang diễn trò, mang theo vài phần vô lại.
“Là ngươi sao?” Ta sâu kín hỏi.
Trong ánh mắt ý cười không thay đổi, hắn nhìn ta nói: “Là ta.”
Quả nhiên là hắn sao?
Là thiếu niên vẻ mặt vô tội ta gặp ở Danh kiếm sơn trang.
“Vì cái gì?” Ta không biết vì cái gì, cuối cùng ta cảm thấy hắn có thể hiểu được ý tứ trong câu hỏi của ta.
“Nàng không phải nói là nàng thích Băng Ngưng kiếm sao?” Khi nói chuyện, hắn lấy ra một thanh kiếm tử bên trong hộp mang theo bên người, đúng là Băng Ngưng kiếm của Danh Kiếm sơn trang.
Hắn bất quá chỉ là mới rút nhẹ thanh kiếm lộ ra một chút, nhưng ánh sáng chói lọi kia trong chớp mắt liền phát ra bên ngoài, trong đại sảnh trống trải thoáng một cái sáng rực lên, ngay cả quanh thân hắn đều là ánh sáng lưu chuyển.
“Ngươi…” ta chỉ là trong lúc nói giỡn nói ra mà thôi, nhưng tại sao hắn lại biết được?
Hắn chậm rãi đi về phía ta, nhẹ nhàng đặt thanh kiếm vào trong tay ta, trong ánh mắt vẫn là ý trêu tức như cũ, nhưng là giọng nói lại hết sức ôn nhu “Nó rất hợp với nàng.”
Ta ngước mắt nhìn hắn, người trước mắt tựa hồ như không có một chút thay đổi nào, vẫn giống như nam tử trước kia ta đã gặp ở Đông Hải, những lời hắn nói ở trong tiểu trúc ngày trước tựa hồ chỉ như là một giấc mộng, mà cả hai chúng ta chưa bao giờ nhắc lại.
“Một lần ở trên lưng ngựa kia, ta không phải đã nói là muốn bảo vệ nàng sao?” Hắn khóe miệng khẽ cười, trong ánh mắt ý cười vui vẻ càng sâu.
Ta tất nhiên là không có quên, nhưng là lần đó không phải là chỉ vui đùa thôi sao?
“Ngươi lại đang muốn đùa giỡn ta có phải không?” Ta không tự giác thốt ra.
Ở trên tay hắn, ta đã bị đánh bại rất nhiều lần rồi.
“Liễu Lăng cứ như vậy không tin ta sao?” Hắn làm một bộ dáng ủy khuất.
“Cơ Lưu Hiên, ngươi làm Vương gia cũng không tồi, trách nhiệm của ngươi vẫn chưa xong, tới nơi này xem náo nhiệt gì.” Ta chịu không nổi giọng điệu ôn hòa này của hắn, cũng không để ý trong lời nói kia mang theo vài phần ái muội. Truy Phong cùng Tu La không biết từ bao giờ đã lui xuống, bên trong thính thất to như vậy liền chỉ còn lại có hai chúng ta, cực kỳ yên tĩnh.
Vì sao ta lại có loại loại xúc động muốn rời đi?
“Bởi vì ta cảm thấy nàng nói đúng, nếu có thể quay lại giang hồ, liền có thể buông tay được tất cả.” Hắn nhẹ nhàng mà cười nói: “Ta về sau chỉ làm Liễm Vân công tử trên giang hồ.”
Lúc trước rõ ràng nói không thể buông, hiện tại vì sao lại nói thế?
Ta nhìn hắn, tất cả là khó hiểu “Mặc kệ tất cả sao?”
“Bọn họ đã đáp ứng ta, khi ta vẫn còn sống cả hai nước đều sẽ ở trong hòa bình.” Lời nói thật nhẹ, nhưng lại mang theo vài phần thản nhiên “Nếu sau khi ta chết, vậy thì ta cũng không còn khả năng quản được chuyện đó nữa. Nói cho cùng ta cũng không phải là loại người vì trách nhiệm mà buông tha cho tất cả.”
Đáp ứng rồi sao?
Cơ Lưu Tiêu nhưng lại đáp ứng hắn sao?
Rõ ràng hắn đã từng nói qua muốn có cả thiên hạ này, vì sao lại đáp ứng Cơ Lưu Hiên?
Đến khi Cơ Lưu Hiên vẫn còn sống, vậy thì Cơ Lưu Tiêu cũng sợ rằng cả đời này đều không thể hoàn thành được nguyện vọng này.
Hay là do Phượng Loan đã tỉnh, cho nên không cần tranh đoạt thiên hạ này nữa?
Ta không hiểu, thật sự không hiểu.
Cơ Lưu Hiên giống như là nhìn thấu tâm tư của ta, nói: “Ta đem một nửa binh lực còn lại của Tây Việt quốc giao cho Chiến Hậu. Chờ Vương Thượng có thể một mình đảm đương sẽ giao lại cho hắn. Còn có ta cũng đã trợ giúp lục đệ ngồi trên ghế Vương vị. Đó chính là điều kiện trao đổi của ta với bọn họ.”
Thật sự vì tự do mà làm việc đạo nghĩa không được chùn bước sao?
“Bọn họ nói hắn giết cha đoạt vị có phải hay không?” không tự chủ được ta thốt ra lời nói trong lòng.
Thì ra ta nhưng lại luôn luôn để ý đến chuyện này.
“Liễu Lăng, nàng biết không? Phụ vương từng vì bảo hộ Tiểu Thất mà muốn cho chúng ta tự giết lẫn nhau.” Cơ Lưu Hiên có chút đạm mạc nói: “Có nhiều khi, không thể nói rõ ai đúng ai sai. Nhưng hắn cuối cùng vẫn là phụ vương của chúng ta, cho nên Tiểu Lục tuy rằng đoạt vị nhưng không có giết hắn.”
Không biết vì sao, trong lòng ta thế nhưng lại không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Có lẽ ta cuối cùng vẫn không thể tiếp thụ được người có quan hệ huyết thống tàn sát lẫn nhau.
Rõ ràng cùng chảy chung một dòng máu, rõ ràng có thân nhân có thể để ình dựa vào, vì sao lại cố tình muốn như vậy?
Mà ta, ngay cả thân nhân đều không có.
Ta là Liễu Lăng cung chủ của Kính Nguyệt cung, nhưng là cha mẹ ta là ai? Có huynh đệ tỷ muội hay không? Ta thủy chung không thể nhớ lại được, bọn họ cũng thủy chung không có xuất hiện.
“Vậy còn Tiểu Thất thì sao?” Ta có chút cấp bách hỏi.
“Tiểu Thất mất tích, nhưng chắc là phụ vương đã đưa nó đi trốn rồi, bên người nó còn có Thiết Ưng, chắc sẽ không có việc gì.” Cơ Lưu Hiên thần sắc có chút tịch mịch thản nhiên, nhưng lại rất nhanh khôi phục lại tự nhiên.
Có lẽ là ta nhìn lầm rồi.
“Cho nên Vương gia của chúng ta liền đổi nghề làm thần trộm ?” Ta không khỏi trêu ghẹo nói.
Đã biết tất cả, trong lòng tựa hồ thoải mái rất nhiều, ít nhất cũng không còn phải ngồi tưởng tưởng làm cho tâm trạng khó chịu nữa.
Hắn khôi phục lại sự trêu tức, ái muội nhìn ta nói: “Còn không phải là vì nàng sao, đừng nói là một thanh kiếm, cho dù nàng muốn toàn bộ thiên hạ, ta đều sẽ lấy cho nàng.”
Nói như vậy giống như giả lại giống như thật.
“Chẳng lẽ Tiểu Hiên thật sự là yêu thương tỷ tỷ sao?” Ta cũng trêu tức trả lời.
Hắn cười mà không nói, thẳng tắp nhìn ta một lúc lâu, mới cười khẽ “Chẳng qua là trêu đùa nàng rất vui mà thôi. Ta chọn nữ nhân ánh mắt rất cao.”
“Vậy thì thật là tốt, ta chọn nam nhân ánh mắt cũng rất cao.” Ta gằn từng tiếng nói: “Ta không có hứng thú với tiểu đệ đệ.”
Những lời đã nói ngày đó, cuối cùng là quá mơ hồ, tựa hồ đã là chuyện của kiếp trước, vẫn là như vậy so sánh giống với hắn hơn.
Ta cùng hắn nên là không ai nhường nhịn ai, nên là oan gia, nên như thế cãi nhau, nhưng lại cũng không gây thương tổn cho nhau.
Như vậy là tốt nhất…
Cả hai chúng ta nhìn nhau, trong ánh mắt đều mang ý trêu tức, lại tại trong nháy mắt kia ăn ý nhận thức tất cả giống nhau.
Lơ đãng dời đi ánh mắt, cúi đầu lại nhìn thấy Băng Ngưng kiếm trong tay, vì thế nói: “Ngươi là như thế nào lấy được Băng Ngưng kiếm ?”
Không khí quá mức yên tĩnh như vậy, ta khẩn cấp xua tan hết thảy.
Cái loại cảm giác quen thuộc này vẫn y như cũ, cái loại hoảng sợ mà ta muốn thoát đi vẫn y nguyên. Đều không thể hiểu được, ngay cả bản thân mình cũng đều không thể hiểu được.
“Biểu thiếu gia của Danh Kiếm sơn trang thật ra đã bị hại, ta bất quá là mượn thân phận của hắn, bởi vì hắn lần này là lần đầu tiên đến Danh Kiếm sơn trang, người của Mạc gia cũng không biết bộ dạng của hắn, ta bất quá chỉ là mượn tín vật của hắn.” Hắn không đợi ta hỏi tiếp, lại cười hì hì nói: “Ngày nào đó là ta, thật lâu không được trêu đùa nàng, cố gắng nghĩ đến nàng”
Hắn như vậy mới là người ngày đầu ta quen biết.
Ta hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, hắn lại cười đến càng thêm sáng lạn, chậm rãi nói hết tất cả “Ta biết ngươi ở Danh Kiếm sơn trang, lá thư khiêu khích kia tất nhiên cũng là để báo cho ngươi biết ta đến đây, về mặt khác, nói như vậy ngược lại có thể làm cho Kính Nguyệt cung có thể có lý do nói mình trong sạch.”
Hắn nói như vậy, ta tất nhiên là cũng hiểu được.
Nếu không phải như vậy, ta nghĩ Mạc Tiếu Lâm cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho Truy Phong như vậy. Dù sao không ai lại ngây ngốc mang thù đến trước cửa nhà mình như vậy.
“Trước gửi thư khiêu khích là để bọn họ phải lo lắng hoảng sợ, mà ngày đó, ta lại bảo mama cố ý hấp dẫn tầm mắt của bọn họ, sau đó nhân cơ hội đánh cắp kiếm. Bọn họ một khi phát hiện kiếm không còn, tự nhiên sẽ không ở bên trong trang tìm kiếm, nhất định là phái người đuổi theo. Hơn nữa không có người sẽ nghĩ thanh kiếm đang ở trên người ta.” Hắn dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Vả lại, ta tình cờ biết được bí mật của thiếu phu nhân Danh Kiếm sơn trang, liền cố ý làm cho nàng biết Băng Ngưng kiếm ở trên người ta, cho nên nàng thừa dịp đang loạn bắt cóc ta rời đi, như vậy tất cả mọi hoài nghi đều chuyển qua đặt tại trên người nàng, còn có ta thuận tiện bảo Tô mama trông coi hai kẻ đã bị ngươi làm cho hôn mê một thời gian, chờ thời cơ chín muồi sẽ ném bọn họ vào Danh kiếm sơn trang, tiếp tục tung tin tức giả về chủ nhân của bọn họ, Lục Vân sơn trang đoán chừng chuyện muốn lấy bí kíp rèn kiếm của Danh Kiếm sơn trang đã bại lộ, nên tìm cách giết người diệt khẩu. Danh Kiếm sơn trang lại có thêm một đối tượng để hoài nghi, cho nên cho dù có như thế nào cũng không hoài nghi chúng ta.”
“Vậy Âu Dương Thi Thi đâu?” Quả nhiên là con nhà đế Vương, hàng loạt mưu đồ đúng là thật tinh vi, so với Cơ Lưu Tiêu cũng chẳng kém là bao.
Mà tất cả chuyện này, nhưng lại là vì muốn lấy một thanh Băng Ngưng kiếm cho ta.
Chính là Băng Ngưng kiếm này lấy đến được trên tay thì đã sao, chung quy là không thể sử dụng được, chỉ sợ ta một lần lấy ra, sẽ đưa tới một đám người mơ ước.
Ta cũng bất quá chỉ là tùy tiện nói ra mà thôi, mà hắn thế nhưng lại… trong lòng của ta cảm thấy thật phức tạp.
“Ta tự nhiên là quăng nàng đi, sau đó phái người đi rải tin tức biểu thiếu gia của Danh Kiếm sơn trang đã chết, đến lúc đó mặc dù Âu Dương Thi Thi có mở miệng thanh minh, người của Danh Kiếm sơn trang người tất nhiên là sẽ không tin, đến lúc đó Danh Kiếm sơn trang chỉ biết phái người đuổi theo Âu Dương Thi Thi, hơn nữa bọn họ cũng sẽ không đi nhớ biểu thiếu gia ngày đó là giả hay thật, chỉ biết nghĩ đến hắn là thật sự đã bị Âu Dương Thi Thi sát hại, tất cả đều vui vẻ.” Cơ Lưu Hiên vẻ mặt đắc ý, cười nhìn ta “Có phải hay không cảm thấy ta thật thông minh a?”
“Thông minh? Ta xem là âm hiểm mới đúng.” Ta hừ nhẹ nói.
Tựa hồ bên trong thình lình lại quên tất cả, trở lại như hồi đó.
“Nàng khẳng định là đang đố kị với tài trí thông minh của ta.” Hắn càng tỏ ra đắc ý, trên mặt tươi cười như nắng tỏa, nhưng lại làm cho ta bỗng dưng cảm thấy hoảng hốt.
“Ngu ngốc.” Ta nhẹ giọng thở dài.
“Cái gì?” Hắn kinh ngạc hỏi.
“Ta nói ngươi là đại ngu ngốc.” kỳ thật ta làm sao lại không hiểu hắn vì sao lại làm như thế, chính là không nghĩ muốn thừa nhận mà thôi.
Hắn yếu ớt cười nhẹ, không còn sự hài hước, không có trêu đùa, đó là nụ cười trong sáng thanh thản “Có một số việc nếu không thử làm, có lẽ cả đời sẽ hối hận.”
Ta có một chút mờ mịt khó hiểu, mà hắn lại nhẹ nhàng giải thích tất cả.
“Nương của ta bởi vì trách nhiệm mà buông tha cho tự do, ta nghĩ mặc kệ bao lâu cũng tốt, ta đều muốn hiểu rõ cái loại bừa bãi này, không cần lo lắng cái gì, không cần để ý cái gì, không có trách nhiệm, không có quyền mưu, không có tính kế, chính là tiêu dao tự tại.” Hai tròng mắt sáng lấp lánh như ánh sao, tựa như đang nhìn thẳng vào ta, vẻ mặt say mê “Thật sự, chỉ là muốn biết một chút cảm giác làm mọi việc theo ý mình.”
Làm theo ý mình sao?
Ta thản nhiên nở nụ cười, từ từ nói: “Được, Làm theo ý mình.”
Giờ phút này ta nghĩ rằng ta hiểu hắn, cho đến tận mai sau khi hiểu được tất cả, ta mới biết được hắn nói những lời này chỉ là do bất đắc dĩ cùng không cam lòng, cuộc sống mà hắn hướng tới nhưng lại ngắn ngủi như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui