Năm ngày. Ta ở bên cạnh Thu Tịnh Nguyệt, cẩn thận chiếu cố nàng năm ngày. Độc tố trong thân thể nàng tuy chưa hoàn toàn hết nhưng cũng đã được ức chế phần nào, gương mặt tái nhợt kia cũng chậm rãi hồng nhuận hơn. Trong năm ngày nàng, nàng nói chuyện rất ít, luôn ngơ ngác nhìn lên đỉnh trướng, tinh thần mông lung. Ta cũng không chủ động nói chuyện, đại đa số thời gian đều lẳng lặng cùng nàng. “Liễu Lăng, có thể dìu ta đứng lên không?” Người trên giường đột nhiên lên tiếng. Đây là lần đầu tiên trong năm ngày, nàng chủ động nói chuyện cùng ta. “Vâng” Ta cười đứng dậy, đi tới bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nâng nàng dậy. Nàng xốc chăn lên, đứng dậy xuống giường, mà trong khoảng khắc đó, ta rõ ràng nghe được một tiếng va chạm thanh thúy, nhìn lại phía đó, lại thấy hai chân của nàng bị một sợi dây xích xích chặt lại. Này…là sao? Ta không khỏi có chút giật mình, không rõ chuyện đang nhìn thấy là sao nữa. Có lẽ là vì chú ý tới tầm mắt của ta, nàng sâu kín mở miệng: “Nghiệt duyên trước kia…nay muốn giải cũng khó.” Trong lời nói có vẻ không chút để ý. Giờ phút này ta đã hiểu được, sợi dây xích kia không phải dây xích bình thường, bằng không nàng cũng sẽ không để nó đeo trên chân mình, cũng hiểu được mục đích của Vân Tế Du khi muốn đoạt Băng Ngưng kiếm. Nhất định là vì sợi dây xích này. Băng Ngưng kiếm là lợi khí hiếm có, chỉ có nó mới có thể chặt đứt được dây xích này. Hóa ra, lại là vì một chữ Tình. Ta không khỏi khẽ thở dài, nhưng cũng không nói gì nữa. Nàng đi tới bên cửa sổ, nhìn cảnh thu có chút thê lương bên ngoài, thản nhiên nói: “Thật sự đã lâu ta không ra ngoài.” “Ta đi cùng người nhé?” Ta không khỏi đi lên vài bước, đứng phía sau nàng. Cô gái nhu nhược như thế, lại mang vẻ u buồn dịu dàng, làm cho nàng thoạt nhìn rất giống một pho tượng cô độc. Người như vậy, có lẽ nên được người ta nâng trong lòng bàn tay mà yêu thương. Không biết vì sao, ta có cảm giác người trước mắt cùng Thu Tịnh Nguyệt trong tưởng tượng của ta có chút bất đồng. Chỉ là…tưởng tượng chung quy cũng chỉ là tưởng tượng, sự thật trước mắt, ta cũng không thể tranh cãi gì. Đáy lòng chỉ là có chút thất vọng mà thôi. Ta vốn nghĩ nàng vang danh thiên hạ, nhất định phải là một cô gái khác thường, nhất định là phong hoa tuyệt đại, mặc dù đứng trên quyền vị thuộc về nam tử, cũng khó dấu được hào quang, chứ không phải một thiếu nữ thương tâm vì tình giống như trước mắt. Chung quy cũng là do ta đã tưởng tượng quá mức tốt đẹp. Có nhiều khi, lời đồn cũng chỉ là lời đồn, không thể tin được. Nàng không trả lời, chỉ hơi hơi xua tay. Ta cũng không nói nữa, chỉ lẳng lặng đứng phía sau nàng, nhìn theo bóng dáng cô đơn của nàng. Cũng không biết chúng ta đứng như vậy bao lâu, ta chỉ biết Vân Tế Du xuất hiện, phá vỡ hết thảy. “Mật Nhi, muội…” Vân Tế Du từ bên ngoài bức bình phong tiến vào, nhìn thấy Thu Tịnh Nguyệt đứng bên cửa sổ, vẻ vui mừng hiện rõ trên nét mặt, vội vàng tiến lên, lập tức ôm nàng trong lòng, “Cảm thấy tốt hơn nhiều rồi sao?” căn bản chính là tự động bỏ qua sự tồn tại của ta. Thu Tịnh Nguyệt tựa vào lòng hắn, hơi hơi gật đầu “Ừm, cũng nhờ Liễu Lăng cô nương.” Lúc này Vân Tế Du mới chú ý tới sự tồn tại của ta: “Xem ra ngươi cũng có chút bản sự.” Ngữ khí của hắn khiến ta có chút khó chịu, vì thế hừ nhẹ nói: “Ta chưa bao giờ làm chuyện gì mà không chắc chắn.” Cũng không chờ hắn mở miệng, ta liền xoay người đi, thời khắc như thế, ta tự nhiên cũng nên biết thức thời một chút. Phía sau truyền đến tiếng than nhẹ, có chút sợ hãi của Thu Tịnh Nguyệt: “Thiên Dục, muội cảm thấy Liễu Lăng rất giống nàng ta…” ‘Nàng ta’? Hay là ‘hắn ta’? Ta giống ai? Nghe nhắc tới tên mình, ở bên ngoài bức bình phong, ta không khỏi dừng cước bộ. “Nàng ta sẽ không trở về nữa.” Thanh âm Vân Tế Du sâu kín truyền tới, có chút thê lương. Mà trong lòng ta, lại truyền đến một nỗi thương cảm, thản nhiên đau xót, cũng khắc cốt rõ ràng. Ta có chút quyết đoán rời đi, không muốn nghe những chuyện không hiểu mà họ nói nữa, nghe được chỉ khiến ta càng thấy kì quái. Hoàng cung Nam Mạch quốc này, khắp nơi đều tràn ngập vẻ quỷ dị, từ một khắc khi ta đi vào kia, đáy lòng luôn cảm thấy có một nỗi sợ hãi, tựa hồ như có thứ gì đang chậm rãi thay đổi. Rốt cuộc vì sao ta lại ở đây? Vì sao lại bị cuốn vào những rắc rối phức tạp trong đó? Ta bước đi nhanh hơn, giống như muốn thoát ra khỏi nơi đầy rẫy mộng yểm này. Mà tới khi ta tỉnh táo lại, lại không biết bản thân đang ở chỗ nào nữa. Nhìn quanh bốn phía, giật mình như mộng. Một khắc trước rõ ràng còn đang ở cung điện hoa lệ, lúc này lại đang đứng trước một cung điện đổ nát, cảm giác thê lương đau khổ lập tức tràn ra trong lòng ta. Tựa hồ giống như có thứ gì sắp phá vỡ trói buộc mà thoát ra. Trước mặt là những gì còn soát lại của một cung điện đã bị hỏa thiêu, tường đổ sập, cửa sổ bị tàn phá, còn có cỏ dại vô cùng tươi tốt kia, hết thảy giống như đang kêu gào, xưa kia phồn hoa, mà nay… Lòng ta cảm thấy sợ hãi, thân thể không tự chủ được lui lại vài bước. “Có người không? Ám vệ, hắc y nhân đại ca?” Ta hoảng sợ hô: “Mau ra đây! Mang ta ra khỏi đây.” Cảm giác sợ hãi đột nhiên ập tới, cơ hồ khiến ta không thể chống đỡ được. Ta biết Vân Tế Du luôn phái người giám thị ta, cho nên không ngừng hô lớn, chỉ cần thoát ra khỏi nơi này là được rồi. Nhưng không có ai đáp lại ta, bốn phía vẫn tĩnh lặng như trước, chỉ có thanh âm của ta vang vọng lại. Rõ ràng ta có thể xoay người tránh đi, nhưng thân thể lại không thể cử động, giống như bị cái gì đó trói chặt. Có vài thứ từ trong đáy lòng chậm rãi hiện lên, giống như đao quang kiếm ảnh, ánh lửa nổi lên bốn phía. Ta thét to một tiếng, liều mạng bỏ chạy, nép vào một sơn động trong hòn giả sơn bên cạnh hồ. Giờ phút này dĩ nhiên ta không có thời gian nghĩ tới việc vì sao mình lại biết ở đây có một sơn động có thể giấu người vào. Ta chỉ biết là đầu rất đau, trong đầu không ngừng có những hình ảnh xẹt qua, giống như thủy triều ào ào đánh tới. Loạn, thực loạn. Trước mắt ta dường như chỉ có một màu đỏ tươi, tựa hồ còn ngửi được cả mùi máu. Cái vài thứ từ từ hiện lên trong đầu. “Huynh tên là gì?” Cô gái có lúm đồng tiền sáng lạn mỉm cười với một thiếu niên vẻ mặt ôn hòa. Thiếu niên nhẹ nhàng cười, nhìn như ôn hòa, bên trong lại ngưng tụ vẻ thản nhiên xa cách: “Ta tên là Thiên Dục.” “Ta có thể gọi huynh là Dục ca ca không?” Cô gái tươi cười sáng lạn, tràn đầy chờ mong hỏi. Trong lòng thiếu niên còn ôm một cô gái gương mặt tái nhợt khác, nàng ta chậm rãi mở mắt, có chút suy yếu nói: “Dục ca ca, Mật Nhi hơi lạnh.” Ánh mắt xa cách tiêu tán, thiếu niên nhìn cô gái trong lòng, đầy vẻ ôn nhu: “Ừm, Dục ca ca đưa Mật Nhi đi nghỉ ngơi.” “Ta có thể gọi huynh là Dục ca ca không?” Cô gái phía sau không buông tha, cười đến sáng lạn. Thiếu niên không quay đầu, chỉ thản nhiên nói: “Cô là công chúa, ta không dám trèo cao.” “Dục ca ca…” Vẫn là lúm đồng tiền sáng lạn như trước, cô gái vẫn đuổi theo phía sau thiếu niên. Ánh mắt thiếu niên thủy chung vẫn xa cách, thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ không thể nề hà. Mà hắn, thủy chung vẫn ôm cô gái ốm yếu kia, ôn nhu gọi nàng là Mật Nhi. “Dục ca ca, ta thích huynh, lớn lên ta chiêu huynh làm phò mã của ta được không?” Cô gái tựa hồ vĩnh viễn không biết tới sự u sầu, luôn mỉm cười sáng lạn. Nàng nói những lời lớn mật như vậy, nhưng nhìn thấy lúm đồng tiền của nàng, sẽ không có người nào nỡ trách cứ nàng. Thiếu niên chỉ lẳng lặng nhìn nụ cười của nàng, ánh mắt luôn mang một vẻ thản nhiên u buồn, hắn luôn nói: “Cô là công chúa.” “Không, Dục ca ca, gọi ta là Liễu Lăng đi.” Đây chính là tên tự của nàng, cũng chỉ có nàng mới biết. Thiếu niên không nói gì, nhưng lại nhớ kỹ tên của nàng. Từ đó về sau, đây là bí mật giữa hai người bọn họ. Những khi không có người, hắn luôn gọi nàng là Liễu Lăng, mà nàng luôn tươi cười gọi hắn là Dục ca ca. Không biết từ khi nào, thời gian bọn họ ở chung càng ngày càng dài. Chỉ là…người thiếu niên yêu thương nhất vẫn là cô gái sắc mặt tái nhợt kia, là Mật Nhi. “Dục ca ca, ta thật vui khi huynh trở về cùng ta.” Trong ba năm, nàng đã học được rất nhiều điều, trở lại hoàng cung Nam Mạch quốc. Hắn là sư huynh của nàng, đầy bụng tài hoa, lúc này hắn trở về cùng nàng, lúc này đây, bên cạnh hắn không có Mật Nhi nữa. Một năm nay, hắn đối xử với nàng rất tốt, thực dung túng nàng, hắn luôn ôn nhu nhìn nàng, gọi nàng là Liễu Lăng. Hắn luôn gánh vác tất cả vì nàng. Hắn là Dục ca ca hiểu rõ nàng nhất. Nàng thiếu chút nữa đã quên vẫn còn một cô gái mảnh mai kia, đó từng là người mà hắn sủng ái nhất. Một năm sau, Mật Nhi tới Nam Mạch quốc. Từ đó về sau, giữa bọn họ lại có thêm một người. Mật Nhi trong sáng, vĩnh viễn ôn nhu như nước. Nàng cũng rất thích Mật Nhi, đối đãi nàng ta như với tỷ tỷ. Mật Nhi cũng luôn thích ở cùng một chỗ với nàng. Hai người bọn họ, một tĩnh một động, lại luôn có thể chơi với nhau thật lâu, thật lâu. Không lâu sau, nàng biết Mật Nhi thích biểu ca của nàng, tuy rằng Mật Nhi không nói, nhưng nàng biết. Có những thứ, nàng nghĩ sẽ trở thành vĩnh cửu, nàng nghĩ rằng mình sẽ mãi vui vẻ như vậy, nghĩ rằng Dục ca ca sẽ vĩnh viễn là Dục ca ca của nàng, mà Mật nhi cũng vĩnh viễn là tỷ muội tốt nhất của nàng. Chỉ là sai lầm rồi, có lẽ ngay từ đầu đã là sai lầm rồi. Máu nhiễm đỏ cung điện, nàng thấy Dục ca ca nàng yêu nhất đâm kiếm xuyên qua ngực phụ vương mẫu hậu nàng. Nàng hô to, vì sao, là vì sao? Vì sao lại như vậy, rõ ràng phụ vương thực thích Dục ca ca, rõ ràng bọn họ đã có hôn ước, vì sao hắn lại làm như vậy? Nụ cười sáng lạn kia rốt cuộc đã biến mất trong ánh nắng, trong lòng đã có sự đau xót, oán hận, cùng với không cam lòng. “Không có vì sao, bởi vì từ đầu tới cuối ta đều dối gạt ngươi, cho tới bây giờ ta vốn cũng chưa từng thích ngươi.” Nàng nghe thấy hắn nói như thế, nàng nhìn thấy trên y phục trắng của hắn nhuốm đầy máu tươi của người thân nàng, yêu dã, chói mắt. Vì sao đến thời khắc này, nàng vẫn không muốn tin tưởng, vẫn không muốn hận hắn. Rốt cục, nàng nhìn thấy nam tử kia đi về phía cô gái mảnh mai, gắt gao ôm nàng ta vào lòng, hắn nói với nàng, đây mới là người hắn yêu. Mà nàng, từ đầu tới cuối đều không là gì cả. Lửa, thiêu hủy nơi nàng từng ở, cũng thiêu đi nụ cười sáng lạn của nàng. Lưu Ly cung của nàng sụp đổ, thế giới của nàng cũng sụp đổ. Nàng phóng hỏa thiêu hủy hết thảy, từ nay về sau nàng hai bàn tay trắng. Đứng trước ngọn lửa hừng hực, nàng nhìn nam tử vẻ mặt u lạnh lùng kia, nàng nói ta vẫn không hận ngươi được. Nàng nói, ta sẽ rời đi, ta sẽ quên hết thảy, ta sẽ hoàn toàn biến mất trước mặt ngươi. Nàng nói, nhưng nếu như có ngày ta nhớ lại tất cả, như vậy đó là ý trời, đến lúc đó, ta sẽ đoạt lại toàn bộ những gì đã mất, ta cũng sẽ lấy kiếm đâm xuyên qua ngực ngươi, báo thù cho phụ vương mẫu hậu ta. Nàng không nghe thấy hắn nói gì, chỉ mơ hồ cảm thấy khóe miệng hắn mấp máy vài cái. Nàng thực buông bỏ tất cả vì hắn. Nhưng nếu trời muốn nàng khôi phục trí nhớ, nàng nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình. Xoay người, quyết tuyệt rời đi, có những thời điểm, căn bản không thể quay đầu lại. Từng đoạn hình ảnh chậm rãi hiện lên, cuối cùng liên tiếp thành một mảnh, đó là trí nhớ ta đã mất đi. Ta nhớ ra rồi, ta mới là Nam Mạch công chúa, ta mới là Thu Tịnh Nguyệt. Thu Tịnh Nguyệt, Kính Nguyệt cung, kia căn bản là ấn tên của ta mà lập thành, cũng là do ta lập nên mỗi khi vụng trộm rời cung du ngoạn, ở Nam Mạch quốc ta là công chúa, mà ở trên giang hồ, ta là cung chủ Kính Nguyệt cung. Điều này không ai biết, ngay cả Vân Tế Du cũng không biết, bởi vì mỗi khi ta ra ngoài, hắn đều giúp ta che dấu, lừa gạt phụ vương mẫu hậu ta. Ta nhớ ra rồi, ta vốn ham chơi, khi mười tuổi vô tình cứu trưởng lão Vu Y tộc ở phía nam Nam Mạch quốc, tới Vu Y tộc với y ba năm, học dụng độc thuật ba năm, khi đó ta gặp Vân Tế Du cùng Mật nhi. Khi đó hắn lạnh lùng xa cách người cả ngàn dặm, trong mắt chỉ có Mật Nhi. Mà ta cố tình không tin, cố tình thích đi theo phía sau hắn, gọi hắn là Dục ca ca. Mà hắn luôn lãnh đạm cự tuyệt ta, nhưng cho tới bây giờ, ta cũng không phải là người dễ dàng buông tha. Luôn theo ở phía sau hắn ngày qua ngày, luôn dõng dạc nói thích hắn, khi đó nghĩ gì sẽ làm nấy. Khi đó luôn có một thứ gọi là dũng khí, không chút sợ hãi, dũng cảm tiến tới. Khi đó nghĩ rằng chung quy hắn cũng bị ta làm cảm động, vì thế ta thành Liễu Lăng của hắn, mà hắn thành Dục ca ca ta yêu nhất. Khi đó uổng cho ta được người khác coi là tài nữ, ngay cả lòng người cũng không nhận ra. Ta đã cho rằng ta sẽ vĩnh viễn vui vẻ như vậy, nhưng hắn lại huyết tẩy Thu gia. Cũng chính khi đó, ta mới cảm nhận được trong lòng mình vẫn có sự đau xót cùng không cam lòng. Ta quả nhiên là quá mức thiên chân, nghĩ rằng hắn ôn nhu như vậy toàn là vì thích ta, lại không nghĩ rằng hết thảy đều là một âm mưu. Mà buồn cười là sau khi ta mất trí nhớ, lại một lần nữa bị sự ôn nhu đó mê hoặc. Ta vì hắn mà buông bỏ tất cả, vì hắn mà tự hạ cấm thuật của Vu Y tộc cho chính mình, Vong Chi Cổ. Đó là một loại cấm thuật làm cho người ta quên hết thảy, thậm chí ngay cả mặt mũi dung mạo cũng đều thay đổi, một khi trúng Vong Chi Cổ, trừ phi tìm được cổ tâm giải cổ, bằng không vĩnh viễn sẽ lấy diện mạo người khác , quên chính mình là ai, quên tất cả những gì đã xảy ra mà sống. Mà khi ta hạ Vong Chi Cổ, đã thiết lập cổ tâm chính là nơi ta từng ở, nay chỉ còn là một phế cung hoang tàn. Ta nghĩ rằng mình sẽ vĩnh viễn không thể trở lại hoàng cung Nam Mạch quốc nữa, ta nghĩ rằng mình sẽ vĩnh viễn như vậy, sẽ không nhớ lại hắn, cũng sẽ không nhớ lại cừu hận, càng sẽ không hận hắn. Nhưng đúng là tất cả đều có thể xảy ra, ta đi xa như vậy, nhưng lại vẫn trở lại nơi này. Thậm chí lại là do hắn tự mình đưa tới. Cỡ nào buồn cười, cỡ nào châm chọc. Thì ra tất cả đều là do ta tự tạo thành, là ta mượn dung mạo Phượng Loan, là ta ngây ngốc vì hắn mà tình nguyện trở thành một kẻ quên hết tất cả. Mà hắn tựa hồ che dấu tất cả, người bên ngoài căn bản không biết Nam Mạch quốc từng phát sinh một hồi náo động như vậy, có lẽ khi đó, tất cả những kẻ chứng kiến đều đã chết, không còn ai có thể chỉ trích hắn được nữa. Nay hắn cao cao tại thượng, thậm chí còn làm cho Mật Nhi thay thế ta, lại không bị kẻ nào chỉ trích. Mà này cũng chỉ có thể quy tội cho chính ta, trước đây ham chơi, lại được phụ vương mẫu hậu sủng ái, luôn vô pháp vô thiên như vậy, có những yến hội không muốn đi, liền bảo Mật Nhi thay ta đi, vì thế mới có lời đồn công chúa Nam Mạch quốc thân thể suy nhược, mà này cũng chính hợp ý ta, sau một phen lằng nhằng đeo bám, phụ vương mẫu hậu rốt cục đồng ý cho ta không cần tham gia yến hội, vì thế ta càng thích rời cung đùa giỡn, vui vẻ du ngoạn giang hồ. Mà lời đồn Nam Mạch công chúa thân thể suy nhược lại càng lưu truyền, cho tới tận hôm nay. Lời đồn này tựa hồ hoàn toàn hợp lý để giúp Mật Nhi chiếm lấy vị trí của ta, đứng trên địa vị vốn thuộc về ta, dựa vào người ta từng thích nhất. Hết thảy đều là châm chọc dữ dội. Đúng vậy, ta không cần cái gọi là vinh hoa phú quý, ta cũng không cần có thể cao cao tại thượng, đúng vậy. Ta thích giang hồ ung dung tự tại, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là ta có thể hoàn toàn tha thứ cho bọn họ. Nay ta đã không còn là cô gái không hiểu chuyện trước kia nữa, nếu lúc trước cũng nói qua, nếu nhớ lại hết thảy sẽ đoạt lại tất cả những gì đã mất, như vậy lúc này đây ta sẽ không trốn tránh nữa. Giờ phút này rốt cục ta hiểu được những lời Tô nương đã từng nói. Đây là một trách nhiệm, một trách nhiệm mà sinh ra là Nam Mạch quốc công chúa, ta không thể nhìn quốc gia của mình ở trong tay cừu nhân. Ta không thể vì cái gọi là tình yêu mà trốn tránh. Đây là một trách nhiệm không thể không gánh vác. Rốt cục hiểu được nguyên nhân vì sao mẫu phi của Cơ Lưu Hiên lúc trước phải buông bỏ giang hồ, rốt cục cũng hiểu được nỗi khổ trong lòng Cơ Lưu Hiên, đây là trách nhiệm mà con nhà đế vương không thể không nhận lấy. Không thể kháng cự, cũng không thể thoái thác cho người khác. Từ nay về sau, ta không còn là Liễu Lăng, mà là Nam Mạch quốc Thu Tịnh Nguyệt. Có những cừu hận không thể không báo, có những thứ không thể không đoạt lại. Chỉ là ta chưa bao giờ nghĩ tới Mật Nhi vốn không thương Vân Tế Du, ‘huynh ấy’ trong miệng Mật Nhi chẳng lẽ là biểu ca của ta sao? Ta nhớ rõ ràng, lần đó là Mật Nhi tìm ta, bảo ta quay về hoàng cung. Mà sau khi quay về, nhìn thấy một màn nhiễm huyết kia, từ nay về sau sẽ không có cách nào quên được. Nói như vậy, Mật Nhi là cảm thấy áy náy, cho nên mới tìm đến ta? Cho nên mới nói nàng phản bội ‘huynh ấy’. Hết thảy hết thảy, tựa hồ đều đã thông suốt. Chỉ là nay nhớ lại tất cả, nhớ lại nam tử ta từng yêu kia, nội tâm lại chỉ có nỗi hận ! Tựa hồ lại không có cảm giác yêu thích hắn. Lúc trước bản thân ta thực rất ngu ngốc, vì hắn mà làm như vậy, còn bởi vậy mà chịu đựng đau khổ ba năm. Bàn tay nhẹ nhàng xoa lên mặt, khôi phục dung nhan ban đầu, ta lăng lăng nhìn ảnh chính mình trong nước, kia mới là ta! Thật sự là ta, không phải Phượng Loan, cũng không phải bóng dáng Phượng Loan, mà là Thu Tịnh Nguyệt, Nam Mạch quốc Thu Tịnh Nguyệt. Mi kia, mắt kia, rõ ràng là khuôn mặt cô gái trong bức họa đã nhìn thấy tại gian phòng kia. Nếu Vân Tế Du đối với ta như thế, vậy những bức họa đó là sao? Tình cảm ẩn chứa trong mỗi bức họa, lại là vì sao? Trong lòng lại là một mảnh hỗn loạn. Chỉ là, ta lại lập tức xua đi cảm giác khó hiểu đó, hắn sao có thể thích ta, hắn quyết tuyệt tàn nhẫn sao có thể thích ta được. Hắn thậm chí đã quên tên của ta, Liễu Lăng, hai chữ này không hề khiến hắn động dung mảy may. Là đã quên đi thật, hay là bởi vì sợ bị chịu khiển trách mà lựa chọn quên đi, hay là hắn vốn chưa từng để nó trong lòng. Gần năm năm, đủ lâu để hoàn toàn quên một người, huống chi chỉ là một cái tên mà thôi. Ta nhếch miệng, cười đến trào phúng. Không bao giờ muốn theo đuổi những thứ đó nữa, ta chỉ nhớ rõ, ta muốn thu hồi hết thảy. Thu hồi tất cả những gì thuộc về Nam Mạch quốc. Ta đúng là một nữ nhi bất hiếu. Vì cái gọi là tình yêu mà buông bỏ huyết hải thâm cừu. Nay ông trời lựa chọn cho ta nhớ lại, vậy rốt cuộc không có lý do gì để buông bỏ nữa. Ta lẳng lặng dựa vào giả sơn, nơi này từng là chỗ ẩn núp ta thích nhất mỗi khi chơi trốn tìm, vừa rồi thế nhưng lại thuận theo tự nhiên đi vào như vậy. Nhắm mắt lại hồi lâu, ta mới chậm rãi ổn định những suy nghĩ mãnh liệt kia, lấy ra một viên thuốc chậm rãi ăn vào, vẫn dịch dung thành bộ dáng như trước. Ta không thể thất bại ở đây, ta phải rời khỏi Nam Mạch quốc, sau đó quang minh chính đại thu hồi hết thảy. Ta muốn làm ọi người biết, Nam Mạch quốc từ nay về sau sẽ lại thuộc về ta. Đứng dậy rời khỏi sơn động, tỏ vẻ không chút để ý như trước đây, ta chậm rãi trở về. Ta là người duy nhất còn sống sót của Thu gia, mặc dù ta không rõ lúc trước Vân Tế Du vì cái gì lại không diệt cỏ tận gốc. Mới vừa đi được vài bước, Âu Dương Thi Thi liền bất mãn chạy tới, “Ngươi rốt cuộc làm gì ở đây, không biết công tử tìm ngươi đã lâu lắm rồi sao?” Ta vô tội nhún vai, “Ta lạc đường.” “Không biết đường còn dám chạy loạn, còn không mau theo ta trở về.” Âu Dương Thi Thi trước sau như một chán ghét ta, nói chuyện với ta vẫn tỏ vẻ khinh thường như trước. Ta không nói gì thêm, chỉ nhu thuận đi theo phía sau nàng. Lúc này, ta phải học được ẩn nhẫn. Nàng dẫn ta về Tuyền Phượng cung, mà Vân Tế Du đã sớm ở đó, vẫn là vẻ mặt hờ hững như trước, trong nháy mắt nhìn thấy ta, mày hắn hơi hơi nhăn lại, “Đi đâu ?” “Nàng ta lạc đường.” Âu Dương Thi Thi hừ nhẹ nói. Ta gật đầu, vô tội nói: “Ừm, nơi này thực rộng, ta không tìm được đường về.” Hắn không trách tội ta, chỉ là có chút không vui nói: “Về sau không có việc gì đừng chạy loạn, chiếu cố nữ vương cho tốt.” Ta gật đầu, tỏ vẻ kinh sợ, “Ta đã biết, bệnh của nữ vương ta thấy chỉ vài ngày nữa là có thể phục hồi như trước.” Nay, ta cũng muốn tìm lấy một lợi thế để đối phó với hắn, mà Mật nhi chính là thứ đó. Nay cuối cùng cũng hiểu được, có những thời điểm, phải bỏ qua một vài thứ. Mà người đứng ở trước mặt ta, rõ ràng vẫn là diện mạo như trong trí nhớ, nhưng ta lại có không nổi một phần tâm tình như trước kia. Quả nhiên thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ. Chỉ là như thế này cũng tốt, nếu không thương, như vậy về sau khi quyết tâm cũng sẽ không đau lòng, chỉ cần cố gắng đoạt lấy tất cả là được rồi. “Vậy là tốt rồi.” khóe môi hắn hơi hơi giơ lên, vì cô gái nhu nhược kia. Chúng ta lẳng lặng đứng, khoảng cách giữa hai người chỉ trong gang tấc, nhưng lại sớm cách xa chân trời góc biển, cũng xa cách suốt năm năm. Hết thảy, chung quy đều đã trôi qua. “Công tử nếu không có việc gì nữa, ta lui xuống trước chiếu cố nữ vương.” Ta cúi đầu, gần như đạm mạc nói. Ta sợ nếu ta còn lưu lại, sẽ bộc phát tất cả. Hắn cũng không nhận thấy sự khác thường của ta, hơi hơi gật đầu, “Đi xuống đi. Chiếu cố cẩn thận.” Ngữ khí như vậy, giống như cho rằng ta chiếu cố nàng là đương nhiên, từ khi nào thì Vân Tế Du trở nên như vậy, hay là…ta vốn chua từng hiểu hắn? Hắn cho ta bất quá chỉ là một biểu hiện giả dối, mà duy nhất chân thật, duy nhất ôn nhu cũng chỉ lưu cho cô gái tên Mật Nhi kia. Khóe môi ta hơi hơi giơ lên, vẽ lên một cảm xúc gọi là trào phúng, sau đó xoay người lui xuống, từ đầu tới cuối đều không ngẩng đầu. Ta không muốn nhìn thấy gương mặt hắn, gương mặt từng ái mộ, giờ này lại chỉ có hận thấu xương. Tất cả, có nhân tất có quả, ta không biết vì sao hắn phải giết hết Thu gia, chỉ là nay ta cũng không muốn biết, mặc dù hắn có trăm ngàn nguyên nhân để không thể không làm vậy, thì ta cũng chỉ có duy nhất một nguyên nhân để hận hắn. Mặc kệ hắn là đúng hay sai, ta là người của Thu gia, cũng chỉ có thể đứng ở vị trí đối lập với hắn. Cho nên giờ phút này truy cứu nguyên nhân, tựa hồ đã trở thành một chuyện vô cùng nực cười. Khi ta trở lại phòng Mật Nhi, nàng còn chưa đi ngủ, một mình ngồi ở bên cửa sổ, tinh thần ảm đạm. Vẻ mặt nàng nói cho ta biết nàng đang nhớ tới một người, rất nhớ, rất nhớ. “Nữ vương.” Lúc này xưng hô như vậy, thật có vài phần trào phúng. Nàng quay đầu, thản nhiên mỉm cười một chút, “Ngươi đã trở lại? “ “Vâng. Không còn sớm, nữ vương cũng nên nghỉ ngơi.” Ta tiến lên nhẹ nhàng nâng nàng dậy. Nàng tựa hồ gầy hơn so với trong trí nhớ, chỉ là nếu Mật Nhi là người của Vu Y tộc, độc trong cơ thể nàng lại là do người nào hạ, Vân Tế Du nếu là người của Vu Y tộc, vì sao hắn lại không biết? Hay là hắn cũng không phải người của Vu Y tộc, mà cũng chỉ là người học nghệ giống như ta ? Nàng tùy ý để ta đỡ, xích sắt trên chân vì va chạm mà vang lên thanh âm thanh thúy. “Nữ vương, chờ bằng hữu của ta mang Băng Ngưng kiếm tới, xích sắt trên chân người có thể mở được rồi.” ta thử nói. Nàng dừng một chút, sau lại lắc đầu rất khẽ. “Không, đây là ta nên chịu trừng phạt. Mặc dù Thiên Dục mang Băng Ngưng kiếm đến, ta cũng không muốn cởi bỏ.” Gần năm năm này, đã xảy ra chuyện gì? Mật Nhi vì sao không bao giờ gọi Vân Tế Du là Dục ca ca nữa, mà xích sắt trên chân nàng là kẻ nào tạo thành? Xa cách năm năm, mặc dù đã khôi phục trí nhớ, những cũng còn nhiều điều khác lạ. Ta thức thời không hỏi thêm gì, chỉ yên lặng dìu nàng về giường. “Nữ vương, mấy ngày nữa, bệnh của người hẳn là có thể tốt hơn.” Ta cười nói với nàng. Mà sắc mặt của nàng trong phút chốc lại trở nên trắng bệch, không xác định nói: “Thật sự có thể tốt hơn sao?” Ta cười đến càng thêm sáng lạn, “Phải.” Nàng cũng không có vẻ cao hứng, ngược lại có chút thản nhiên cô đơn. Chẳng lẽ nàng biết kỳ thật mình trúng độc, cho nên khi ta lừa nàng nói bệnh tình sẽ tốt, nàng mới có thể như vậy? “Ngươi đi xuống đi.” người trên giường thản nhiên nói. Ta lên tiếng trả lời lui xuống, về phòng mình. Một đêm này, không ngủ, trong đầu lặp lại tất cả những gì đã xảy ra…