Hắn mặc một thân màu đỏ bên trong áo giáp, đầu đội mũ giáp màu đỏ, trước ngực là một kính hộ thân hình tròn, mặt trên được khảm viên hồng ngọc bền chắc, bên hông đeo thanh huyền kiếm hắn quen dùng danh kiếm phá tà, phía sau là áo choàng cùng màu, ở trong gió lạnh tung bay, làm tăng thêm khí khái, hắn cứ như thế hướng chúng ta đi tới, giống như chiến thần trong truyện thần thoại cổ. Mà phía sau hắn, là Phượng Loan đang lưu luyến chia tay. Đây là ta lần đầu tiên thấy bộ dáng hắn trên chiến trường, lần đầu tiên nhận thức được thế nào là chiến thần Tu La trong lời đồn, giờ phút này hắn không còn dáng vẻ hời hợt của ngày thường, trên người lại toát ra vài phần khí phách bức người.
Mà ta cùng Thủy Bất Nhàn đang ngồi trên ngựa, trên người cũng mặc bộ áo giáp tương tự, ta nghĩ lúc này không thích hợp lắm để chọn màu đỏ, vì thế chọn màu bạc, mà bộ quần áo màu bạc kia giờ phút này phản quang rạng rỡ, có lẽ là ta muốn chính mình nhớ kỹ, huyết tinh kia như thế nào nhiễm hồng hết thảy, nhiễm hồng áo giáp của ta, nhiễm hồng cả vùng đất rộng lớn, giống như lần ta chính mắt nhìn thấy trận đánh kia, yêu dã đến cực điểm. Thủy Bất Nhàn chỉ chọn một màu xanh bình thường, nàng nói đó là vật cuối cùng Cơ Lưu Phong lưu lại cho nàng, mà giờ đây hắn không ở đây, thì đấy là vật duy nhất có thể làm cho nàng cảm giác như hắn đang ở bên cạnh. Trong một khắc kia, ta nhếch khóe miệng mà cười, cười đến tao nhã, không chút để ý, mà mang theo vài phần khiêu khích thản nhiên. Khoảnh khắc khi ta nhìn thấy Phượng Loan phía sau Cơ Lưu Tiêu thì sắc mặt có chút thay đổi. Đúng vậy, ta là cố ý cười cho nàng xem. Làm cho nàng hiểu giờ phút này nàng mới là người ngoài cuộc, ta không phải không muốn tranh, mà là khinh thường cùng nàng tranh thôi. Đợi Truy Phong tra được mọi chuyện, ta sẽ cùng nàng tính hết mọi ân oán tình cừu. Ta, cho tới bây giờ không phải người thiện lương gì, sẽ không ngốc đến mức nhân từ với địch nhân, cũng không phải cô gái thiên chân đơn thuần, mà là sớm nhiễm đậm gió sương. Ta chưa bao giờ muốn xem nàng cố ý nhiệt tình cùng triền miên, dù một chút cũng không, ta muốn nàng hiểu được nàng làm tất cả cũng chỉ uổng phí tâm cơ, ta sẽ không giống những nữ nhân bình thường phát cuồng lên vì ghen. Cũng chỉ có thể hờ hững với tài năng thất bại của nàng như vậy, ta thật sự không có tinh lực cùng nàng dây dưa trong lúc này. Nhanh chóng thu hồi tầm mắt, ta lại nhìn vào cặp mắt mờ mịt kia của Cơ Lưu Tiêu, tươi cười càng thêm rực rỡ, sau đó ta mất tự nhiên quay đầu, nói với Thủy Bất Nhàn: “Xuất phát thôi.” Gió cũng thổi không ngừng, thổi trúng áo choàng phía sau chúng ta bay phấp phới. Sau đó ta nghe thấy thanh âm hắn réo rắt mà to rõ vang lên “Toàn quân xuất phát.” Đây là trận đầu tiên trong chiến dịch của chúng ta, mục tiêu là Sơ Vân Quan của Nam Mạch quốc. Chưa bao giờ nghĩ tới việc gia nhập quân đội của người khác đối địch với đất nước của mình, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ dùng hai tay của chính mình nhiễm hồng toàn bộ Nam Mạch quốc, thắng bại cũng không trọng yếu, ai làm đế vương cũng không trọng yếu. Nhưng là một màn huyết nhiễm kia lại không thể nào quên được, ân oán kia vẫn là không thể không báo, đất nước mình cũng chung quy không cho phép đặt ở trong tay người khác được. Sinh ra là con một đế vương không thể không gánh vác trách nhiệm này. Mặc dù giờ phút này ta muốn buông tha cho tất cả, buông xuống trách nhiệm của mình, nhưng lại không thể nào thoải mái được, cũng không thể như trước kia, tiếu ngạo giang hồ. Có một số việc nếu không làm, cả đời này sẽ không thể an tâm. Nếu đã làm, dù có hối hận, nhưng cũng từng ít nhất một cố gắng làm qua. Mà có lẽ ta chẳng qua là muốn đường đường chính chính bước trên lãnh địa của Nam Mạch quốc, đường đường chính chính trở lại trước mặt hắn, hỏi hắn một vấn đề mà làm ta luôn không thể thoải mái. Lúc trước vì sao có thể nhẫn tâm như vậy? Vì sao phải đối với Thu gia chúng ta đuổi cùng giết tận? Cho nên trước khi khai chiến, ta đã gửi mật tín cho toàn quan viên Nam Mạch quốc, trong đó còn có ấn dấu tượng trưng cho quyền lợi của Nam Mạch quốc. Nếu bọn họ còn muốn nhận thức công chúa như ta, vậy sẽ không nên cùng ta đối địch, ta cũng sẽ không dùng giết chóc mà giải quyết tất cả. Nói đến mật tín ấy, dù mấy quan viên này có thể không biết, nhưng không thể không nhìn ra manh mối nào, chỉ là bọn hắn lại lựa chọn trầm mặc. Nay, công chúa chân chính xuất hiện, bọn họ vẫn là thờ ơ, những người như vậy nếu lưu lại, tương lai cũng sẽ là mối họa khó lường. Nam Mạch quốc phải có những lương tướng, trung thần, mà không phải là hạng người khúm núm, sợ chết. Con đường vương quyền, vốn là con đường đầy huyết tinh, một quốc gia cường thịnh cũng luôn không tránh được cảnh giết chóc. Cho nên nếu bọn họ thật sự giúp người ngoài ngăn trở ta, ta chỉ có thể lựa chọn cùng bọn hắn làm địch nhân. Một đường hoảng hốt, đợi cho đến khi đến trước Sơ Vân Quan, ta mới thu hồi suy nghĩ. Ta biết tướng quân thủ thành của Sơ Vân Quan là do một tay Vân Tế Du đề bạt, tên là Cao Sướng, cho nên trận này không thể tránh được. Mười lăm tuổi, ta đã từng theo phụ vương đến chiến trường, cũng biết được cảnh giết chóc đầy máu tanh là thế nào, thậm chí là nổi danh trong quân đội. Quân sư, phụ vương chỉ có một nữ nhi là ta, chỉ có một người thừa kế là ta, cho nên đem toàn bộ hy vọng đều ký thác trên người ta. Ông từng nói với ta, Nguyệt Nhi của ta chắc chắn so với nam nhi còn lợi hại hơn rất nhiều, Nguyệt Nhi của ta chắc chắn trở thành nữ vương lợi hại nhất thiên hạ. Tuy rằng ta cũng không muốn đi trên con đường này, nhưng cũng biết chính mình không thể không đi, cho nên ta luôn nói với ông, Nguyệt Nhi nhất định sẽ trở thành nữ vương lợi hại nhất. Phụ vương tuy rằng sủng ta, tùy ý ta ra vào cung, tùy ý ta chạy tới giang hồ du ngoạn, nhưng đối với phương diện trị quốc, hay trên chiến trường này lại không hề dung túng. Ông nói, nếu sinh ra là con Đế Vương, đơn thuần cùng thiên chân chỉ trở thành chướng ngại vật mà thôi. Cho nên lần đầu tiên ta ra chiến trường là năm tám tuổi, chính mắt thấy giết chóc, giết choc một cách tàn nhẫn, cũng chân chính cảm nhận được mùi máu tươi trên thân thể là như thế nào. Trong lúc đó, ta hiểu được trên chiến trường không cần nhân từ, bởi vì nhân từ với địch nhân là tàn nhẫn với chính mình. Mà lần đầu tiên giết người là năm mười tuổi, lúc run run cầm kiếm đâm vào trong ngực của địch nhân, ta nghe thấy được thanh âm vỡ vụn, ta biết có vài thứ không thể tìm trở về được nữa. Mà tiếc nuối duy nhất của phụ vương chính là thể chất của ta, trên con đường võ học không thể có thành tựu. Mặc kệ cố gắng ra sao, ta đều không thể tạo ra đột phá, nhiều nhất chỉ có thể đối phó với một ít võ công trung đẳng của người trong thiên hạ. Cho nên độc dược mới trở thành vũ khí lợi hại duy nhất của ta. Nhưng phụ vương không phải là người có lòng tham, ông không hề nghĩ tới việc chinh phục thiên hạ, cho ta mấy thứ này cũng chỉ mong ta có thể tự bảo vệ mình. Chỉ cần quốc gia khác không đến xâm phạm, Nam Mạch quốc tuyệt đối sẽ không đi xâm phạm người khác, ta chỉ muốn Nguyệt Nhi bình an là tốt rồi. Lúc trước ông đã nói với ta như thế. Mà mẫu hậu của ta cũng từng nói, chỉ cần Nguyệt Nhi hạnh phúc, thì phụ vương và mẫu hậu thế nào đều không sao cả. Phụ vương và mẫu hậu luôn sủng nịch yêu thương ta như vậy, ta làm sao có thể ích kỷ buông tay mặc kệ tất cả đây? Huống chi năm đó ta đã ích kỷ một lần, mà sự thật chứng minh ta cũng không có hạnh phúc. Cho nên lúc này đây vô luận như thế nào cũng không thể ích kỷ như vậy nữa? “Chuẩn bị tốt chưa?” Thủy Bất Nhàn ở bên cạnh hỏi. Ta nhìn nàng nhẹ nhàng tươi cười “Ừm, đã chuẩn bị tốt.” “Vậy tiến công đi.” Cơ Lưu Tiêu ở một bên nói. “Lần này cho ta chính mình tiến công đi.” Ta thản nhiên nói. Địa thế của Sơ Vân Quan ta rất hiểu biết, với ta mà nói muốn đoạt được nó cũng không phải chuyện khó khăn gì, nhưng tình cảnh lúc này, ta chỉ có một ý nghĩ, dù sao bọn họ cũng là người Đông Hán quốc, mà ta, nếu quyết tâm muốn gánh vác đất nước, thì không thể như lúc trước làm việc không phân rõ. Bọn họ gật đầu cũng không nói thêm gì. Mà ta liền mang theo một đội nhân mã, xâm nhập Sơ Vân Quan. Bao quanh Sơ Vân Quan là một dòng nước nhỏ, dễ thủ khó công, cho nên khó có thể làm cho Cao Sướng rời Sơ Vân Quan cùng ta giao thủ. Mà ta muốn làm là dẫn dụ hắn ra. Trước khi đến đây, ta đã thương lượng cùng Thủy Bất Nhàn thật kĩ, khi ta thả ra tín hiệu, bọn họ sẽ xông vào. Mà ta chỉ dẫn theo một đội nhân mã nhỏ, là muốn để cho bọn họ mất cảnh giác. Cao Sướng, cũng có thể coi là một danh tướng, nhưng trời sinh tính tình đa nghi, quá mức cẩn thận, cho nên trước đại chiến một tháng, ta liền phái người thâm nhập Sơ Vân Quan, tung tin đồn khắp nơi, nói Sơ Vân Quan nhìn như dễ thủ khó công, nhưng nếu biết được địa hình của nó như thế nào, thì toàn bộ thế cục có thể bị đảo ngược lại, người trong thủ quan ngược lại thành lung trung chi thú, dù giãy giụa thế nào, bất quá cũng chỉ là vây thú chi tranh, chỉ cần một tiểu đội nhân mã liền có thể chiếm được Sơ Vân Quan dễ dàng. Nếu đổi lại là người khác chắc sẽ không tin, nhưng Cao Sướng chính là rất cẩn thận, không tha cho bất cứ sai lầm nào, cho nên trong lòng hắn nhất định đã sinh ra hoài nghi, hơn nữa ta thật sự dẫn theo một tiểu đội nhân mã đến, xác minh tin đồn. Mà ta lại là Nam Mạch công chúa, biết bí mật này cũng không đủ. Cho nên giờ phút này Cao Sướng nhất định đã kết luận tin đồn là thật. Lung trung chi thú nếu muốn thi triển uy lực của nó, chỉ có lấy ra khỏi lồng hấp, cho nên ta tin tưởng Cao Sướng nhất định sẽ ra sơ vân quan cùng ta đấu một trận, đến lúc đó ta bắt hắn, những người khác cũng sẽ không chiến mà hàng. Ta cách Sơ Vân Quan không đến mười bước thì ngừng lại, sau đó bắt đầu chờ đợi. Địch bất động, ta bất động, đây là thời điểm ai so với ai có năng lực hơn. Ta không có gì có thể sợ hãi, nhưng là trong lòng Cao Sướng một khi có nghi hoặc, sẽ càng lúc càng gặp thêm phiền toái, hắn chung quy sẽ ra đấu cùng ta. Ta cứ như vậy lẳng lặng chờ đợi, trên mặt thủy chung tươi cười, ngẫu nhiên phái vài người đi bốn phía bố trí một phen, đương nhiên một ít động tĩnh này cũng đủ làm cho Cao Sướng cảm thấy là ta đang chuẩn bị công kích. Như thế hắn sẽ càng thêm phiền a~. Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, một canh giờ sau, hắn liền mang theo nhân mã ra Sơ Vân Quan cùng ta giằng co. “Vì sao lại trở về?” Câu đầu tiên của hắn nói như đang chất vấn ta. Ta biết hắn rất sùng bái Vân Tế Du, cho nên mới hỏi như thế. Năm đó chúng ta cũng từng cùng nhau giết địch, cũng từng cùng nhau uống rượu, cũng từng cùng nhau vì thắng lợi mà phấn đấu, mà nay cũng cùng nhau mà đứng, nhưng giờ lại thành địch nhân. “Ta vì sao không thể trở về?” Ta nhướng mi, thản nhiên nói: “Ta mới là chủ nhân chân chính của Nam Mạch quốc.” “Nếu hiện tại dân chúng yên vui, Nam Mạch quốc cũng rất phú cường, ngươi không thể buông ân oán cá nhân sao? Quốc công so với ngươi thích hợp làm vương của Nam Mạch quốc hơn.” Lúc Cao Sướng nói ra những lời này, trên mặt hiện lên vài phần ảm đạm. Ta cũng biết hắn quyết định đối kháng cũng có thể là khó xử với hắn, nhưng đã có người cùng với ta đứng ở vị trí đối địch, ta cũng không thể lùi bước được. “Các ngươi nói thật nhẹ nhàng, có ai thật sự nghĩ tới cảm nhận của ta hay không? Nếu ta ngay cả cừu oán của cha mẹ mình cũng không báo, thì chính là bất hiếu, nếu ngay cả đất nước của mình rơi vào tay cừu nhân cũng không cần giành lại, thì chính là bất nghĩa, nếu ta trở thành người bất hiếu bất nghĩa, ta làm thế nào ăn nói với hậu thế đây? Hay là ngươi muốn ta như vậy tự sát. Để cho các ngươi từ nay về sau không cần bận tâm nữa?” Ta thản nhiên nói, cứ như là chuyện không liên quan đến mình “Nếu biết sẽ thế này, lúc trước hắn không nên lưu lại ta.” “Hắn lưu lại ngươi, là vì không hạ thủ được, ngươi vì sao không thể hiểu được khổ tâm của hắn?” Cao Sướng nói ra đáp án mà trước giờ ta luôn hy vọng. Đúng vậy, ta vẫn luôn tự thuyết phục mình, hắn không giết ta là vì không bỏ xuống được ta, nhưng từ sau lần gặp mặt kia, tín niệm của ta đối với hắn đã hoàn toàn sụp đổ. Hắn quả thật là không hạ thủ được sao? Nhưng lần đó rõ ràng là hắn thật sự muốn giết ta nha. Ngay cả tên của ta đều đã quên, hắn thật là Dục ca ca trước kia sao? Nếu không phải hắn, thì là ai? Chuyện Vân Tế Du tuyệt đối không làm chính là khi dễ Mật nhi, cho nên nếu Mật nhi đã gọi hắn là Thiên Dục, thì hắn nhất định là Thiên Dục. Hơn nữa lúc ấy bọn họ cũng không biết thân phận của ta, mà ngay từ đầu đã quyết định muốn giết ta, cho nên bọn họ không nhất thiết phải nói dối trước mặt ta. Cho nên, từ đầu tới đuôi là do ta nhìn lầm người. “Nếu là ngươi, có người giết toàn tộc nhà ngươi, để lại duy nhất một mình ngươi, để ngươi tự sinh tự diệt. Ngươi có thể cảm kích hắn không? Hay là tự mình tiếp tục sống tiếp cho đến hơi tàn? Một chút cũng không muốn báo thù?” Ta thanh thanh chất vấn, không cho hắn chút cơ hội nghỉ ngơi “Ngươi sẽ sao? Ngươi sẽ sao?” Hắn á khẩu không trả lời được. Ta biết hắn sẽ không, sẽ không có ai như thế, mà ta cũng sẽ không. “Cao Sướng, ngươi đã lựa chọn, ta đây cũng sẽ không nương tay.” Ta cười nhìn hắn, không hề có chút cảm giác sắp đối mặt với giết chóc. Phụ vương từng nói, muốn vượt hơn người, trước tiên phải vượt qua chính mình. Nếu chính mình trước đã sợ hãi, làm sao có thể thắng đối thủ? “Ngươi thật sự nghĩ đến chỉ một đội nhân mã nhỏ nhoi như vậy có thể hạ được Sơ Vân Quan sao?” Cao Sướng không khỏi đắn đo nói. “Ai nha, cũng đúng, nếu ngươi không ra khỏi Sơ Vân Quan, xác thực rất khó, nhưng ngươi đã ra,vì vậy tất được.” Ta cười không chút kiêng nể, sau đó nhìn sắc mặt hắn chậm rãi trở nên khó coi. “Ngươi gạt ta?” Hắn chất vấn. Ta lại cười mà không nói, chậm rãi dương tay làm một cái thủ thế. Hắn nghĩ ta nhàn nhã cùng hắn ôn chuyện sao? Ta chẳng qua là chờ thời cơ, chờ một cơn gió thổi trái với bình thường mà thôi. Giờ phút này, thật sự không uổng công người kiên trì tất thắng. Cái gọi là binh bất yếm trá, bắt lấy nhược điểm của người khác, đó là biện pháp thắng, giết chóc kia chỉ là một lựa chọn cuối cùng mà thôi. Chỉ khi thời điểm không thể tránh, mới không thể không giết chóc mà thôi. Ngay tại ta lúc ta thủ thế, dưới người đã phóng ra mê dược ta đặc chế mê. Loại dược này không phải nhắm vào đường hô hấp, mà là theo mỗi một tấc da thịt trên người thẩm thấu đi vào. Mà lúc này bọn họ dù có xoay người, cũng đã muốn không còn kịp rồi. Tức thời Cao Sướng rút kiếm hướng về phía ta lao tới, mà ta chỉ là mỉm cười nhìn hắn, kiếm của hắn cách ta không đến một tấc liền rơi xuống, ta sâu kín nói: “Nếu ngay cả ngươi mà ta không thể hạ, thì ta có tư cách gì trở thành vương của các ngươi đây?” Hắn chậm rãi nhắm lại hai mắt, lâm vào hôn mê. Ta than nhẹ “Vân Tế Du thật sự sẽ làm cho Nam Mạch quốc cường thịnh sao? Hay là muốn hủy diệt nó? Nếu là thật tâm muốn cường thịnh, vì sao hắn không nhìn ra được nhược điểm của ngươi? Hắn rõ ràng biết a~.” Cho nên vô luận như thế nào, ta đều muốn đoạt lại Nam Mạch quốc, không thể nhìn nó bị hủy hoại trên tay hắn. Mà giờ phút này, phía sau lại truyền đến một thanh âm nghi hoặc “Liễu Lăng?”