“Liễu Lăng…” Một tiếng gọi phá tan tầng tầng sương mù truyền tới bên tai ta, mang theo vài phần mê ly. Giờ khắc này, ta mới từ trong suy nghĩ mê man thanh tỉnh lại, ta thậm chí không biết ta vừa rồi đã hốt hoảng trong bao lâu. Chính là nhìn vẻ mặt của những người đang quỳ trước mặt mình, ta nghĩ có lẽ thật sự là rất lâu đi. Vì thế thản nhiên nói: “Đều đứng lên đi.” Một khắc kia, ta rõ ràng là nghe thấy rất nhiều thanh âm hút không khí, có lẽ ở dưới đáy lòng của bọn họ đã sớm oán giận ta ngàn lần ấy chứ.
“Văn Mặc.” Ta quay đầu nhìn về phía Văn Mặc. Hắn cung kính nói: “Có thần.” “Chuyện của Hiếu đức công giao lại cho Văn đại nhân lo liệu.” Ta không muốn quay đầu lại lần nữa, nói ta nhát gan cũng được, nói ta vô tình cũng không sao, ta không có cách nào để tiễn hắn đoạn đường cuối cùng này. Có vài thứ, chỉ cần giữ ở trong lòng là tốt nhất. Ta nghĩ ta đời này ta sẽ không thể quên được tất cả chuyện của chúng ta, bi thương cũng vậy, mà vui vẻ cũng thế, đều sẽ đi với ta suốt cả cuộc đời này, ta vĩnh viễn đều sẽ không quên, thời còn trẻ có một nam tử đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời của ta. “Thần tuân chỉ.” Vẻ mặt của hắn là nhất mực cung kính. Nếu là trước kia, ta nhất định sẽ nói, Mặc thúc thúc, những nghi lễ gì đó nên tỉnh lược bớt đi. Nhưng là giờ phút này ta không bao giờ có thể là một người tùy hứng, là một cô gái thiên chân như trước kia được nữa, giờ phút này trên vai ta gánh vác chính là trách nhiệm vì quốc gia, có vài thứ nhưng cuối cùng vẫn là không tránh khỏi phong tục. Nếu là vương, tất nhiên phải có phong phạm của một đế vương. “Đều giải tán đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, trở lại vị trí của mình đi.” Ta nhìn đám người trước mắt nói. Dục ca ca chung quy vẫn là Dục ca ca, ngay cả dân chúng trong thành Mạch Vũ này, từ lâu đã được hắn an bài thỏa đáng, có lẽ không một ai trong bọn họ biết được chuyện đã xảy ra trong thời gian ngắn ngủn lúc đó, Nam Mạch quốc đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tất cả mọi người lĩnh chỉ giải tán, còn mỗi ta cũng người của Đông Hải quốc đứng ở ngoài tường thành Mạch Vũ thành. Ta hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn Cơ Lưu Tiêu nói: “Tiêu, chúng ta nói chuyện được không?” Cơ Lưu Tiêu cũng là bước nhanh đi tới bên cạnh ta, lập tức đem ta ôm chặt vào trong lòng “Liễu Lăng, nếu nàng muốn khóc thì hãy khóc đi.” “Ta không muốn khóc, thật sự không muốn khóc một chút nào.” Ta tựa vào trong lòng hắn, sâu kín nói. “Liễu Lăng, ta đã nói rồi, mọi chuyện nàng cứ giao cho ta, nàng chỉ cần làm một Liễu Lăng sống theo ý mình là được rồi.” đầu ngón tay của hắn ôn nhu quấn lọn tóc đen của ta, ôn nhu nói: “Nàng có thể dựa vào ta, mặc kệ là thương tâm hay là cao hứng, hãy để ta chia sẻ với nàng được không? Ta không thích nàng đem tất cả chôn giấu sâu trong lòng, không thích loại cảm xúc không thể chạm tới cảm giác của nàng.” Ta lẳng lặng dựa vào trong lòng hắn, một lúc lâu không nói gì, chỉ là tùy ý để hắn nhẹ nhàng nói không ngừng ở bên tai ta. “Dựa vào chàng sao? Vậy Nam Mạch quốc phải làm sao bây giờ?” Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào cặp mắt phượng hẹp dài kia, đột nhiên nói: “Tiêu, nếu không chúng ta chạy trốn đi? Chạy trốn tới một nơi không có ai biết đến chúng ta được không?” Đôi con ngươi sáng như sao kia xẹt qua một tia sững sờ, hắn có chút khó hiểu hỏi: “Trốn?” Ta rũ mắt xuống, cười khẽ “Ta nói giỡn với chàng thôi. Ta sao có khả năng bỏ Nam Mạch quốc đây?” Hắn sinh trong vương thất, mang dòng máu vương tộc, chưa bao giờ đi lại khắp trốn giang hồ, cũng không phải là người giang hồ. Cho nên mặc dù ta cùng hắn có cùng nhau dắt tay phiêu bạt chốn giang hồ đi chăng nữa, có lẽ hắn cũng không thể có cách nào tưởng tượng ra tình cảnh như vậy. Cái hắn muốn là quyền lợi, thật sự sẽ chỉ vì một câu nói thuận miệng của ta mà bỏ tất cả hay sao? Có rất nhiều chuyện, ta không thể nào biết đáp án, thật giống như ta không biết, nếu vừa rồi hắn lập tức đồng ý với ta, ta sẽ có phản ứng như thế nào? Có một số việc, là vì không có phát sinh mà không biết đáp án, mà có một số việc là vì bỏ lỡ mà không biết đáp án, chính là mặc kệ là thế nào đi chăng nữa, với ta mà nói đều không có ý nghĩa gì. “Liễu Lăng…” Hắn đột nhiên chặn ngang ôm lấy ta “Nàng hiện tại quan trọng nhất là cần phải nghỉ ngơi, ta không muốn nàng lại tiếp tục suy nghĩ miên man nữa.” Lời còn chưa dứt, hắn liền đã muốn đi về phía cổng thành. “Ta vẫn chưa nói xong.” Việc quan trọng nhất còn chưa nói, như thế nào có thể liền rời đi như vậy? “Để sau hẵng nói.” Hắn không để ý đến phản kháng của ta. Bởi vì hắn đi rất nhanh. Tay của ta không tự chủ được giật mạnh tay hắn lại “Nhưng đó là chuyện trọng yếu.” Hắn cũng là dừng lại cước bộ, nhìn ta nở ra một nụ cười mê người “Không có chuyện gì quan trọng hơn nàng.” Ta kinh ngạc nhìn hắn, thậm chí quên luôn cả mình muốn nói gì. Hắn như vậy, ta như vậy, ta nhưng lại chưa bao giờ từng nghĩ qua tương lai chúng ta sẽ như thế nào, trước kia là không có nghĩ, đoạn thời gian gần đây là không có thời gian rảnh để suy nghĩ, mà nay lại là không dám nghĩ. Đến lúc này, ta vẫn còn chưa hiểu rõ Dục ca ca vì sao sẽ để lại một câu như vậy cho ta. Có lẽ đó là hy vọng của hắn, nhưng là ta phải đối mặt với nam tử trước mắt này như thế nào đây. Có lẽ giờ phút này không nói cũng tốt, ta cuối cùng buông tha cho phản kháng, ngoan ngoãn nằm ở trong lòng hắn. Một đường đi tới cửa thành, cho đến lúc cảm nhận được ánh mắt khác thường, ta mới đột nhiên nhớ tới tư thế lúc này của chúng ta ở trong mắt người ngoài là cực kỳ ái muội. Hiện nay ta không phải là yêu nữ trong miệng người giang hồ như trước nữa, cũng không phải là ác nữ ở Minh Nguyệt thành, mặc kệ lòng ta không muốn như thế nào đi chăng nữa, ta vẫn phải bảo vệ một chút hình tượng vua của một nước. “Tiêu, thả ta xuống đi.” Ta cúi đầu ở bên tai Cơ Lưu Tiêu nhẹ giọng nói. Mà hắn cũng là cười nói: “Không thả.” “Chàng đây là đang phá hoại hình tượng của ta.” Tình cảnh này, ta nghĩ ấn tượng của những người đó về ta cũng không khá hơn chút nào. “Hình tượng của nàng?” Hắn có chút nghiền ngẫm nói: “Cái đó và hình tượng có quan hệ như thế nào, nhiều nhất chẳng qua là chuyện vợ chồng giữa chúng ta, lại có người nào dám khác thường dị nghị trượng phu ôm thê tử của mình sao.” Ta giống như đã quên mất là hắn huyênh hoang cỡ nào, bá đạo cỡ nào. Nếu là lúc trước, ta nghĩ nghe được lời nói bá đạo như vậy của hắn ta sẽ rất vui vẻ, nhưng là nay thì sao? Ta lại không biết nên dùng tâm tình gì để ứng đối. Ta không thể không thừa nhận, ở một khắc hắn bắn tên đâm thủng ngực Dục ca ca, ta có oán hắn. Mặc dù biết hắn là vì cứu ta, mặc dù biết đó là do Dục ca ca cố ý làm cho người ta sinh ra hiểu lầm, mặc dù biết có lẽ là ta cùng Dục ca ca trong lúc đó không thể giữ lại vận mệnh, nhưng là đáy lòng chính là có một chút oán hận như vậy, tuy rằng thật nhỏ, lại đâm vào ta rất đau. Chung quy là hắn tự tay giết Dục ca ca. Tâm là ảm đạm, giống như bị một bị một tầng tầng gì đó trói buộc, có một loại cảm giác trí mạng hít thở không thông. Nhưng là ở mặt ngoài, ta cũng là cười nói: “Ta nhớ rõ là mình chưa có đáp ứng muốn gả cho chàng.” Nếu như thật sự chỉ có một đoạn thời gian, như vậy mặc dù tan nát cõi lòng thành tro, ta đều không thể ở trước mặt hắn vì người khác mà thương tâm ảm đạm, có lẽ thật sự chỉ có giờ phút này. Cứ như vậy đi, dựa sát vào hắn, tham luyến ấm áp cuối cùng, cầu nguyện đường có thể dài hơn một chút. “Nàng không đáp ứng, như vậy ta liền đem nàng cột vào người ta, không bao giờ cho nàng rời đi nữa.” Đó là hắn nói vui, nhưng là nghe vào trong tai, ta lại cảm thấy có một loại cảm giác kinh hãi khó hiểu. Nếu như sự tình thật sự tới tình trạng đó, hắn thật sẽ làm như vậy sao? Tầm mắt của ta nhìn thẳng vào hắn, không tự chủ được bật thốt lên hỏi: “Nếu là ta phải hận chàng thì sao?” “Còn nói không suy nghĩ miên man.” Hắn mạnh búng lên trán ta một cái, cười đến cực kỳ sủng nịch. “Ta nói là nếu.” Ta lại cố chấp muốn một đáp án. Hắn ôm ta càng chặt, vùi đầu ở đầu vai của ta, rầu rĩ nói: “Chúng ta sẽ không như vậy, chúng ta sẽ sống thật vui vẻ, ta sẽ làm cho nàng hạnh phúc. Liễu Lăng, tất cả đều đã qua, ta đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy, cho nên ta sẽ không để ình tiếp tục bỏ qua nữa. Mặc kệ là như thế nào, ta đều không cho phép chúng ta đi trên con đường trước kia nữa, cho nên nàng cũng không được phép suy nghĩ miên mang nữa.” Đáy lòng rất chua chát, có một loại cảm giác bi ai chậm rãi lan tràn, từ đáy lòng cho đến hốc mắt, sau đó nước mắt liền như vậy chảy xuống, kìm lòng không được. Ta nghĩ rằng hôm nay ta đã khóc cạn nước mắt rồi, nhưng lại không nghĩ tới thì ra vẫn còn, chính là chỉ duy nhất một ngày hôm nay mà thôi, ta cho phép mình tùy ý rơi lệ, cho phép mình yếu đuối. Giờ phút này, ta đã phân không rõ nước mắt này là vì Tiêu mà rơi, hay còn là vì Dục ca ca. Thật sự phân không rõ, nghe hắn nói vậy, lại nghĩ tới lời nói của Dục ca ca, sau đó liền không tự chủ được mà rơi nước mắt. “Như thế nào lại khóc?” Hắn hơi hơi nhíu mày, tràn đầy thương yêu. “Ai kêu chàng đột nhiên nói những lời này, là chàng chọc ta khóc.” tay ta đấm đấm vào ngực hắn, tùy ý làm nũng, tùy ý tùy hứng. Nếu con đường này có thể vĩnh viễn dài, như vậy ta có lẽ sẽ có thể ích kỷ tựa vào hắn như thế này, cho đến cuối cuộc đời. Giờ phút này, ta cuối cùng cũng cảm nhận được câu nói kia, hận không thể trong thời gian chớp mắt cùng hắn nắm tay nhau sống đến già. Đáng tiếc đường luôn luôn có cuối đường, mà thời gian cũng không có khả năng trong chớp mắt. Chúng ta dĩ nhiên đã đi tới hoàng cung, nhìn tường thành màu đỏ thắm kia, ánh mắt của ta có chút đau thương, tâm cũng là rất nặng nề. Bên trong này chứa rất nhiều điều lớn lao, ta đã từng hy vọng vĩnh viễn rời đi nơi này, nhưng là vận mệnh lại làm cho ta không thể không lại một lần nữa đặt chân vào, thậm chí vĩnh viễn đều không thể rời đi được. Trở về rốt cuộc là đúng hay là sai? Ta mê mang, vốn đang có một mục tiêu như vậy, giờ phút này lại giật mình mất đi phương hướng. “Tiêu, ta đem Nam Mạch quốc tặng cho chàng được không?” Ta nghiêng đầu, nhìn hắn. Ánh sáng mỏng manh chiếu lên người hắn, tạo lên một vầng sáng nhàn nhạt, làm cho hắn thoạt nhìn càng thêm chói mắt, hắn tựa hồ trời sinh liền đứng ở trên đỉnh, oai phong một cõi. Cười mê người, mang theo mị lực không ai có thể chống đỡ nổi, còn có khí chất tôn quý bẩm sinh, hắn như vậy nếu không có ta, hẳn là cũng sẽ sống rất tốt. Liền giống như lúc trước, mặc dù không có ta, hắn vẫn như cũ là lục Vương gia huyênh hoang mà kiêu ngạo. “Nghĩ thông suốt rồi sao?” Hắn cười khẽ, nói vô cùng phong tình vạn chủng “Quyết định gả cho ta?” Hắn, giống như hiểu lầm ý tứ của ta thì phải? Ta là muốn nói đưa cho hắn, sau đó ta rời đi. Thôi, đúng là vẫn không đành lòng nói ra khỏi miệng, vì thế thản nhiên nói: “Tiêu, mọi người ở lại Nam Mạch nghỉ ngơi mấy ngày, sau về Đông Hải đi.” “Liền như vậy vội vã đuổi ta trở về sao?” trong ánh mắt của hắn mang theo ý cười “Nàng không muốn ở bên ta sao?” “Chàng nếu ở rể Thu gia, ta rất thích ý cùng chàng ở một chỗ.” Ta có chút ác ý nói. “Ừm, chủ ý cũng không tồi, vậy để ta trở về suy nghĩ một chút. . . . ” Hắn nhưng lại nói như thế, quả là chuyện lạ. Cảnh lúc này thật sự là hài hòa, nhưng là tâm của ta cũng là càng ngày càng nặng nề…