Độc Phi Ngự Tà Vương

Triệu thị cũng thấp
giọng cười lên, quản gia là nhi tử của Kỷ ma ma, đưa đi những nha hoàn
bà tử thằng nhóc kia, đều là những người không trọn vẹn.

Không phải đồ ngốc chính là người nhát gan, hoặc là chính là lời nói vụng về tay chân vụng về.

Bà cũng muốn nhìn Lâm Mị dùng những người này như thế nào.

Một nữ nhi thứ xuất, nên thành thật bổn phận đợi ở trong viện của mình, đợi được an bài cho nàng một gia đình, ngoan ngoãn gả ra.

Náo nhiều chuyện như vậy làm cái gì?

Chuyện nha hoàn bà tử trước đây bị Triệu thị đè ép xuống, cho bọn họ một khoản tiền nhỏ, đánh phát ra hầu phủ.

Lâm Mị cùng Triệu thị xem như là tạm thời bình yên vô sự, cũng gặp được tỷ
tỷ Tú Nhi của tiểu nha hoàn Châu Nhi, so với Châu Nhi lớn hơn hai tuổi,
trái lại là một cô nương tinh xảo đặc sắc, chỉ là thân thể không tốt
lắm.

Nhưng mà, điều này không làm khó được Lâm Mị.

Từ xưa y độc là một nhà, dị năng của nàng nếu là độc, đối với dược tính của các
loại thảo dược các loại vật phẩm chính là rõ như lòng bàn tay, dùng để
điều trị thân thể, đây không phải là chuyện dễ dàng sao?

Hiện tại cánh chim của nàng không gió, có ăn có uống không ai phiền, trước đề cao thực lực của chính mình là chính.

Hơn nửa tháng sau, khí trời ngày càng lạnh lẽo, trong thành hội đèn lồng cũng vô cùng náo nhiệt chuẩn bị diễn ra.

”Tiểu thư, một lát đi hội đèn lồng, nhưng là phải để Thạch Đầu theo sát người nha, nhiều người.” Tú Nhi nhìn thủy linh linh một chút cũng không giống như là nha hoàn thô sử, cộng thêm thân thể điều trị được thỏa đáng, hai má bông phấn hồng hồng, là một mỹ nhân bại hoại đâu.

Một đôi tay khéo léo càng làm cho Lâm Mị không ngừng hâm mộ, chỉ khua khua mấy cái
là có thể đem tóc dài làm nàng đau đầu không ngớt búi thành búi tóc đẹp.

Tú Nhi trực tiếp coi như là thiếp thân nha hoàn của Lâm Mị.

Mới đầu Châu Nhi sợ hãi, trải qua nửa tháng dạy bảo, triển lộ tính tình nàng rộng rãi, dám nói dám làm.

Một ít việc giặt quần áo may vá dọn dẹp bên trong phòng có hai bà tử thô sử, việc còn lại liền đều là Thạch Đầu.

Thạch Đầu một bữa cơm có thể ăn ba con gà quay, cơm một thùng, bánh bao bao
nhiêu cũng hết. Thấy sức ăn kia Lâm Mị mừng rỡ không ngớt, liền giống
như tìm được “Đồng hương” quen thuộc vậy.

Dị năng giả lượng cơm ăn cũng lớn, đồng bạn lúc trước cùng nhau chém giết, lượng cơm ăn cùng Thạch Đầu không sai biệt lắm.

Chỉ tiếc những người đồng bạn ấy sớm đã chết ở trong đám tang thi.

Thạch Đầu tuy nói là không có dị năng, thế nhưng ăn được nhiều làm được cũng nhiều, một nhóm người khí lực thật là bưu hãn.

Thằng nhóc khác muốn hai người nâng một cái rương, Thạch Đầu một người cầm lấy hai cái rương giống như đang chơi vậy.

”Cái gì theo sát ta? Các ngươi cũng cùng đi!” Lời của Lâm Mị khiến động tác
búi tóc cho nàng của Tú Nhi dừng một trận, không thể tưởng tượng nổi mở
to hai mắt nhìn.

”Thế nào? Cao hứng ngốc a?” Lâm Mị cười lên: “Các ngươi nhanh đi chuẩn bị một chút.”

”Tiểu thư? Thực sự?” Châu Nhi từ bên ngoài tiến vào vừa lúc nghe thấy tin tức này, kích động chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đỏ bừng, cùng với tiểu nha đầu sợ hãi ban đầu hoàn toàn là hai bộ dáng.

”Ta còn có thể lừa ngươi hay sao?” Lâm Mị buồn cười bắn chóp mũi của Châu Nhi,
nhìn Châu Nhi giống như mèo nhỏ che cái mũi của mình, hai mắt nước mắt
lưng tròng, liền nhịn không được bật cười lên.

”Tiểu thư, như vậy không thích hợp đi?” Tú Nhi rốt cuộc so với Châu Nhi nghĩ nhiều hơn một chút, tiểu thư nhà khác chẳng qua là mang theo cái thiếp thân nha hoàn, nào có nói còn có tiểu thư xem hoa đăng, mang theo một viện người?

”Có cái gì không thích hợp?” Lâm Mị chẳng hề để ý vung tay lên: “Ai bảo
viện của chúng ta ít người đâu. Nhìn ra ít người cũng có chỗ tốt đi? Có
mang theo cũng không vài người.”

Chọn người được xác định, đợi đến ban đêm, mọi người tập hợp tại cửa.

Triệu thị xưa nay tĩnh tâm hướng phật, tự nhiên sẽ không đi tham gia hội đèn
lồng này, Lâm Bác Nguyên thân là một đại nam nhân, cũng không có hứng
thú với loại chuyện này.

Cũng chính là Lâm Y Hân vừa bị giải trừ cấm túc không mấy ngày, Lâm Thiến Khanh còn có Lâm Mị ba tỷ muội cùng đi.

Mà Chu Bảo Trạch tạm trú ở hầu phủ cũng sớm chờ ở bên cạnh xe ngựa.

Hôm nay Chu Bảo Trạch cố ý thay đổi một thân áo màu tím, mặt trên thêu ám
văn, chợt vừa nhìn chỉ cảm thấy hắn ngày càng tuấn lãng ôn nhuận, nhìn
kỹ mới có thể phát hiện y phục trên người hắn hào hoa phú quý. Bên hông
buộc một ngọc bội tinh xảo đặc sắc, chỉ nhìn tỉ lệ liền biết giá xa xỉ.

Có thể thấy, hôm nay xuất hành, đối với Chu Bảo Trạch đến nói, quan trọng cỡ nào.

Hầu phủ chuẩn bị một chiếc xe ngựa cho ba tỷ muội Lâm gia, mà Chu Bảo Trạch cũng cố ý chuẩn bị một chiếc xe ngựa thoải mái.

Lâm Bác Nguyên dù sao cũng là quan viên trong triều, mọi chuyện đều phải
điệu thấp, vì vậy hầu phủ chuẩn bị xe ngựa tất nhiên không như Chu Bảo
Trạch xuất thân thương hộ chuẩn bị xe ngựa xa hoa thoải mái.

Lâm Y Hân vừa ra cửa phủ, liếc mắt một cái liền gặp được Chu Bảo Trạch đứng
bên cạnh xe ngựa, ghé ở bên tai Lâm Thiến Khanh thấp giọng thì thầm nói: “Tứ muội, muội mau nhìn, Chu công tử cố ý chuẩn bị xe ngựa cho muội.”

Lâm Thiến Khanh hơi ngẩng đầu, hàm ưu mang oán (mang buồn mang oán) liếc
mắt nhìn Chu Bảo Trạch một cái, mấy ngày nay luồng khí nghẹn ở ngực kia, cũng ít ít nhiều nhiều tiêu tan một chút.

Nhìn ở Chu Bảo Trạch có thành ý cho nàng chuẩn bị ngựa xe như thế, liền lại tha thứ hắn vài ngày trước lạnh nhạt với nàng đi.

Di nương đã nói, nữ nhân muốn lấy phu quân làm trời, nam nhân luôn luôn
vội vàng chuyện bên ngoài, đối với nữ nhân của mình ngẫu nhiên có sơ sẩy cũng là bình thường.

Lâm Thiến Khanh bước liên tục nhẹ nhàng đi
tới, Lâm Y Hân chưa nói trước cười: “Chu công tử, còn cố ý vì muội muội
ta chuẩn bị xe ngựa, thật là có tâm.”

Chu Bảo Trạch cũng không
thích người của Lâm gia, nếu không phải là bởi vì ở tại hầu phủ có thể
biết tin tức Lâm Mị nhiều hơn, hắn đã sớm chuyển đi.

Cũng may,
lần này Lâm Y Hân nói những lời này, trái lại khiến Chu Bảo Trạch rất là hưởng thụ, hắn xác thực rất dụng tâm đối với Lâm Mị.

Lâm Thiến
Khanh nhìn thấy trên mặt Chu Bảo Trạch lộ ra tươi cười dịu dàng, mấy
ngày này tâm hệt như đặt trong trời đông giá rét cũng rốt cuộc ấm lại.

Nha hoàn bên cạnh Lâm Thiến Khanh tương đương có nhãn lực nhìn thấy, lập tức đưa đến ghế nhỏ giẫm lên xe ngựa.

Gã sai vặt của Chu Bảo Trạch đứng ở bên cạnh xe ngựa vừa thấy, nghi hoặc
nhìn chủ tử nhà mình một cái, nhìn thấy chủ tử không quay đầu lại không
có chỉ thị, đành phải chậm rãi mở cửa xe ra.

Chỉ liếc mắt một
cái, Lâm Thiến Khanh liền nhìn thấy bên trong xe ngựa trải thảm da thú
thật dày, chỉ nhìn kia phiếm lượng sáng bóng cũng biết là da lông tốt
nhất, giá trị xa xỉ.

Chu Bảo Trạch trái lại có ý.

Ánh mắt Chu Bảo Trạch sáng lên, nhìn thấy vài người theo cửa hầu phủ đi ra, dẫn đầu chính là Lâm Mị khoác áo choàng màu đỏ tươi, vốn là dung nhan
khuynh thành được màu đỏ này tôn lên ngày càng xinh đẹp, càng đừng nhắc
tới hai tròng mắt đen lúng liếng hữu thần kia, nhìn thấy tim hắn đập
rộn lên.

Ba bước thành hai bước tới trước mặt Lâm Mị, Chu Bảo
Trạch ân cần nói: “Tam tiểu thư, ta chuẩn bị xe ngựa, đưa nàng đi xem
hội đèn lồng.”

”Xe ngựa?” Lâm Mị mâu quang lưu chuyển, nhìn về
phía xe ngựa phía sau Chu Bảo Trạch, đôi môi khẽ mở nói: “Sợ rằng không
chứa được nhiều người như vậy đi?”

”Sao có thể...” Chu Bảo Trạch buồn cười quay đầu, khi nhìn rõ tình huống bên cạnh xe ngựa nụ cười trên mặt cấp tốc đông lại.

Cọ cọ mấy bước nhảy tới bên cạnh xe ngựa, chất vấn đối với Lâm Thiến Khanh đã giẫm một chân lên ghế nhỏ: “Tứ tiểu thư, ngươi muốn làm gì?”

Giày thêu tinh xảo giẫm đạp lên trên ghế nhỏ, Lâm Thiến Khanh vậy mà vẫn duy trì động tác cất bước bất nhã này cứng lại, không hiểu lại lúng túng
nhìn vẻ mặt vẻ giận dữ Chu Bảo Trạch, ấp úng nói: “Lên xe ngựa a...”

”Xe ngựa này của ta là chuẩn bị cho Tam tiểu thư, còn xin mời Tứ tiểu thư
đi ngồi xe ngựa hầu phủ đi.” Chu Bảo Trạch tương đương “Khách khí”
khuyên nhủ nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui