Độc Phi Ngự Tà Vương

Trong tiếng khiển
trách của mọi người vây xem xung quanh, Lâm Mị không sao cả cười lên,
vốn là dung nhan khuynh thành bởi vì tươi cười tươi đẹp này ngày càng
linh động, khiến cho Âu Ngạn Hạo đang ngồi trên trà lâu không khỏi ngồi
thẳng người.

So với những người khác thấy xinh đẹp, khiến tâm
thần hắn rung động thì ngược lại tròng mắt linh động kia của Lâm Mị,
hình như là nho đen ngâm ở trong nước suối, ẩm ướt nhuận nhuận, khiến
hắn không dời hai mắt được.

”Ta đánh nàng đương nhiên là có lý
do.” Lâm Mị mở miệng, khiến Lâm Thiến Khanh giống như bị ong vò vẽ đốt
vậy giậm chân hỏi lại: “Lý do gì?”

”Nàng muốn trợ trụ vi ngược
(giúp kẻ ác làm điều xấu) hại chết mạng người, chẳng lẽ ta không nên
đánh nàng?” Lâm Mị cười lạnh chất vấn.

”Ta lúc nào trợ trụ vi
ngược hại chết người?” Lâm Thiến Khanh nóng nảy, cũng bất chấp rơi lệ ủy khuất, lớn tiếng phản bác, tội danh như vậy nàng thế nhưng gánh không
nổi.

Lâm Mị cười, chỉ một ngón tay vào nam nhân đang run lẩy bẩy kia: “Nha, đây không phải là người muội muốn trợ trụ vi ngược sao?”

Vừa nghe lời này, nước mắt còn ở trong mắt Lâm Thiến Khanh giống như trân
châu lăn xuống: “Tam tỷ, tại sao tỷ có thể nói như vậy? Chẳng lẽ muội
muốn cho phụ nữ bọn họ ở cùng một chỗ là trợ trụ vi ngược sao?”

”Đúng, là cha lại đánh nữ nhi của mình. Thế nhưng, không có người cha nào
không thích hài tử của mình, tại sao muốn đánh nàng như vậy nhất định là có nguyên nhân. Tỷ không thể tùy ý cho muội một tội danh như vậy.” Nước mắt của Lâm Thiến Khanh liền giống như không lấy tiền vậy, không ngừng
chảy xuống, mảnh mai nghẹn ngào.

”Nàng bị đánh thành như vậy,
lòng ta đau. Ta nghĩ phụ thân của nàng càng đau lòng, ai sẽ không có lý
do gì liền đánh con của mình đâu?”

Lời của Lâm Thiến Khanh khiến người xung quanh nhao nhao gật đầu, cảm thấy Lâm Mị có chút càn quấy.

Lâm Mị mỉm cười, bàn tay trắng nõn chỉ nam nhân: “Một người thường xuyên
lên núi đốn củi làm cu li, hai tay sẽ ngay cả một vết chai cũng không có sao?”

”Thạch Đầu!” Lâm Mị hô một tiếng.

Thạch Đầu cao lớn lập tức đi qua, một phen đem nam nhân liều mạng né tránh đè lại, đem
hai tay của hắn giơ lên, biểu diễn cho mọi người thấy.

Cặp tay kia cũng không có trải qua bảo dưỡng chăm sóc gì, thế nhưng, cũng tuyệt đối không phải tay người thường xuyên làm cu li.

Đồng thời, Lâm Mị giơ lên hai tay của tiểu cô nương.

Hai tay nhỏ bé vốn phải là trắng nõn mềm mại thế nhưng mặt trên tràn đầy
nứt da cùng vết chai, ở nơi nào là một đôi đứa nhỏ tay a.

Trong
tiếng mọi người hít một hơi khí lạnh, thân thể mềm mại của Lâm Thiến
Khanh lung lay, trên mặt nóng bừng, hình như ánh mắt mọi người đều tập
trung ở trên người của nàng vậy, làm cho nàng đặc biệt khó chịu.

Lâm Mị nắm đôi tay tràn đầy nứt da vết chai của tiểu cô nương cười lạnh:“Để nữ nhi của mình làm việc, ngươi trái lại sống an nhàn sung sướng,
thật hay cho cha và nữ nhi tình thâm.”

Ánh mắt Lâm Mị đảo qua
cánh tay đầy vết thương của tiểu cô nương hừ lạnh: “Đứa nhỏ gầy như que
củi vết thương chồng chất, ngươi trái lại tâm khoan thể béo (an nhàn,
béo tốt), thật hay cho một câu luyến tiếc đứa nhỏ!”

”Sau này
ngươi liền theo ta, không bao giờ cùng nam nhân này nữa, ngươi có nguyện ý hay không?” Lâm Mị cúi đầu, hỏi tiểu cô nương run lẩy bẩy.

”Vị tiểu thư này, ngươi không thể cường cướp đứa nhỏ a, nàng là con của
ta!” Nam nhân vừa nghe, không vui. Nếu như không có đứa bé này, hắn đi
nơi nào kiếm tiền?

Coi như là bán cho người khác làm nha hoàn,
mỗi tháng còn có thể bắt được tiền đồng trong tay nàng đi mua rượu, hắn
đương nhiên là không thể giá rẻ liền bán đứa nhỏ, muốn nói cái giá tốt.

”Hài tử của ngươi?” Lâm Mị cười, quay đầu liếc mắt nhìn Chu Bảo Trạch:“Phiền phức Chu công tử, có thể phái người đi vè nhà tiểu cô nương tìm
hiểu hay không, thân thể mẫu than nàng như thế nào.”

Lời nói của nam nhân này, một chữ nàng cũng không tin.

Nhiều ngày như vậy, Lâm Mị rốt cục chịu chủ động cùng hắn mở miệng nói
chuyện, Chu Bảo Trạch vội vàng ân cần đáp lời: “Tam tiểu thư, nàng yên
tâm, ta nhất định sẽ làm tốt.”

”Vậy làm phiền Chu công tử.” Lâm Mị mỉm cười, khiến thần sắc Chu Bảo Trạch một trận ngẩn ngơ, lộ ra tươi cười si ngốc.

Trên trà lâu, Nhạc Thần hưng phấn khen: “Thật là một cô nương cẩn thận nhìn xa trông rộng! Gia, ngài... Ngài làm sao vậy?”

Nụ cười trên mặt Nhạc Thần triệt để bị vẻ hung ác nham hiểm trên mặt vương gia nhà mình làm đông lạnh.

Vương gia đây là thế nào?

Sao đột nhiên bật ra sát khí là chuyện gì xảy ra?

Đôi phượng mâu của Âu Ngạn Hạo mị lên, trong lòng hừ lạnh một tiếng, phản ứng của nam nhân kia là gì?

Ngay cả một điểm tự chủ cũng không có, nhìn thấy mỹ nhân liền tay chân mềm nhũn sao?

Nàng cũng là, cười như thế đối với một người nam nhân cười cái gì mà cười?

Không nhìn ra nam nhân kia với nàng không có ý tốt sao?

Thực sự là một chút tính cảnh giác cũng không có.

”Ngu xuẩn!” Âu Ngạn Hạo lãnh sất một tiếng.

Nhạc Thần xem xét nhìn vương gia nhà mình, vương gia phải nói chính là bọn người Lâm Thiến Khanh ngu xuẩn đi?

Thế nhưng, vì sao ánh mắt vương gia nhà hắn là rơi vào trên người Lâm Mị?

Bộ dáng Chu Bảo Trạch ân cần, người chung quanh đối Lâm Mị nhiều tiếng tán thưởng, khiến Lâm Thiến Khanh cảm giác mình bị toàn thế giới vứt bỏ
rồi.

Vì sao những người này đều bị Lâm Mị mê hoặc?

Liền bởi vì nàng có một gương mặt hại nước hại dân sao?

Lâm Thiến Khanh che mặt ưm một tiếng, xoay người liền chạy.

”Tứ muội!” Lâm Y Hân vội vàng đuổi tới, nha hoàn thằng nhóc cũng rất nhanh đuổi kịp.

Chút nhạc đệm nhỏ này căn bản cũng không có ảnh hưởng đến Lâm Mị, chỉ là dịu dàng sờ sờ tiểu cô nương đầu nói: “Đến, cùng hắn đi thôi.”

Chu Bảo Trạch mang theo tiểu cô nương, sai thằng nhóc “áp” nam nhân đi nhà hắn nhìn thê tử bệnh nặng của hắn.

Lâm Mị xoay người, liền giống như chuyện gì cũng không có phát sinh, tiếp tục đi dạo phố.

Tú Nhi Châu Nhi nhìn các loại hoa đăng thán phục liên tục, mà Lâm Mị lại chỉ thi hành người gốc rể có thể -- ăn.

Bánh hoa quế, đến một bao; mứt quả, đến một cây; thịt bò kho, cắt hai cân; xiên thịt nướng, đến một phen...

Một nhai từ đầu đi tới đuôi, Lâm Mị thế nhưng ăn cái đã nghiền, sức ăn của
nàng không nhỏ. Còn vấn đề ăn không hết... Sợ cái gì, có Thạch Đầu đây.

”Có cái gì ăn ngon?” Âu Ngạn Hạo cắn một miếng thịt xâu, mày kiếm nhíu
chặt, ghét bỏ nói: “Thịt quá dai, nướng quá lửa, yêm chế (tẩm ướp) không vào vị.”

Nói, trực tiếp đem xâu thịt ăn còn lại ném cho Nhạc Thần.

Nhạc Thần đều nhanh khóc, gia, ngài không thích ăn, cũng đừng mua nha.

Trong tay bao lớn bao nhỏ ôm không ít đồ ăn, tất cả đều là gia bọn họ mua.

Trời biết, trong ngày thường gia của bọn họ ăn đều là đầu bếp nổi danh tỉ mỉ chế biến món ngon, lúc nào ăn qua thức ăn thô tục đường phốp a?

Trừ ở thời gian tham gia chiến tranh dùng tạm qia, trong ngày thường lúc nào bạc đãi chính mình như thế?

Hôm nay đây là thế nào?

Nhạc Thần than nhẹ một tiếng, nhìn thấy vương gia đi mua món bột mì nấu đặc, hắn đều phải hỏng mất.

”Gia, ngài mua một phần là được. Lâm tiểu thư có thùng cơm là Thạch Đầu kia,
thuộc hạ không lượng cơm ăn lớn như vậy a.” Nhạc Thần đều phải hỏng mất.

Những thứ đồ khác còn có thể mang đi, món bột mì nấu đặc này chỉ có thể ăn ngay lúc đó.

Thạch Đầu là ai đến cũng không cự tuyệt, khẩu vị kia liền giống như cái thùng không đáy, hắn cũng không có dạ dày như vậy.edit: voi còi

Vương gia nhà bọn họ đây là thế nào?

Lâm Mị mua cái gì, hắn liền mua cái đó, mà phân lượng cũng như nhau... Hắn
có thể vì vương gia đi tìm chết, thế nhưng, chết này là chỉ bảo hộ vương gia vì vương gia làm việc mà chết, không phải ăn chết a!

Hắn đường đường phó tướng, bị ăn nhiều tươi sống mà chết, quá mất mặt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui