Độc Phi Ngự Tà Vương

Edit: voi còi

Lâm Y Hân liếc mắt nhìn thức ăn phong phú kia, ánh mắt u ám lóe ra hỏi một câu: “Lâm Mị, ngươi rốt cuộc cấp phụ thân ăn cái gì?”

Bị một phòng đầy người, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm, Lâm Mị như cũ là cười đến khí định thần nhàn, khẽ nhướng đôi mày tinh xảo hỏi lại một câu: “Làm sao ngươi biết phụ thân là trúng độc?”

”Ta tới đưa cho phụ thân mẫu thân điểm tâm ta tự tay làm, thấy phụ thân máu mũi chảy đầm đìa, đây không phải là trúng độc thì là cái gì?” Lâm Y Hân hừ lạnh một tiếng, “Nhân chứng vật chứng đều có, ngươi còn ngụy biện?”

Lâm Mị cười, mặt mày xinh đẹp linh động giống như là ngày ánh nắng mùa hè rực rỡ, làm người ta không chỗ có thể trốn: “Thì ra đây là chuyện trúng độc mà ngươi nói.”

”Không đúng vậy sao? Chẳng lẽ phụ thân không phải trúng độc sao?” Lâm Y Hân nghiêm nghị quát lớn nói.

”Hầu gia cũng không phải là trúng độc.” Đại phu rốt cục có cơ hội xen vào nói một câu.

”Vậy lão gia đây là thế nào?” Triệu thị lòng như lửa đốt hỏi tới, sao đang ăn cơm thật tốt liền máu mũi chảy đầm đìa.

Đại phu than nhẹ một tiếng, đứng dậy nói: “Thảo dân xem thức ăn một chút trước đi.”

Đại phu cố ý đi xem nhìn canh gà, sắc mặt cổ quái lên tiếng: “Canh gà này...”

”Này canh gà thế nhưng có độc?” Lâm Y Hân vội vàng hỏi tới.

Đại phu cười: “Canh gà này không có độc.”

”Không có độc? Vậy sao có thể?” Lâm Y Hân nói rõ không tin, “Nếu như không có độc, phụ thân ta vì sao lại máu mũi chảy đầm đìa?”

”Đó là bởi vì quá bổ.” Đại phu bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía Lâm Mị, “Dám hỏi Lâm tam tiểu thư, trong canh gà này thế nhưng phóng nhân sâm?”

”Phải.” Lâm Mị gật đầu, thản nhiên cho biết, “Bên trong có nhân sâm ngàn năm người khác đưa cho ta.”

Đại phu thiếu chút nữa không điên: “Lâm tam tiểu thư a, nhân sâm ngàn năm không thể dùng để hầm canh gà như thế.”

Lâm Mị kỳ quái nghiêng đầu, nhìn đại phu, vẻ mặt không hiểu: “Ta nghĩ hầm canh gà cho phụ thân, để phụ thân bồi bổ thân thể, không tốt sao?”

Đại phu ở trong lòng điên cuồng gầm thét, dùng nhân sâm ngàn năm đến hầm canh gà, nàng còn dám lại lãng phí một điểm hay không?

”Nhân sâm ngàn năm cố nhiên là tốt, thế nhưng, đó là dùng để kéo dài mệnh khi nguy kịch. Nếu như để bổ thân thể, còn là dùng nhân sâm bình thường là tốt rồi.” Đại phu chững chạc đàng hoàng khuyên nhủ.

”Vậy cha ta này...” Lâm Mị lo lắng liếc mắt nhìn Lâm Bác Nguyên ánh mắt phức tạp.

”Này không có việc gì, uống nhiều nước một chút thì tốt rồi. Nếu không, kê hai thang thuốc trừ hỏa cũng có thể.” Ánh mắt của đại phu dò hỏi nhìn về phía Lâm Bác Nguyên.

Triệu thị vừa nghe vội vàng nói: “Vậy hãy mau kê hai thang thuốc trừ hỏa đi.”

Đại phu vội vàng mở phương thuốc, lĩnh bạc chẩn trị xong, có thằng nhóc đi theo đi lấy thuốc.

”Phụ thân, đều là nữ nhi không tốt, không biết hiệu quat của nhân sâm lại mạnh như thế.” Lâm Mị vẻ mặt áy náy vò vạt áo của mình, lo lắng nhìn Lâm Bác Nguyên.

Lâm Y Hân ở một bên cười lạnh một tiếng: “Tam muội, ngươi ngay cả nhân sâm ngàn năm có bao nhiêu trân quý cũng không biết sao?”

Lâm Mị nhấp hé miệng, thẹn thùng nói: “Nhị tỷ, ta cho tới bây giờ liền chưa từng thấy qua, chưa từng ăn nhân sâm.”

Sắc mặt Lâm Bác Nguyên đột nhiên biến đổi, ác độc hung hăng trợn mắt nhìn Triệu thị.

Triệu thị chột dạ buông tròng mắt xuống, trong lòng lại ghi hận Lâm Y Hân.

Mà Lâm Mị liền giống như hoàn toàn không nhìn tới, thấp con ngươi suy nghĩ nhỏ giọng nói: “Con liền biết nhân sâm là đồ tốt, muốn cho phụ thân dùng. Nghĩ, nếu như trực tiếp đem nhân sâm đưa tới, sợ rằng phụ thân không thu, lúc này mới nấu thành canh gà đưa tới...”

Lâm Y Hân bị Lâm Mị nghẹn không biết phải nói gì mới tốt, bây giờ là nói nhiều lỗi nhiều, đành phải ngậm chặt miệng.

May là ở bên cạnh có Lâm Thiến Khanh cứu giúp, dịu dàng nhẹ giọng nói: “Tam tỷ, hiện tại tỷ đã biết, liền đem nhân sâm đưa tới cho phụ thân đi.”

”Không được.” Lâm Mị không hề nghĩ ngợi, kiên quyết cự tuyệt.

Lâm Thiến Khanh nhăn mày lại, chất vấn nói: “Thế nào? Tam tỷ, thế nhưng tỷ luyến tiếc nhân sâm ngàn năm kia? Không muốn cho phụ thân dùng?”

”Tự nhiên sẽ không cho phụ thân phục dụng.” Lâm Mị kiên quyết nói.

Trong mắt Lâm Bác Nguyên thoáng qua thần sắc bất mãn, Lâm Mị này là muốn đem căn nhân sâm ngàn năm kia cất riêng?

Mất công vừa rồi ông còn cảm thấy nàng có hiếu tâm.

”Tam tỷ, phụ thân là gia chủ một nhà, chúng ta thân là nữ nhi, đương nhiên là muốn hiếu kính song thân trưởng bối. Chẳng qua là một cây nhân sâm ngàn năm, coi như là thịt rồng trên trời, phụ thân nếu như cần, chúng ta cũng muốn tìm đến.” Ngôn từ hiếu thuận của Lâm Thiến Khanh khiến Lâm Bác Nguyên hài lòng gật đầu.

Còn là lão tứ này hiếu thuận hiểu chuyện, còn lão tam, thật là quá không hiểu chuyện.

Lâm Mị yếu ớt thở dài một tiếng: “Tứ muội, chẳng lẽ mới vừa rồi muội không có nghe thấy lời đại phu sao?”

”Cái gì?” Lâm Thiến Khanh nhất thời không có kịp phản ứng.

”Đại phu nói, nhân sâm ngàn năm này là dùng đến để giữ mệnh. Phụ thân thân cường thể tráng, không cần dùng nó đến bảo mệnh? Muội vẫn muốn ta đem nhân sâm ngàn năm cho phụ thân dùng, chẳng lẽ ý muội là...” Câu nói kế tiếp, Lâm Mị không có tiếp tục nói hết, thế nhưng, tất cả mọi người trong phòng đều nghe hiểu.

Huyết sắc trên mặt Lâm Thiến Khanh xoát một cái tất cả đều thối lui, dại ra trành Lâm Mị một hồi, sau đó hoảng loạn quay đầu nhìn về phía Lâm Bác Nguyên, vội vàng giải thích: “Phụ thân, nữ nhi không phải ý tứ kia, không phải...”

”Được rồi!” Lâm Bác Nguyên tức giận vỗ bàn một cái, “Tất cả đi xuống cho ta.”

Cũng dám rủa ông chết sớm, cần giữ mệnh!

Lâm Bác Nguyên quay đầu phân phó Triệu thị: “Mang một chút nhân sâm qua cho Lâm Mị, thân thể nó yếu đuối, trong ngày thường muốn nhiều bồi bổ.”

Đường đường là nữ nhi hầu gia, lớn như vậy, thậm chí ngay cả nhân sâm cũng chưa từng thấy qua, nếu để cho người ngoài biết, chẳng phải là muốn nói ông làm phụ thân khắt khe thứ nữ sao?

Sau này còn thế nào ra cửa gặp người?

”Vâng, lão gia.” Triệu thị vội vàng đáp lời, “Kỷ ma ma, đi trong kho chọn mấy cây nhân sâm tốt đưa tới chỗ Tam tiểu thư đi.”

”Vang.” Kỷ ma ma vội vã đáp lời.

”Phụ thân, ngài nghỉ ngơi thật tốt, nữ nhi cáo lui trước.” Lâm Mị ưu nhã hành lễ, sau đó xoay người rời đi.

Còn những người còn lại mang tâm tư gì, cùng nàng có quan hệ gì đâu?

Lâm Y Hân thực sự là buồn cười, lấy lòng Triệu thị... Cũng không muốn nghĩ, đường đường hầu phủ rốt cuộc là ai làm chủ.

Chính cái gọi là bắt giặc phải bắt vua trước, muốn bợ đỡ đương nhiên muốn bợ đỡ chính chủ kia, nịnh cái phó có ích lợi gì?

Chuyện lãng phí thời gian, cho tới bây giờ nàng cũng không làm.

Đợi đến thời gian buổi tối, Âu Ngạn Hạo nghe xong Nhạc Thần hồi bẩm, cười đến ngửa tới ngửa lui, nước mắt cũng thiếu chút nữa chảy ra.

”Tiểu hồ li kia, thực sự là quá xấu rồi. Thoáng cái trả thù Lâm Bác Nguyên lại hung hăng tát đích mẫu cùng hai tỷ muội của nàng vào mặt, làm tốt lắm!”

Âu Ngạn Hạo tán thưởng khiến Nhạc Thần một trận không nói gì, vương gia nhà hắn chính là phi quan thật không có vấn đề sao?

Thế nào phá hủy còn gọi làm tốt lắm?

Quả nhiên, người bị vương gia nhà hắn nhìn trúng... Cũng kỳ lại giống như vương gia.

Lâm Y Hân kia vốn là muốn lấy lý do mượn tự tay làm điểm tâm che giấu chuyện trên tay nàng bị thương một chút, thuận tiện biểu hiện một chút nàng có bao nhiêu hiếu thuận, chỉ tiếc a, một tiếng có độc làm cho tất cả tâm tư của nàng tất cả đều phá hủy.

Triệu thị chỉ sợ là càng không thích nàng.

Còn Lâm Thiến Khanh miệng đầy hiếu thuận chính nghĩa, cũng là bị Lâm Mị nói cho xấu hổ đầy mặt, ở trước mặt Lâm Bác Nguyên lưu lại ấn tượng một người con bất hiếu ngu độn.

Thuận tiện Lâm Mị còn đang nói cho Lâm Bác Nguyên, nàng trôi qua gian khổ thế nào, bị người lờ di tiểu thư nhà phú quý mà ngay cả nhân sâm trong ngày thường hay dùng cũng chưa từng thấy qua, thế nhưng vì nàng lấy không ít chỗ tốt.

Đây là một mũi tên bắn nhiều chim a?

Vì sao đột nhiên cảm giác Lâm tam tiểu thư cùng vương gia nhà hắn là cặp trời sinh a?

Cũng âm hiểm giả dối như thế... A, không, là phúc hắc có trí mưu.

Mới vừa rồi là nói sai, nói sai!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui