Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

"Vậy người có thân phận thấp điệu ấy tên là gì?"

"Điều này ta không biết." Thương Khung Ngọc tiếc nuối trả lời: "Lão bản phía sau màn chưa từng lộ diện, nhưng có thể âm thầm ra tay giải quyết tất cả. Chưa từng có người nào nhìn thấy gương mặt thật của hắn. Có lẽ chỉ có tầng cao nhất của hai nơi này mới biết được hắn."

Cố Tích Cửu âm thầm gật đầu, những người trong nhà đấu giá không dễ thỏa hiệp, lão bản phía sau màn chắc chắn là rất lớn.

Đó sẽ là ai?

Thôi! Bất luận là ai cũng không liên quan tới nàng, nàng không cần phải phí đầu óc tìm ra ai là lão bản đứng phía sau màn......

Cố Tích Cửu tắm rửa rất thống khoái, một thân mệt mỏi đều biến mất vô tung.


Mặc một thân váy áo mới, nàng cố gắng buộc tóc đuôi ngựa, Liễu Thiên Đại đang đánh đàn vội vàng mở miệng: "Cô nương, kiểu tóc này không hợp với ngươi, hay là để ta giúp ngươi?"

Cố Tích Cửu vui vẻ đồng ý.

Liễu Thiên Đại cô nương cực kỳ khéo tay, chỉ một lát sau đã tạo xong kiểu tóc cho Cố Tích Cửu, đưa cho nàng một chiếc gương: "Nhìn xem thế nào?"

Tiểu cô nương trong gương được búi tóc thành một nụ hoa rất đáng yêu, rìa tóc được chải gọn gàng, một đôi mắt nhấp nháy, mặc dù làn da hơi đen một chút, nhưng nhìn qua vẫn rất đẹp, còn rất chỉnh tề, trông giống như một miếng đậu phụ vừa mới được cắt xong.

Cố Tích Cửu vừa lòng.

Tình bạn giữa nữ nhân với nhau thật sự rất dễ dàng thành lập. Một canh giờ sau (2h), Cố Tích Cửu và Liễu Thiên Đại cô nương đã trở thành bằng hữu.

Cố Tích Cửu chẳng những ra tay trị hết bệnh kín cho Liễu Thiên Đại, còn tặng kèm nàng ấy bí phương dưỡng nhan và thuật trang điểm thần kỳ.

Liễu Thiên Đại cô nương nghe nói Cố Tích Cửu vội vã muốn lên đường, lập tức hào phóng đưa một tọa giá (cỗ xe) của mình cho nàng......

Liễu Thiên Đại tự mình đưa Cố Tích Cửu lên xe, lúc này mới trở về sân của mình. Nàng vừa mới vào cửa thì giật mình một cái, trong phòng nàng có một người đang chờ.

Dáng người yểu điệu, váy áo vàng nhạt, tóc mây như sương mù, trên mặt được trùm một tấm lụa mỏng, che khuất khuôn mặt tuyệt mỹ, chỉ lộ ra một đôi mắt phượng hẹp dài dường như cất giấu mị hoặc. Một cái chớp mắt nhẹ nhàng dường như cũng có thể câu mất linh hồn nhỏ bé của người.


Người này cực kỳ đẹp, đẹp đến nỗi khiến người không nhìn ra được tuổi.

Người này đang ngồi ở trước bàn với một tách trà trong tay. Tách trà đang xoay tròn ở trong lòng bàn tay. Rất hiển nhiên, người này có chút nhàm chán.

"Tích ma ma!" Liễu Thiên Đại nhanh chóng quỳ xuống.

Người này đúng là chủ nhân bên ngoài của Tiêu Hồn Điện —— Tích ma ma.

Tích ma ma không thường lộ diện, ngày thường xử lý mọi chuyện ở Tiêu Hồn Điện đều có ma ma chuyên môn phụ trách. Thỉnh thoảng bà mới ghé qua phòng các cô nương một lần, dặn dò một chút sự tình.

Bất cứ người nào cũng không thể ngờ tới, Tích ma ma của Tiêu Hồn Điện sẽ là một vị mỹ nhân thiên kiều bá mị như thế.


Tích ma ma đa tài đa nghệ, tài nghệ của các hoa khôi trong Tiêu Hồn Điện cơ bản đều do bà truyền thụ.

Vị Tích ma ma này cũng rất kỳ lạ, khi Liễu Thiên Đại mới tám tuổi tiến vào Tiêu Hồn Điện, lúc ấy được Tích ma ma tự thân dạy dỗ. Lúc đó dáng vẻ của Tích ma ma cũng giống như thế này, hiện tại đã mười năm trôi qua, Tích ma ma vẫn giống như cũ. Dường như năm tháng đã bị đóng băng, bà vĩnh viễn sẽ không bao giờ già.

Liễu Thiên Đại rất ngạo mạn, nhưng duy nhất tôn kính Tích ma ma.

Các cô nương trong Tiêu Hồn Điện đều rất tôn kính Tích ma ma, vừa kính vừa sợ lại vừa yêu thích......

Tích ma ma gần một năm qua không hề lộ diện, hiện tại bỗng nhiên xuất hiện ở trong phòng nàng, Liễu Thiên Đại rất kinh ngạc.

"Thiên Đại, khách nhân vừa rồi ngươi tiếp có phải là một vị tiểu cô nương hay không? Khuôn mặt rám nắng, y thuật rất cao?" Tích ma ma nói thẳng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận