"Thánh Tôn Hoàng Đồ!" Thương Khung Ngọc không chút do dự trả lời.
Trong lòng Cố Tích Cửu có chút chấn động!
Nàng từng nghe nói tới Thánh Tôn Hoàng Đồ, đó là vị thần chí cao vô thượng của đại lục này! Người tối cao mà chúng sinh cúng bái, nhân vật đã thuộc về trong truyền thuyết thần thoại.
Sự tồn tại của hắn đối với đại lục này mà nói, có thể nói giống như chúa Jesus trong lòng tín đồ của đạo Cơ Đốc, hoặc Ngọc Hoàng đại đế trong lòng giáo đồ của Đạo giáo.
Truyền thuyết nói rằng, vị thần tôn này mấy trăm năm cũng chưa chắc đã xuất hiện một lần, ngẫu nhiên biểu hiện ra một chút thần tích đều có thể khiến chúng sinh cúng bái trong một thời gian dài.
Nghe nói vị thần tôn này không thích bị thờ cúng, vì vậy bá tánh Tinh Nguyệt đại lục không dám thờ cúng hắn. Nếu không, Cố Tích Cửu đã nhìn thấy được bức họa của hắn ở trong tướng quân phủ.
Cố Tích Cửu đánh giá bức họa kia một lượt, không nhịn được hỏi Thương Khung Ngọc vạn năng: "Ngươi nói xem, Tả thiên sư có thể chính là thánh tôn kia hay không?"
"Sẽ không!" Thương Khung Ngọc trực tiếp phủ nhận: "Thánh tôn là nhân vật thuần khiết như băng tuyết, không nhiễm một chút bụi hồng trần. Mỗi lần hắn xuất hiện đều là lúc đại nạn, ngăn cơn sóng dữ, cứu dân khỏi nước với lửa. Hơn nữa, cho dù hắn hiện thân ở trước mặt người khác cũng chỉ là một cái nhìn thoáng qua, căn bản không giao tiếp với người."
Truyền thuyết về thánh tôn mà Cố Tích Cửu nghe được cũng giống như thế, hiện tại ngay cả Thương Khung Ngọc cũng nói như vậy, chứng minh đó là thật sự, đúng không?
Nàng chỉ chỉ bức họa có hiện ra tướng mạo sẵn có: "Thánh tôn thật sự nghiêm túc như vậy?"
"Có lẽ vậy, nhưng trước đó ta chưa thấy qua, ta chỉ nhìn thấy hắn mang rất nhiều mặt nạ."
"Nhưng trông hắn rất giống với Tả thiên sư! Khuôn mặt giống như của một người." Cố Tích Cửu trầm ngâm: "Bọn họ có thể là huynh đệ song bào thai hay không?"
"Có lẽ là không phải. Nghe nói thánh tôn bằng tuổi của thế giới này, mà theo ta được biết, Tả thiên sư năm nay mới hơn một trăm tuổi mà thôi." Thương Khung Ngọc nói ra những gì nó biết.
"Vậy vì sao khuôn mặt bọn họ lại giống nhau như thế? Chẳng lẽ Tả thiên sư chính là hóa thân của thánh tôn?" Cố Tích Cửu lại tung ra một suy đoán khác.
"Không giống! Tính tình bọn họ căn bản giống như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, không giống như cùng một người. Đối với việc vì sao khuôn mặt giống nhau —— Chủ nhân, ngươi nói xem, có thể Tả thiên sư hâm mộ thánh tôn hay không? Hoặc mục tiêu cả đời của hắn là đuổi kịp và vượt qua thánh tôn, vì thế nên hắn mới tưởng tượng mình là thánh tôn và vẽ ra như thế." Tư duy của Thương Khung Ngọc cực kỳ cường đại, nghĩ ra được một loại khả năng khác.
Cố Tích Cửu: "......" Điều này thực sự cũng có khả năng! Tương truyền Võ Tắc Thiên đã sai người điêu khắc một bức tượng Quan Âm, mơ hồ dùng chính gương mặt của bà ta......
"Tiểu Thương, vậy ngươi có từng nhìn thấy thánh tôn chân thật hay không? Chính là người sống."
Thương Khung Ngọc nói: "Chưa từng......" Thật ra nó tới thế giới này không đủ lâu để biết.
Bàn tay Cố Tích Cửu gõ lên vòng ngọc suy tư.
Tả thiên sư không những lưu giữ một đống bức họa thánh tôn ở đây, còn điêu khắc một bức tượng ngọc giấu ở một xó xỉnh nào đó ở trong sơn động. Tượng điêu khắc giống như đúc còn chưa tính, ngay cả biểu tượng của nam nhân cũng điêu khắc cực giống......
Nàng bỗng nhiên nhớ tới giờ ngọ hôm nay, trong lúc đi dạo ở bên ngoài nàng vô tình nghe được vài tin đồn, dường như nói rằng Tả thiên sư là người đoạn tụ, khiến cho đám tôi tớ rất lo lắng cho hắn......
Một suy đoán lớn mật nhảy ra trong đầu nàng: Chẳng lẽ Tả thiên sư yêu thích thánh tôn?!
Bức vẽ chính là thánh tôn, điêu khắc chính là thánh tôn, bắt chước cũng chính là thánh tôn......
Ồ, dường như trong lúc vô tình, nàng đã tìm ra được bí mật rất lớn của Tả thiên sư!
Biết được bí mật của đại nhân vật thì chết càng nhanh, lẽ thường này Cố Tích Cửu vẫn hiểu.
Vì vậy nàng nhanh chóng chạy xuống lầu, nhìn thấy Mạt Vũ Yên vẫn đang chờ nàng.
Cố Tích Cửu giống như vô tình hỏi một câu: "Sao ngươi không đi lên cùng ta?"