Cố Thiên Thanh hít một hơi dài, vùi mặt vào lưng Tây Môn Ngôn:
- Lần đó coi như con tiện nhân xấu xí ấy cao số, nhưng mà lạ thật,Tây Môn Nghị sao lại chết được chứ? Công phu của hắn không phải sắp đạt tới tứ phẩm linh lực rồi sao? Ngay cả hai chúng ta còn khó tiếp cận hắn, nếu không thì cái lần hắn trêu ghẹo muội ấy chúng ta cũng không đến nỗi chạy không thoát, ai ngờ giờ lại...
Tây Môn Ngôn nắm chặt bàn tay lại:
- Ta cũng thấy rất khó hiểu, kế hoạch đó của chúng ta vốn rất hoàn hảo,một phát chúng cả hai đích, vừa báo thù được cho muội mà lại loại bỏ được con tiện nhân xấu xí đó. Đâu ngờ lại thành ra thế này,mà đáng ngại hơn là Lưu đại nhân hình như đã nghi ngờ ta rồi...
Nét mặt Cố Thiên Thanh thoáng chút lo lắng nhưng cũng vội an ủi hắn:
- Người không phải do chàng giết, trong lòng không có quỷ,có gì phải sợ?
Tây Môn Ngôn lắc đầu:
- Chủ yếu là mọi truyện xảy ra quá trùng hợp. Ta sợ đám người của Lưu đại nhân sẽ cho rằng ta vì muốn vu vạ cho Cố Mạn Phi mà ra tay sát hại Nhạc Hoa Hầu... Hơn nữa, ta và Tây Môn Nghị trước nay không hợp,năm trước hắn lại còn lăng nhục ta trước bàn dân thiên hạ,khiến ta... khiến ta phải ôm mối nhục chui qua háng hắn, căn bản không coi một Hoàng tử như ta ra gì. Giờ hắn xảy ra chuyện, người đáng ngờ nhất chính là ta!
Cố Thiên Thanh đờ đẫn:
- Không thể thế được!
Tây Môn Ngôn cười nhạt:
- Sao lại không thể? Nếu không phải ta rõ ngọn ngành mọi chuyện, thì giờ việc đến nước này, thì chính ta cũng sẽ cho là như vậy.
Cố Thiên Thanh cố an ủi:
- Dù cho...dù cho họ nghĩ là như vậy, nhưng họ cũng không có chứng cứ, nên có nghi ngờ huynh thì cũng làm gì được? Hơn nữa huynh còn là Hoàng tử tôn quý mà Hoàng thượng rất yêu quý. Đừng nói huynh không giết Tây Môn Nghị, kể cả huynh ra tay thật thì bệ hạ cũng không thể thật sự trách tội được.
Tây Môn Ngôn lại lắc đầu:
- Khó nói lắm! Tây Môn Nghị chính là con trai độc nhất của Hoàng thúc ta,Hoàng thúc luôn rất mực yêu thương hắn... Giờ hắn gặp nạn, Hoàng thúc liền ngày ngày lên triều dâng sớ khóc than, cầu xin phụ hoàng làm chủ, điều tra hung thủ, băm kẻ thủ ác thành ngàn vạn mạng mà báo thù cho con trai ông ta. Trong tay ông ta giờ còn nắm giữ binh quyền, phụ Hoàng ta bị ông ta làm phiền không yên giấc, lại không thể làm mất lòng ông ta... Nên đã hạ lệnh cho 3 bộ trong thời gian nhất định phải tìm ra được hung thủ... Vụ việc này rất khó mà cho qua được...
Hai kẻ thủ ác, ngồi bàn luận một lúc, Cố Thiên Thanh tức tối:
- Đều tại con tiện nhân xấu xí đó, nếu không phải tại ả thì đã không xảy ra nhiều việc như này! Đúng rồi,chúng ta có thể tính kế để đẩy ả ra hứng tội thì sao? Cứ nói chính ả ra tay giết Tây Môn Nghị...
Tây Môn Ngôn cười khổ sở:
- Ả ta là phế nhân, công phu còn chả có, nói ả ra tay giết hại người đạt ninh lực tứ phẩm như Tây Môn Nghị, ai tin?
Sắc mặt Cố Thiên Thanh trùng xuống, nói vậy cũng đúng!
Tây Môn Ngôn nghĩ một lúc lại hỏi:
- Thiên Thanh, hôm đó nàng tận mắt nhìn thấy lục muội của nàng ra ngoài sao? Có kẻ nào khác nhìn thấy nữa không?
Cố Thiên Thanh lắc đầu:
- Muội sợ khi ả ra ngoài sẽ bị ai đó cản lại nên đã cố ý lệnh cho đám lính canh trong phủ đi làm việc khác, kẻ làm chứng hôm đó là hai kẻ duy nhất tận mắt chứng kiến...
Tây Môn Ngôn nhíu mày:
- Hai kẻ đó giờ đã bị giam trong ngục tối của hình bộ với tội danh ám hại con gái tướng quân. Nghe nói đã bị tra khảo, đánh đập thừa sống thiếu chết... Nhưng hai kẻ đó cũng rất kín miệng, không khai báo ra việc nhận lệnh của muội mà ra làm nhân chứng...
Cố Thiên Thanh, tim như đập chậm một nhịp:
- Hai kẻ đó còn sống cũng là một mối họa không nhỏ, Ngôn ca ca, chàng hãy nghĩ cách diệt trừ chúng đi, có vậy mới bớt nguy hiểm.
- Bản vương hiểu,bản vương sẽ có cách khiến hai kẻ đó im lặng mãi mãi!
Giọng nói của hắn lạnh lùng đầy sát khí......