Độc Phi

Edit: Um-um 

“Ta không thể đi.” An Cẩm Tú lắc đầu với Thượng Quan Duệ. 

“Tẩu không đi, ở lại đây chờ chết à?” Thượng Quan Duệ nếu còn có sức để nhúc nhích nhất định sẽ từ trên ghế nhảy dựng lên. 

An Cẩm Tú do dự một chút, kể lại cho Thượng Quan Duệ nghe chuyện hôm nay ở am ni cô, chuyện này làm An Cẩm Tú cảm thấy thẹn, nếu không nói, nếu nàng chết rồi, chẳng phải Thượng Quan Dũng và Thượng Quan Duệ hồ đồ cả đời sao? Không biết đầu đuôi câu chuyện, họ làm sao có thể thoát khỏi sát chiêu của Hoàng hậu và An Cẩm Nhan? Nghĩ đến đây, An Cẩm Tú đuổi kịp Quan Duệ nói: “Tiểu thúc, lời tiếp theo ta nói đây đệ phải nhớ rõ ràng, sau này khi gặp đại ca đệ, đệ phải kể lại cho chàng câu chuyện hôm nay ta đã kể cho đệ.”

Thượng Quan Duệ nói: “Có gì tẩu giáp mặt nói chuyện với đại ca đi, đệ không thể truyền lời thay cho tẩu đâu.”

Thấy Thượng Quan Duệ đang nổi nóng, An Cẩm Tú chỉ thở dài một hơi, nói: “Hôm nay ta tới am ni cô là bị người tính kế.”

Thượng Quan Duệ ngơ ngác nghe An Cẩm Tú tự thuật, từ sự ngạc nhiên ban đầu chuyển dần đến phẫn nộ, đến lúc sau, Thượng Quan Duệ phát hiện bản thân ngồi cứng người, không còn bất kỳ cảm giác nào, dường như mình chẳng khác gì với tiểu muội và Bình An, đã chết, không hề còn cảm giác nào với thế giới này. 

Thật ra An Cẩm Tú không nhiều lời tự thuật về chuyện hôm nay, ngôn ngữ đơn giản, không mang theo cảm xúc, khiến cho Thượng Quan Duệ và Tú di nương cảm giác như nàng đang nói đến chuyện của ai khác. “Ta thật xin lỗi Thượng Quan gia.” An Cẩm Tú nói với Thượng Quan Duệ: “Sau khi gặp đại ca đệ, thay ta nói với chàng thành thực xin lỗi.”

Thượng Quan Duệ trố mắt nửa ngày, mới đập tay lên bàn “Việc này không phải chỉ nói câu thực xin lỗi là xong.”

An Cẩm Tú lau nước mắt trên mặt, vẻ mặt ảm đạm. 


“Đệ không trách tẩu.” Thượng Quan Duệ tưởng rằng An Cẩm Tú hiểu lầm hắn mắng nàng, vội vã giải thích: “Việc này tẩu không sai, đại ca đệ sẽ không trách tẩu. Đệ không thấy tẩu cần phải xin lỗi Thượng Quan gia của đệ.”

Lúc này nếu như Thượng Quan Duệ của kiếp trước, biết nàng phản bội Thượng Quan Dũng thì sẽ ra sức mắng nàng một trận, trong lòng An Cẩm Tú còn dễ chịu hơn một chút. Tự tay xé một mảnh vải từ trên góc váy xuống, An Cẩm Tú thấy trong phòng cũng không có bút mực, liền cắn đầu ngón trỏ tay phải của mình, viết cho Thượng Quan Dũng một bức thư ướt đẫm. Thời điểm lúc viết thư nhà, trong lòng nàng tràn đầy chờ đợi và vui mừng, không nghĩ tới lúc này lòng nàng lại tràn đầy tuyệt vọng. 

An Cẩm Tú không viết chuyện gì đã xảy ra, chỉ dặn dò Thượng Quan Dũng, nếu Kinh thành truyền đến tin nàng đã chết thì Thượng Quan Dũng không cần phải trở lại kinh thành. Hoàng hậu và An Cẩm Nhan sẽ không với tay vào quân doanh, nên khi Thượng Quan Dũng mang Thượng Quan Duệ vào sống trong quân doanh có thể sẽ trải qua được ngày tháng bình an. An Cẩm Tú bên trong bức huyết thư đã niêm phong dặn dò Thượng Quan Dũng, nếu muốn báo thù cũng phải đợi đến khi bản thân mình có năng lực sau đó mới báo thù. 

“Đem nó giao cho đại ca đệ.” An Cẩm Tú đưa huyết thư cho Thượng Quan Duệ, “Sáng mai đệ sớm rời khỏi thành đi.”

“Vậy còn tẩu?” Thượng Quan Duệ hỏi. 

“Ta không thể đi, ta đi rồi, đường sống của chúng ta liền bị chặt đứt.” An Cẩm Tú nói đến đây, trên người sờ sờ, định tìm chút ngân lượng cho Thượng Quan Duệ, [email protected] nhưng lại phát hiện ra mình không một xu dính túi. 

“Vì sao con không thể đi?” Âm thanh Tú di nương hỏi An Cẩm Tú nôn nóng vang lên. 

“Con phải lưu lại mới đảm bảo thánh thượng không nổi giận,” Ngón tay An Cẩm Tú lay động ngọn bấc, bị lửa cháy đau đớn, điều này một lần nữa nhắc nhở An Cẩm Tú, việc này không phải là một cơn ác mộng. 

Tú di nương nói: “Vì sao con lưu lại thì thánh thượng sẽ không tức giận?”


An Cẩm Tú lạnh nhạt nói: “Thánh thượng có lẽ sẽ nổi giận, có lẽ sẽ không nổi giận. Chuyện hôm nay dù gì cũng cần có một lý do, nếu con chủ động quyến rũ, sẽ có một cái lý do, con …”

Một lần nữa Thượng Quan Duệ lại vỗ lên bàn, thật mạnh, thiếu chút nữa đập đến gãy tay. 

An Cẩm Tú không có cách nào làm Thượng Quan Duệ bớt giận, chỉ có thể hỏi lại Thượng Quan Duệ một câu: “Vết thương trên người đệ cần phải xem đại phu, bây giờ có thể đi sao?”

Thượng Quan Duệ không biết vết thương trên người mình nghiêm trọng đến thế nào, hắn cũng không rảnh quan tâm bản thân, hắn chỉ biết lúc này ngay cả đại tẩu hắn cũng không bảo vệ được. Thượng Quan Duệ luôn bình tĩnh, hơn nữa tâm tư kín đáo, cho nên dù bây giờ hắn đang thống khổ, hận không thể đi tìm kẻ thù báo thù nhưng Thượng Quan Duệ cũng suy nghĩ rõ ràng, Tú di nương nói không sai, quan trọng là phải bảo vệ mạng sống. “Đệ không sao.” Thượng Quan Duệ xoa mặt mình: “Chỉ cần không chết là được, đại tẩu, tẩu muốn vậy thật sao?”

“Đệ cùng tướng quân không thể xảy ra chuyện gì, bây giờ tướng quân đang ở Hương An thành, đệ nên đi qua đó tìm chàng.” An Cẩm Tú đứng dậy khoác lên người Thượng Quan Duệ chiếc tăng bào do Tú di nương mang đến, tăng bào này thật rộng, khoác lên người Thượng Quan Duệ cũng không nhìn ra kiểu dáng nam hay nữ. 

“Hương An thành?”

“Chính miệng hoàng đến nói với ta, chắc sẽ không phải là giả.” An Cẩm Tú giúp Thượng Quan Duệ cài chặt dây lưng tăng bào. 

“Ngươi cầm tiền đi.” Td đưa một túi tiền nhỏ cho Thượng Quan Duệ. 

“Đi đi.” Thượng Quan Duệ định nói vài lời cảm tạ với Tú di nương, nhưng bị An Cẩm Tú thúc giục: “Nhất định phải khuyên nhủ tướng quân, sự việc không phải lúc nào cũng xấu.” Khi An Cẩm Tú đưa Thượng Quan Duệ đến bên ngoài cửa hông, lại dặn dò Thượng Quan Duệ một câu. 


Thượng Quan Duệ liếc nhìn An Cẩm Tú một cái, lao vào trong màn mưa, rời đi mà không quay đầu lại. 

“Nương,” sau khi Thượng Quan Duệ rời khỏi, An Cẩm Tú nói với Tú di nương: “Người nói Tử Uyên lên núi chờ người, người đi tìm Tử Uyên đi.”

Tú di nương nói: “Vậy còn con?”

“Con ở lại,” An Cẩm Tú nói: “An Cẩm Nhan muốn con chết, con không thể để cho ả toại nguyện dễ dàng như thế.”

“Con muốn làm gì?” Tú di nương kéo tay An Cẩm Tú, hỏi gắt gao.

“Nương, thánh thượng thật không làm gì người sao?” An Cẩm Tú hỏi lại Tú di nương một lần nữa: “Cái gì cũng không làm?”

“Không có.” Tú di nương nói: “Nương còn muốn giữ mặt mũi, đúng là chuyện gì cũng không xảy ra.”

“Người đi tìm Tử Uyên đi,” An Cẩm Tú thay Tú di nương vén tóc, đưa tay gỡ dây cột tóc trên đầu mình xuống, đứng trong mưa giúp Tú di nương búi tóc, “Nương, người phải suy nghĩ nhiều cho Nguyên Chí, con chỉ là nữ nhi vô dụng.” An Cẩm Tú khẻ nói với Tú di nương: “Về sau người xem như không có người nữ nhi như con.”

“Cẩm Tú!” Cuối cùng Tú di nương chịu đựng không được, khóc kêu tên An Cẩm Tú, đưa tay muốn nắm lấy tay nàng. 

“Đi thôi.” An Cẩm Tú quay người rời đi, “Nương, con sẽ không dễ dàng đi tìm chết, người cứ yên tâm. Chuyện tối nay, người nên quên đi, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, không ai biết người đã đến đây, người vẫn luôn ở trên giữa sườn núi, trú mưa với Tử Uyên, về sau dù ai hỏi người, người cũng nói như vậy.” Sau khi An Cẩm Tú đi vào cửa hông am ni cô, lúc quay người đóng cửa, nói với Tú di nương: “Nương, dù con có xảy ra chuyện gì, người cũng phải ở An phủ chờ Nguyên Chí trở về.”

“Cẩm Tú,” Tú di nương bước lên phía trước một bước, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn An Cẩm Tú đóng chặt cửa hông. 


An Cẩm Tú không biết thân mẫu ở ngoài cửa còn đứng trong mưa không rời đi hay không, nàng cũng không mở cửa ra quan tâm liếc nhìn một cái. Đi về phía gian phòng cho khách mà Thế Tông đang ngủ, An Cẩm Tú không biết bản thân đã té ngã bao nhiêu lần, dường như nàng đã quên phải đi đường thế nào, vừa mới đứng lên đi không được hai bước, nàng lại ngã xuống trên nền đất đầy nước mưa. Tuy nhiên An Cẩm Tú cũng không thấy đau, té ngã lại đứng lên đi, cho đến lúc vất vả đứng ngoài cửa phòng khách, An Cẩm Tú một lần nữa ngã ngồi dưới mái hiên đang nhỏ nước. 

Lúc này An Cẩm Tú không thể đứng lên nổi, từ đầu gối nàng trở xuống đã ướt nước mưa, An Cẩm Tú ngẩng đầu, nước mưa rơi xuống gột rửa khuôn mặt nàng. Bình An đã chết, Thượng Quan Ninh đã chết, nàng sẽ không được gặp lại Thượng Quan Dũng, một đời này của nàng vẫn hại người nam nhân này, d.d..u.m.u.m một đời này sống lại, cuối cùng là vì cái gì?

Người là một sinh vật kỳ diệu, sau khi bi thương đến cùng cực, ngược lại sẽ có vẻ trầm mặc mà lạnh nhạt, An Cẩm Tú sờ sờ ngực mình, nơi này không còn hơi ấm, nhưng vẫn còn đập. Ngươi không đau khổ sao? An Cẩm Tú tự hỏi bản thân, vì là người đã chết một lần nên khi Bình An và Thượng Quan Ninh chết, nàng cũng có thể thờ ơ như vậy ư?

Nước mắt vẫn không ngừng chảy, chỉ là chính bản thân An Cẩm Tú không phát hiện, có lẽ nước mắt chảy ra đều bị nước mưa tẩy sạch nên nàng không cảm giác được. Có lẽ khi đó ta không nên từ cầu Nại Hà quay về lối cũ, trong lòng An Cẩm Tú nghĩ, người có thể sống đến bạc đầu với Thượng Quan Dũng đã biết trước không phải ta. Nghĩ đến đây, trên mặt An Cẩm Tú xuất hiện nụ cười thảm đạm, một đời này còn không bằng một đời trước, đời trước ít nhất Bình An còn có thể lớn lên, còn có thể cưới vợ sinh con, kéo dài hương khói Thượng Quan gia, một đời này, Bình An đã chết. “Không nên quay đầu lại.” An Cẩm Tú ngồi trong mưa to tầm tã, tự mình lẩm bẩm câu nói ấy.

Trong lúc Thượng Quan Dũng còn đang quanh quẩn trong thành, thấy ở thành Nam lửa cháy đỏ hồng cả bầu trời, tuy rằng không biết nhà nào bị cháy nhưng nhà mình cũng ở thành Nam, Thượng Quan Dũng không nghĩ việc mình về nhà có khả năng sẽ liên lụy chuyện trong nhà, chạy vội về phía hẻm cũ thành Nam. 

“Người Thượng Quan gia đã chết hết!”

Đến khi Thượng Quan Dũng chạy đến hẻm cũ Thành Nam, hẻm sâu mà hắn quen thuộc đã không thấy nữa, lửa lớn đã thiêu hủy toàn bộ con hẻm. Thời điểm Thượng Quan Dũng còn chưa kịp kinh ngạc, hai người không biết là nha dịch ở nha môn nào nói chuyện, đi ngang người Thượng Quan Dũng, ném xuống một câu làm thể xác và tinh thần Thượng Quan Dũng trở nên nín lặng. 

Khói đặc và mưa to hòa quyện thành sương mù, ánh đèn trong sương mù chẳng những không thể chiếu sáng, ngược lại còn làm cho sương mù trở nên mờ ảo, đường dưới chân cũng biến thành mơ hồ. Bên tai Thượng Quan Dũng đều là tiếng khóc rống, tiếng gọi ầm ĩ, nơi này đã không còn là nơi phú quý nhân gia, trận lửa lớn này thiêu hủy gia sản của không biết bao nhiêu người, chưa kể thân nhân người đã khuất, tiếng khóc thêm thê lương. Thượng Quan Dũng mắt điếc tai ngơ đối với tiếng kêu khóc, cho dù nhìn không rõ con đường dưới chân, dựa vào ký ức hắn cũng có thể tìm được nhà mình. Thượng Quan Dũng chạy vào trong nhà mình, trong lòng vẫn nghĩ, nhất định vừa rồi là hắn nghe nhầm. 

Nhà cửa của Thượng Quan gia đã không còn nữa, tuy đã bị mưa to không ngừng gột rửa nhưng một cỗ mùi tanh tưởi vẫn uốn lượn không tiêu tán trong đống nhà cửa phế tích tại Thượng Quan gia. dd.um-um Những người khiêng thi thể từ phế tích ra bên ngoài đều dùng vải bố dày che khuất mũi miệng, dù là vậy nhưng không ít người vẫn bị mùi hôi làm cho buồn nôn. 

“Đây rốt cuộc là cái mùi gì?” Đại Lý Tự khanh Vi Hi Thánh đã chạy đến nơi này, dùng tay nghe mũi miệng, hỏi kinh đô Cửu Môn Đề Đốc Giang Tiêu Đình đang đứng cạnh mình. 

“Dầu cá.” Thân là tướng quân, sắc mặt Giang Tiêu Đình rất khó xem. Vi Hi Thánh là quan văn không rõ ràng lắm nhưng hắn rất rõ. Đây chính là vật dùng để thiêu thi thể trong quân, dùng mỡ cá voi tinh luyện ra đến một loại dầu, sau khi bật lửa, tạt nước cũng không tắt, lấp đất cũng không tắt. Mùi tanh mà họ ngửi được chính là sau khi đốt loại dầu này. Nơi này đã xảy ra một vụ án giết người nhưng không phải là việc ngoài ý muốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận