Tiêu Hàng lửa giận mãnh liệt.
Do có thành kiến với Triều Hà quận chúa, hắn thậm chí còn nghĩ đến các hành vi ác độc của Triều Hà quận chúa trong đó.
Hắn phẩy tay áo một cái, lửa giận ngập trời đứng lên, liền muốn đi tìm Triều Hà quận chúa kia lý luận.
Lưu Tứ đứng ra ngăn hắn lại, khó khăn khuyên bảo: " Thiếu gia, giận quá mất khôn a! Chúng ta cũng chưa hỏi rõ ràng, nói không chừng không phải tiểu nương tử, có lẽ chỉ là một tiểu con hát ở Linh Viện?"
Vẻ mặt Tiêu Hàng không tỏ rõ ý kiến.
Ở Linh Viện, lại gọi là Đại Niếp, không phải là một trong hai đứa nhỏ Nguyệt Nương sinh thì có thể là ai?
Nguyệt Nương đã chết?
Tầng ký ức bị phủ đầy bụi lúc này mới chậm rãi mở ra, Tiêu Hàng hồi tưởng lại người vũ cơ trong thanh xuân vũ mị mà lại đa tình.
Tuy rằng ký ức đã mơ hồ, nhưng hắn vẫn còn nhớ nàng đã mang đến cho mình một đoạn thời gian tốt đẹp vui vẻ.
Đột nhiên một trận ảm đạm tràn ngập, Tiêu Hàng vẻ mặt đầy hoảng hốt ngồi trở về, vô lực phất tay.
" Ngươi trước đi xem thương thế của hài tử, sau đó hỏi lại rõ ràng một chút."
Lưu Tứ gật gật đầu sau đi xuống.
Chờ lần thứ hai Lưu Tứ xuất hiện trước mắt Đại Niếp thì trong tay cầm thêm một lọ thuốc trị thương cùng với một cuốn vải băng bó trắng, sau khi đem đồ vật để lại, hắn đi bưng chậu nước ấm vào.
Đại Niếp không ngồi trên giường mà ngồi dựa vào cái vải lót bên cạnh giường, Lưu Tứ tò mò hỏi vì sao nàng không ngồi trên giường, nàng nhát gan và khiếp nhược lắc đầu, nói Đại Niếp trên người bẩn.
Thấy vậy, Lưu Tứ không khỏi thở dài một cái.
Hắn đem chậu nước đặt trước mặt Đại Niếp, ngồi xổm lấy khăn rửa mặt cùng tay cho Đại Niếp, sau khi thay hai chậu nước thì Đại Niếp cả người lúc này mới có thể gặp người.
Thấy chân dung lộ ra của Đại Niếp, trong lòng Lưu Tứ không khỏi cảm thán một tiếng.
Với khuôn mặt này không cần nói cũng biết nàng là cốt nhục của thiếu gia, chỉ bằng cặp mắt kia có thể thấy, đó là từ một khuôn mẫu Tiêu Hàng khắc ra.
Tiêu Hàng cũng có một đôi mắt giống hệt Đại Niếp, đôi mắt dài hẹp cũng không phải là mắt phượng, chỉ là mắt so với người bình thường dài hơn một chút, kết hợp với mí mắt có hình dáng hoàn mỹ trông càng thêm tinh xảo.
Bất quá xưa nay Lưu Tứ vẫn là một người cẩn thận, vừa băng bó vừa hỏi Đại Niếp một vài câu.
Nghe thì có vẻ không có gì quan trọng, nhưng thật ra đều hướng thân phận Đại Niếp mà hỏi.
Đại Niếp cũng coi như không biết, một bộ ngây thơ trả lời tất cả.
Khi nói đến đoạn bi thương, Đại Niếp oa oa khóc lên, vẻ mặt Lưu Tứ đầy áy náy trấn an nàng.
Sau khi băng bó xong thắt nút lại, Lưu Tứ đứng lên nói: " Đợi đại thúc cất những cái này đi, sau đưa ngươi về."
Đại Niếp gật gật đầu, nhìn Lưu Tứ rời đi.
Tâm tư của Tiêu Hàng và người hầu của hắn đại khái Đại Niếp có thể hiểu được, đây đúng là cái hiệu quả mà Đại Niếp muốn.
Kiếp trước tuy rằng nàng cũng thông tuệ, hiểu được sự không cam lòng bất khuất trước vận mệnh, nhưng lại bỏ lỡ nhiều lối tắt.
Trọng sinh một đời, tất nhiên là nàng sẽ không dại dột giống như kiếp trước liều chết giãy dụa, ăn nhiều đau khổ chịu nhiều tội như vậy, mới có thể xoay người vực dậy.
Có người cha tiện nghi có thể mượn lực như vậy tất nhiên là nàng cũng không lãng phí, chung quy đây là Tiêu Hàng thiếu mẫu tử các nàng, lợi dụng hắn Đại Niếp không cảm thấy có lỗi gì.
Cái này là do kiếp trước Đại Niếp hiểu rõ được quan hệ giữa cha và mẹ cả, có mâu thuẫn thì tự nhiên cũng có cơ hội, hy vọng lần này có thể đạt được kết quả mong muốn.
Đại Niếp nửa gục đầu xuống, sờ sờ bàn tay băng vải trắng, đôi mắt giống hệt Tiêu Hàng phát ra những tia quang mang sâu kín, bên trong tràn ngập sự cố chấp nhất định phải đạt được mục đích.
Đại Niếp lúc này làm sao giống với cái biểu hiện khiếp nhược khi ở trước mặt Lưu Tứ, bất quá những cái này Lưu Tứ không thấy được.
Cùng lúc đó, bên chỗ Tiêu Hàng, Lưu Tứ đang nói cho hắn sự tình của Đại Niếp.
Sau khi nghe Lưu Tứ nói xong, Tiêu Hàng tuy không giống với lúc trước trong người tràn ngập lửa giận có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, nhưng vẫn không kém, muốn đi chất vấn chính thê Triều Hà quận chúa.
Tiêu Hàng người này tính cách quang minh lỗi lạc, lại hoàn toàn không che lấp được cảm xúc của bản thân.
Việc này Tiêu Cửu Nương đều biết, kiếp trước nàng không ít lần lợi dụng người cha này đối phó với Triều Hà quận chúa, cho nên hiện tại không ở trước mặt nàng cũng đoán được phản ứng của Tiêu Hàng.
Giống như trong suy nghĩ của Đại Niếp, trung phó Lưu Tứ khuyên can Tiêu Hàng, theo như lời nói thì đại để đều là việc này mà nháo lớn cũng không được, tuy quận chúa không chiếm lý, nhưng thiếu gia nếu vì một con gái tiện tì gióng trống khua chiêng như thế sẽ làm cho người khác phê bình, hơn nữa nếu việc này làm to lên, người phải chịu khổ sẽ là Đại Niếp.
Không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật, trước hết thiếu gia cứ nhịn xuống.
Tiêu Hàng nghĩ nghĩ, cảm thấy Lưu Tứ nói cũng có lý, mới tạm hạ hỏa không còn tâm tư đi tìm Triều Hà quận chúa tính sổ.
Lúc sau Lưu Tứ thực hiện lời nói của mình đưa Đại Niếp trở về, dọc đường đi phải tránh những người canh Linh Viện cách đó không xa, Lưu Tứ chỉ làm bộ dáng đưa đến, Đại Niếp tự đi về Linh Viện.
Thấy dáng Lưu Tứ rời đi rất xa, lúc này Đại Niếp mới cẩn thận xoay người đi về một con đường nhỏ.
Tất nhiên là nàng không thể quang minh chính đại mà đi được, vẫn là từ chỗ ra thì về bằng chính chỗ đó.
Trở lại nơi ở, trong phòng cũng không đốt đèn, Đại Niếp đẩy cửa rồi xoay người vào trong, liền đi về phía phòng của mình.
Bên phòng lớn Tiểu Niếp ở trên giường trong bóng tối mở mắt, nhưng không nói chuyện.
****
Tính tình Tiêu Hàng so với trước kia trầm ổn hơn không ít, nếu không ngày hôm qua Lưu Tứ cũng vô pháp ngăn cản.
Tuy đã bị khuyên ngăn, nhưng trong lòng Tiêu Hàng cũng không hết giận, cái nữ hài do Nguyệt Nương sinh ra kia đã để lại một dấu vết lớn trong lòng hắn.
Xưa nay Tiêu gia quy củ nghiêm khắc, mỗi ngày đều phải vấn an, đương nhiên đây là việc làm của bọn tiểu bối đối với phụ mẫu, các nam nhân thì không có nhiều quy củ như vậy.
Bất quá xưa nay Tiêu Hàng vẫn là người hiếu thuận, chỉ cần hắn ở trong nhà, mỗi ngày sẽ đi đến thỉnh an An Quốc Công phu nhân, chính là đi vấn an mẹ ruột của hắn.
Thời điểm Tiêu Hàng đến, mấy phụ nhân cùng với tiểu bối mới đến.
Hắn chào hỏi mấy vị tẩu tử xong liền quay đầu đi.
Triều Hà quận chúa đứng bên tựa hồ cũng không vào trong mắt của hắn, này làm cho mọi người đứng bên cười thầm trong lòng.
Chỉ là đều xuất thân từ Đại gia, tất nhiên là sẽ không có ai biểu hiện ra bên ngoài.
Thấy Triều Hà quận chúa sắc mặt khó coi, chính thê của Tiêu gia Đại thiếu gia Thôi thị, cùng với chính thê của Nhị thiếu gia liền lấy cớ mang theo tiểu bối rời đi.
Ở lại là chính thê của Tam thiếu gia Mã thị và chính thê của Tứ thiếu gia Lưu thị, phu quân hai người đều là thứ xuất, tất nhiên là cũng không muốn dây vào, cũng tự lấy cớ vội vàng rời đi.
Chỉ để lại Triều Hà quận chúa và nữ nhi Tiêu Lục Nương, bên cạnh là mấy tỳ nữ và vú già.
Sắc mặt Triều Hà quận chúa hồng rồi lại trắng, hiện lên vẻ mặt dữ tợn, cho đến khi Tiêu Lục Nương ở bên cạnh thấp giọng kêu một tiếng nương, mới hoãn thần lại.
Nàng nắm chặt tay đến trắng bệch, hừ một tiếng đầy kinh thường, ngẩng đầu ưỡn ngực vênh váo tự đắc mang theo một đám người rời đi.
Khi Tiêu Hàng còn chưa tiến vào trong phòng thì tiếng động bên ngoài đã tiến vào tai An Quốc Công phu nhân.
Thấy nhi tử tiến vào, sau khi chắp tay thi lễ vấn an, An Quốc Công phu nhân mới buông chung trà trong tay, nhàn nhạt nói: " Con lại cùng quận chúa giận rỗi?"
Tiêu Hàng hơi nhíu mi một chút, không nói gì, ngồi xuống bên cạnh.
Bộ dáng An Quốc Công phu nhân giống như năm mươi tuổi, một đầu tóc đen xen lẫn trắng giao nhau được búi cao lên, cả người toát lên vẻ ung dung phú quý, một phong phạm của thế gia.
Cho dù khi đối mặt với nhi tử thân sinh, bà vẫn ngồi thẳng, ngũ quan nhu hòa mang theo uy nghiêm, ánh mắt bình dị gần gũi lại ẩn chứa tia sắc bén.
Thấy nhi tử nhíu mày, bà khẽ thở dài nói: " Chung quy thì hai ngươi vẫn là phu thê, hà tất gì luôn ầm ĩ như vậy."
"Không phải nhi tử muốn gây sự với nàng ta, mà là nàng ta...."
Nới tới đây, Tiêu Hàng căm giận vung tay áo không tiếp tục nói tiếp.
"Nương, nhi tử là muốn đến thỉnh an người, không cần nói đến nàng ta được không?"
Đã thật lâu Tiêu Hàng không lộ ra biểu tình như vậy ở trước mặt An Quốc Công phu nhân, theo tuổi tăng trưởng, hắn cũng biết được mặc kệ hắn oán giận như thế nào, nương vẫn luôn khuyên hắn.
Nhưng mà khuyên hữu dụng sao? Nếu hữu dụng thì đã không náo loạn nhiều năm như vậy.
Hơn nữa cha nương tuổi cũng lớn, Tiêu Hàng không muốn bọn họ lại lo lắng cho mình.
An Quốc Công phu nhân cũng hiểu điều này, cho nên mới tò mò vì sao Tiêu Hàng lại biểu hiện phẫn nộ hiếm thấy như thế.
Thấy vậy, bà nhìn sang đầy tớ đứng ở bên cạnh Tiêu Hàng, Lưu Tứ.
Lưu Tứ là đầy tớ bên người Tiêu Hàng, nếu có chuyện gì xảy ra, tất nhiên là Lưu Tứ cũng biết.
Lưu Tứ lộ vẻ mặt khó xử, nhìn An Quốc Công phu nhân, lại nhìn Tiêu Hàng.
Tiêu Hàng hiểu tính của nương hắn, nếu lúc này không nói thì bà cũng tra ra.
Liền dùng ánh mắt ý bảo Lưu Tứ đem tình hình thực tế nói, Lưu Tứ lúc này mới đem sự tình phát sinh hôm qua nói ra.
Sau khi nghe xong, mặt An Quốc Công phu nhân liền lộ vẻ trầm ngâm, mà biểu hiện của Tiêu Hàng bênh cạnh là ủy khuất.
Lúc này hắn, không giống như một nam tử thành niên hơn hai mươi tuổi nữa, ngược lại giống như một đứa bé chịu ủy khuất bên ngoài về nhà mách nương.
" Nương người nhìn xem, đây là thê tử tốt mà nhà đã cưới cho con.
Tâm địa tàn nhẫn độc ác, thủ đoạn thì tàn khốc, mặc dù Nguyệt Nương ngại vào mắt nàng thì ném vào Linh Viện, liền cả hai đứa nhỏ con cũng ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng nàng ta vẫn không muốn buông tha.
Con thừa nhận Nguyệt Nương thân phận đê tiện, hai nữ hài nhi nàng sinh hạ thân phận cũng đê tiện, nhưng chung quy đấy vẫn là cốt nhục của con, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, cũng không đến mức phải đưa vào hoàn cảnh như vậy..."
"Đại ca, Nhị ca trong phòng bọn họ cũng không phải không có những hậu bối có thân phận thấp, dù không lên được mặt bàn thì cũng không đến mức như thế....!Cốt nhục của con đều không bằng cả heo chó, vậy con Tiêu Hàng là cái gì!"
Tiêu Hàng càng nói càng giận, gần như nói không lên lời.
Nhóm tôi tớ, tỳ nữ bên cạnh thấy tình hình như vậy, đều đêm đầu cúi xuống, không dám tạo ra tiếng.
An Quốc Công phu nhân thấy nhi tử nói khó nghe như thế, cũng không bảo trì được biểu tình bình tĩnh, vội mở miệng nói: "Thôi, thôi, con của ta làm sao lại không bằng heo chó, con nói bừa cái gì thế!"
Tiêu Hàng vẻ mặt đầy bi phẫn, " Nhưng con hiện tại lại có cái cảm giác này! Nàng ta không đem con để vào mắt một chút nào, năm đó con đã muốn hưu nàng ta, mọi người khuyên không cho.
Hiện tại nhi tử cũng không phải nhỏ tuổi, đến một đứa con nối dõi cũng không có.
Nương người không cần khuyên con phải sinh ra đứa con vợ cả gì đó, con với nàng ta là không thể nào!"
Nói xong Tiêu Hàng đứng lên, chắp tay liền rời đi.
Lưu lại An Quốc Công phu nhân sắc mặt suy sụp dựa vào một chỗ, nửa ngày không nói tiếng nào.
Bọn tỳ nữ bên cạnh đều cúi đầu xuống, không dám phát ra một tiếng thở.
Người vú già vẫn luôn đứng đằng sau An Quốc Công phu nhân do dự mở miệng khuyên nhủ: " Phu nhân, ngài không cần nghĩ nhiều, Ngũ lang quân không phải có ý muốn oán ngài."
An Quốc Công phu nhân xoa xoa cái trán, thở dài: " Đứa nhỏ này hiếu thuận, ta đều biết.
Hắn oán ta cũng đúng, xác thật là trong nhà bạc đãi hắn." Trong thanh âm bà lộ ra vẻ mỏi mệt, cũng chỉ có trước mặt tâm phúc thì người luôn cường ngạnh như bà mới lộ ra vẻ mặt mệt mỏi như vậy, " Một hài tử tốt như thế, hiện giờ ngày càng phóng đãng, nếu không phải bị ép buộc một cách tàn nhẫn, nhi tử ưu tú của ta sao lại đến nỗi như thế!"
Vú già kia nhỏ giọng nói: " Ai, xác thực là quận chúa có chút quá."
An Quốc Công phu nhân ngồi thẳng thân mình, cười lạnh một tiếng: " Nàng ta đâu chỉ là có chút, nàng ta hoàn toàn không đem Tiêu gia ta vào trong mắt.
Trên dưới toàn gia đều dung túng nàng ta, nàng ta càng thêm ương ngạnh.
Ngươi xem lúc trước nàng ta đến tỉnh an, chính mình đã làm cái gì cũng không nói, toàn bộ đều đổ lỗi lên người Ngũ Lang vắng vẻ nàng ta, còn lấy Xương Bình công chúa áp người.
Lúc trước, ta không nên nghe lão nhân gia nói, cưới nàng ta vào cửa, nghĩ tưởng chỗ Hoàng hậu sẽ được Xương Bình công chúa giúp đỡ một chút, hiện giờ ngược lại phải xem sắc mặt hai mẹ con nàng ta, cũng nên làm cho nàng ta biết rốt cuộc thì nàng ta là thê tử của ai.....".